Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 45


Đọc truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy – Chương 45

Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

Bốn giờ sáng hôm sau, Lâm Dục Đường và Diệp Tố Ảnh đã không còn ở trong
phòng nữa. Tráng Hán cùng Hầu Tử cũng lần lượt tỉnh lại, mơ mơ màng màng cầm lên Micro lên tiếp tục ca hát. Lúc này không còn bị ai tranh giành
nên hai người vô cùng vui vẻ, thích gì hát nấy.

Tuy Tráng Hán và Hầu Tử không tương đồng về tính cách, nhưng lại cùng có chung một giấc mơ. Mong ước đó chính là tìm được một cô gái nguyện ý
hát cùng với bọn họ bài “Hôm nay em phải gả cho anh”. Từ năm thứ nhất
cho tới tận bây giờ, giấc mơ này chưa bao giờ thay đổi; hơn nữa lúc này
lại thấy lão đại và Thẩm mỹ nhân đang ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ ở
trên ghế salon đối diện.

Tráng Hán dằn lòng chọn bài hát này, quay sang nói với Hầu Tử: “Hay là chúng ta cứ luyện tập trước đi.”

Nói thế nào đi chăng nữa thì Hầu Tử cũng là một Phú Nhị Đại đầy kiêu ngạo, anh ta hỏi: “Vậy ai hát giọng nữ đây?”

Tráng Hán: “Cậu?”

Hầu Tử lắc đầu một cái: “Vậy tôi không hát đâu.”

Cuối cùng, hai người quyết định oẳn tù tì để giải quyết vấn đề xem ai là người hát giọng nữ. Sau khi dùng phương thức công bằng xác định xong,
hai người mới ngọt ngào cất tiếng hát, “Hôm nay em phải gả cho
anh~”….Một bài vẫn chưa đủ, lại hát tiếp “Cả hai vợ chồng cùng chăm sóc
gia đình”…. vân vân và mây mây.

Lúc này, bên ngoài KTV đã tờ mờ sáng.

Lâm Dục Đường đi cùng với Diệp Tố Ảnh một đoạn đường. Sức khỏe của Diệp
Tố Ảnh vốn rất tốt, đi suốt cả một đêm nhưng bước chân vẫn khá nhanh. Đi được một đoạn, cô không muốn để Lâm Dục Đường tiếp tục đi cùng nữa liền mở miệng nói: “Không cần tiễn nữa đâu. Dù có gặp được người xấu thì kẻ
đó mới phải chịu thiệt mà.”

Lâm Dục Đường mím môi cười, đứng ở ven đường đón xe cho Diệp Tố Ảnh.

Diệp Tố Ảnh vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường: “Dục Đường, tôi có thể nói với cậu một chuyện không?”

Lâm Dục Đường quay người lại: “Cậu nói đi.”

Diệp Tố Ảnh dừng một chút rồi nói: “Thật ra thì ngay từ khi tham gia đợt huấn luyện quân sự năm thứ nhất tôi đã nhận ra điều này rồi. Lúc trước
tôi với cậu cũng không quen thân lắm nên mới không nói ra. Bây giờ tôi
không cần phải khách khí nữa —— tôi cảm thấy tính cách của cậu rất lạnh
nhạt, nhưng lại đối xử với phái nữ vô cùng tốt. Điều này khiến cho nữ
sinh bọn tôi rất dễ hiểu lầm, đặc biệt lại càng dễ suy nghĩ linh tinh.”

Lâm Dục Đường quả thực thấy khá bất ngờ, nhưng anh vẫn không hiểu lắm: “Tôi đối xử tốt với nữ sinh?”

Diệp Tố Ảnh nhìn dáng vẻ khó hiểu của Lâm Dục Đường thì nêu ngay một ví
dụ: “Nói luôn về đợt quân sự năm nhất đi, chỉ cần cậu đi đổ nước… thì ngay lập tức sẽ có nữ sinh đứng đằng sau giúp đỡ cậu, có đúng hay
không?”

Lâm Dục Đường hiển nhiên không tiếp nhận lý do như vậy, không nói lời nào, gián tiếp thể hiện rằng anh không phục.

Diệp Tố Ảnh lại đưa ra một ví dụ nữa: “Còn có một nữ sinh bị cảm nắng,
cậu biết cô ấy được mấy ngày chứ? Thế mà đã mua thuốc mang đến cho cô ấy rồi. Sau đó tôi có đến phòng ký túc xá của cô ấy để thăm hỏi thì nghe
được mấy người trong phòng đang thảo luận xem có phải cậu thích cô ấy
hay không đấy.”

Chết tiệt! Lâm Dục Đường nôn ra máu: “Cái đó Hà Chi Châu nói tôi mang đến! Tôi……”

Sự thật đã như vậy, Lâm Dục Đường có “Chết tiệt” bao nhiêu lần thì cũng

vô ích. Diệp Tố Ảnh nhún vai: “Tôi biết, lúc ấy tôi gọi điện cho Hà Chi
Châu nhưng cậu ta lại không giúp. Cậu xem, Hà Chi Châu hoàn toàn phủi
sạch những việc mập mờ với phái nữ!”

Lâm Dục Đường: “……” Anh đã nói không nên lời.

Lâm Dục Đường tức nghẹn. Thời điểm mới tham gia tập huấn quân sự năm thứ nhất, đừng nói tới những nữ sinh kia mà ngay cả ba người bạn cùng phòng ký túc xá anh cũng không quen thuộc lắm. Cả phòng thì có hai kẻ thần
kinh, người còn lại thì lạnh lùng. Bốn thằng con trai ở cùng một phòng
nước uống hết rất nhanh, cho nên buổi chiều anh ra ngoài mua nước. Đi
được nửa đường, anh nhận được điện thoại của Hà Chi Châu. Hà Chi Châu
nói trong điện thoại rằng ——”Lâm Dục Đường, cậu tới khu phía tây mua
nước thì tiện thể đến hiệu thuốc mua một ít thuốc đi. Trong lớp có một
bạn nữ sinh bị cảm nắng rất nghiêm trọng, cậu mua xong thì cứ mang thẳng qua chỗ bạn đó, đừng để chậm trễ. Tôi chỉ truyền đạt lại lời của Diệp
Tố Ảnh thôi……”

Chỉ truyền đạt lại mà thôi…!

Ha ha. Ba năm trôi qua, bây giờ mới nhìn thấy rõ mọi việc, Lâm Dục Đường chỉ muốn ha ha cười lớn.

——

Trong phòng, Hầu Tử cùng Tráng Hán ngồi trên ghế salon bên trái, vẫn say sưa hát hò. Phía bên phải lại là một hình ảnh hết sức an bình, Hà Chi
Châu tựa vào ghế salon ôm Thẩm Hi. Một người thì vùi mặt vào lồng ngực
vững chắc ngủ li bì, một người thì nửa tỉnh nửa mê chống đỡ thân thể,
tận lực để người trong ngực nằm ngủ được thoải mái.

Toàn thân Hà Chi Châu mỏi nhừ tê dại, gần như cả một đêm anh không được
chợp mắt chút nào. Cứ mỗi lần thiu thiu ngủ thì Tráng Hán và Hầu Tử lại
hú hét, không biết anh đã phải chịu bao nhiêu tra tấn nữa. Những lúc uể
oải nhàm chán, Hà Chi Châu thường cúi đầu lau đi những cục ghèn do nước
mắt khô lại của Thẩm Hi.

Anh có cảm giác mình sắp trở thành một bệnh nhân tâm thần rồi, có mỗi
việc lau ghèn mắt cho bạn gái mà đáy lòng cũng cảm thấy mềm mại cùng
thỏa mãn.

Hà Chi Châu chỉ hi vọng khi cô tỉnh lại sẽ quên hết mấy lời đã nói đêm hôm qua thôi.

Còn Thẩm Hi đêm hôm qua thì ôm một bụng tâm sự đi vào giấc ngủ. Cái vấn
đề lớn là cô và Hà Chi Châu có thích hợp với nhau hay không kia, không
hiểu sao lại quên bẵng đi mất. Mà càng khủng khiếp là, cô còn gặp một
cơn ác mộng. Mơ thấy một con ác ma cứ cố móc mắt của cô ra, thật may
tròng mắt của cô khá chắc chắn mới không để con ma đó được như ý……

Đúng là một cơn ác mộng đáng sợ! Thẩm Hi mê man tỉnh lại, mắt vừa hé ra
đã thấy tay Hà Chi Châu đang vươn về phía mắt của mình. Cô vẫn còn sự sợ hãi đối với giấc mơ kinh khủng vừa rồi, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Hà Chi Châu, anh muốn móc mắt
của tôi đấy hả……”

“Cái gì?” Hà Chi Châu theo không kịp suy nghĩ của Thẩm Hi, anh nghĩ tới
tầm quan trọng của những lời tâm tình dịu dàng, liền vội vàng trấn an,
“Đôi mắt to tròn xinh đẹp như vậy, sao tôi nỡ làm thế chứ.”

Hu hu hu…… Thẩm Hi lập tức nhắm mắt lại, đau khổ nói: “Ác ma
đều muốn móc những đôi mắt xinh đẹp mà, có ai muốn móc một đôi mắt xấu
xí đâu!”

Hà Chi Châu không có biện pháp tiếp tục cuộc đối thoại này nữa. Anh đứng lên, rót một chén nước ấm trên khay trà đưa cho Thẩm Hi. Trời sinh dáng vẻ lạnh lùng nên vẻ mặt dịu dàng của Hà Chi Châu lại có vẻ âm trầm lạnh lẽo: “Vẫn còn say rượu sao? Uống chén nước cho tỉnh táo lại đi.”

Thẩm Hi không nhận nước Hà Chi Châu đưa tới, rất có khí tiết “Hừ” một tiếng.


Hà Chi Châu chột dạ, tự mình uống hết chén nước: “Hừ cái gì?”

Thẩm Hi vòng vo nói nhỏ: “Tôi không thích bạn trai ra lệnh như ông già thế đâu.”

Hà Chi Châu đặt chén nước xuống, thở dài một hơi. Chỉ cần Thẩm Hi không
nhắc lại cái vấn đề không thích hợp kia thì tất cả những lời phê bình
khác đều là mây bay. Anh nhìn Thẩm Hi rồi nói: “Tôi tiếp nhận phê bình
của em, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Ồ…… Dễ nói chuyện như thế ư? Vậy cô nói tiếp cái câu không
thích hợp như nào đây? Thẩm Hi định bụng nói ra thì Hà Chi Châu đột
nhiên xoay người, trực tiếp nói với Tráng Hán: “Chu Thần, cậu giúp tôi
chọn bài đi.”

Tráng Hán để micro xuống: “Ừ được, chọn bài gì?”

“Bài mà vừa nãy cậu với Hầu Tử cùng hát ấy.” Hà Chi Châu căn bản cũng
không biết bài đó tên là gì, vậy nên nói luôn lời bài hát nghe được, “Gì mà tay trong tay, cùng nhau tạo nên cuộc sống tốt đẹp……”

Tráng Hán hiểu ngay lập tức, nhanh nhẹn chọn lại bài “Hôm nay em phải gả cho anh” một lần nữa. Hà Chi Châu đưa một micro cho Thẩm Hi: “Còn sức
để hát không? Cứ hát xong bài này đã rồi muốn nói gì thì nói.”

“……”

Thẩm Hi cầm micro, ban đầu còn có chút miễn cưỡng. Nhưng tới lúc tiếng
nhạc vang lên, cô tức khắc ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, cùng Hà Chi
Châu hát song ca —— Màn hình hiện lên bối cảnh của một buổi hôn lễ.

“…… Tay trong tay, chúng ta cùng đi, em đem cả đời giao cho anh……”

“Hôm nay em phải gả cho anh”, đây là lần đầu tiên Hà Chi Châu hát bài
này. Giai điệu học được là khi nghe Hầu Tử và Tráng Hán hát, xử lý cũng
khá mượt mà.

“Giờ khắc này anh nhìn em…… Hôm nay em phải gả cho anh……” Hà Chi Châu hát xong câu này thì bỗng quay đầu sang nhìn Thẩm Hi,
ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Hi chớp mắt, gò má nóng bừng. Không ngờ Hà Chi Châu lại hát dễ nghe như vậy, quả thực cô có động lòng nha. Tại sao mọi chuyện lại thay đổi
thế chứ? Mười phút trước, cô vẫn còn đang suy nghĩ xem mình với Hà Chi
Châu có thực sự thích hợp hay không. Vậy mà giờ phút này, cô lại nở hoa
trong bụng mà muốn gả cho anh…… Mà nói thế nào đi chăng nữa,
sau khi tốt nghiệp tiền lương hàng năm của anh cũng là 50 vạn cơ mà,
không đúng sao?

Bài tình ca của Thẩm Hi và Hà Chi Châu kết thúc, Hầu Tử cùng Tráng Hán
ôm lấy nhau cùng an ủi. Bảy giờ sáng, bốn người ở KFC dùng điểm tâm
sáng.

Trong lúc đó, Thẩm Hi nhận được hai tin nhắn mới, tin thứ nhất ——”Hi Hi, tối hôm qua sau khi em ngủ, anh có nói chuyện với Hà Chi Châu. Nói
thật, cậu ta vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo, có hơi khó ở chung. Mấy
năm Đại học này, đừng nói đến nữ sinh không thể đến gần cậu ta, mà ngay
cả nam sinh cũng rất khó. Hà Chi Châu có khuyết điểm của cậu ta, nhưng
cũng có rất nhiều ưu điểm mà em thích. Anh tin em thực sự thích Hà Chi
Châu, anh hy vọng việc này khiến em cảm thấy vui vẻ mà không phải đau
lòng khổ sở. Những chuyện tối hôm qua là do anh không tốt, anh xin lỗi.

Còn cả chuyện của Lăng Triều Tịch nữa, tuy rằng đã là quá khứ nhưng anh
vẫn muốn xin lỗi em.”

“Cuối cùng, nếu như mối quan hệ với Hà Chi Châu khiến em không vui, thì đừng để bản thân phải chịu uất ức. Em còn có anh.”

Cả hai tin nhắn đều được gửi bởi “Đến từ ngôi sao nhỏ Đường Đường”, đây
là tên mà cô lưu số điện thoại của Lâm Dục Đường trong danh bạ điện
thoại. Đến từ ngôi sao nhỏ Đường Đường, đến từ ngôi sao nhỏ thanh mai
trúc mã.

……

Thẩm Hi cất điện thoại vào trong túi, tiếp tục cắn bánh hamburger trong
tay. Hà Chi Châu nhìn cô, còn cô nhìn chòng chọc vào cái bánh. Nghĩ rằng Hà Chi Châu muốn ăn liền ngẩng đầu nói với anh: “Mùi vị cũng không ngon lắm đâu.”

Hà Chi Châu không nói lời nào. Cuối cùng cô vẫn đưa phần bánh còn lại
cho anh. Hà Chi Châu câm nín hồi lâu, mãi mới phun ra một câu: “Cám ơn.”

——

Trước khi trở về trường học, Thẩm Hi thuận tiện dẫn Hà Chi Châu, Hầu Tử
cùng Tráng Hán đi tới nơi mua trang phục biểu diễn. Cô biết rõ loại đồng phục biểu diễn đó thì nên đi tới nơi nào mua là tốt nhất, cửa hàng kia
nằm giữa lầu 6 của tòa cao ốc này.

Thẩm Hi hăng hái dẫn ba người đi xuống lầu 6 xem quần áo, rất có cảm
giác như cô đang dẫn chó đi dạo. Đây là cửa hàng cô cũng thường hay tới, ông chủ rất nhiệt tình mang hết mấy bộ trang phục nhảy của nam ra giới
thiệu: “Mấy bộ này mà mặc nhảy Jazz thì thích hợp nhất đấy.”

Thẩm Hi cầm một cái áo vest nhỏ lên ướm thử vào người Hà Chi Châu, hỏi anh: “Có thích không?”

Hà Chi Châu không trả lời cô, chỉ hỏi: “Em nghĩ tôi thấy thế nào?”

Thẩm Hi: “Thích?”

Hà Chi Châu: “Không thích.”

Hừm, lại còn phải để cô hỏi hai lần! Thẩm Hi đem áo vest nhỏ trả lại cho ông chủ, sau đó lại quay sang hỏi ý kiến của Tráng Hán và Hầu Tử, bọn
họ chỉ có một yêu cầu: “Phải đủ đẹp trai!”

Thẩm Hi nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Ông chủ, ở đây có sequined suit (*) không ạ?” Cô muốn bọn họ đẹp trai cũng phải tỏa sáng

lấp lánh mới được!

(*)sequined suit: áo tây trang lấp lánh, lấp lánh

Sequined suit? Yeah! Tráng Hán cùng Hầu Tử đều tự mơ mộng ra viễn cảnh
đẹp đẽ của mình, hưng phấn vỗ tay không ngừng — bọn họ vô cùng thích
lấp lánh lấp lánh nha!

Trong lúc Hầu Tử và Tráng Hán đang đắm chìm vào thế giới YY khi mặc
sequined suit của riêng họ, thì Hà Chi Châu lại hết sức nhức đầu nhìn
cái áo tây trang sáng lòe lòe này. Nếu vậy thì thà mặc cái áo vest nhỏ
vừa nãy còn hơn.

Thẩm Hi lôi kéo tay của Hà Chi Châu, lên tiếng bảo đảm:”Em là bạn gái của anh, em có thể gài bẫy anh sao?”

Hà Chi Châu hít sâu một hơi: “Tùy em.”

Tráng Hán thích màu đỏ, Hầu Tử thích màu xanh dương, hai người chọn áo
rất nhanh. Thẩm Hi cầm một cái màu vàng lên, hỏi Hà Chi Châu: “Anh có
muốn mặc cái áo màu hoàng kim này không?”

Hà Chi Châu cao ngạo lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt rơi trên đống áo sáng
lấp lánh chói lóa kia, cuối cùng miễn cưỡng chọn một cái màu đen.

Được rồi, còn cần phụ kiện đi kèm nữa thôi. Thẩm Hi chọn hai cái mũ cho
Hầu Tử và Tráng Hán, cùng một cái mặt nạ cho Hà Chi Châu. Tới lúc thanh
toán, tổng số tiền phải trả là 495 đồng.


Hà Chi Châu trả tiền, ông chủ đưa lại 5 đồng tiền thừa, còn thuận tiện nhét vào trong tay Thẩm Hi.

Năm đồng tiền….Thẩm Hi ngước mắt nhìn Hà Chi Châu, anh nhìn lại cô,
ánh mắt sâu thẳm có hơi mất tự nhiên, giống như cố ý muốn dỗ cô vui vẻ:
“Cho em mua đồ ăn vặt đấy.”

Chỉ có năm đồng tiền, không mua được xe cũng không mua được nhà! Vậy mà
Hà Chi Châu nói rất có khí thế bao dưỡng. Thẩm Hi lặng lẽ nhét tiền vào
trong túi. Aiz, ba Thẩm Kiến Quốc ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cô từng
đấy năm, kết quả lại nuôi ra năm đồng tiền như thế này đây!

Thẩm Hi cúi đầu, tự an ủi bản thân: Cô nhất định là một cô gái tốt không chú trọng vật chất, vậy nên mới có thể vì năm đồng tiền này mà cảm thấy ngọt ngào.

Mọi chuyện đã thu xếp xong, cả nhóm vui vẻ dẹp đường hồi phủ. Thẩm Hi
không thể chờ được, nói muốn nhìn thấy Hà Chi Châu mặc thử bộ tây trang
lấp lánh này. Hà Chi Châu không chịu, cô không thể làm gì khác hơn là
kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh một cái: “Như vậy có được không?”

“…….. Đợi lát nữa gửi hình cho em xem.” Hà Chi Châu thỏa hiệp, sau đó đầu cũng không quay lại đi thẳng về phía trước.

Buổi chiều, Thẩm Hi ở trong phòng múa nhận được hình do Hà Chi Châu gửi
tới. Là anh tự chụp trước gương trong phòng vệ sinh. Thẩm Hi len lén cho Đậu Đậu xem, Đậu Đậu ra sức xin xỏ: “Cho mình đi, cho mình đi!”

Thẩm Hi nhíu mày: “Cậu xin hình của bạn trai mình làm cái gì?”

“Còn làm gì nữa chứ!” Đậu Đậu lắc lắc cánh tay Thẩm Hi, “Không ăn được thịt thiên nga thì ngắm một chút cũng được mà!”

Được rồi, Thẩm Hi đem hình của “thiên nga” nhà mình gửi qua điện thoại
cho Đậu Đậu, sau đó trang trọng dặn dò: “Mỗi ngày chỉ có thể nhìn bằng
hai mắt thôi đấy nhé, nhìn thêm một mắt nữa, mình sợ cậu yêu anh ấy
mất….”

Đậu Đậu gật đầu liên tục, giơ tay lên thề bảo đảm mỗi ngày chỉ nhìn bằng hai mắt thôi.

Thẩm Hi cùng Đậu Đậu ngồi riêng ở một góc đùa giỡn, Trần Hàn cùng Hạ Duy Diệp ngồi ở một bên. Đột nhiên, Trần Hàn nhìn thấy một cái cúc áo, cô
nhặt lên rồi hỏi: “Sao ở đây lại có cúc áo của nam vậy nhỉ?”

Cúc áo của nam!!!

Thẩm Hi lập tức nhớ tới cái nút áo bị mất tích của Hà Chi Châu tối hôm
đó. Cô nhìn Trần Hàn, sau đó bình tĩnh đứng lên: “Trần Hàn, cậu đưa cúc
áo cho mình đi, mình đi nộp cho phụ đạo viên.”

Có mỗi một cái cúc áo, cần khoa trương thế không? Trần Hàn khó hiểu đưa
cho Thẩm Hi, đồng thời Hạ Duy Diệp cũng hừ nhẹ một tiếng: “Thích thể
hiện!”

Thẩm Hi hất cằm lên, cô chính là thích thể hiện đấy, đợi lát nữa mà xem cô cùng Hà Chi Châu thể hiện đi!

Hà Chi Châu gửi cho cô một tấm hình. Thẩm Hi cũng tự chụp một tấm gửi
lại cho anh. Trên người cô là trang phục luyện múa bó sát cơ thể, cổ áo
rất thấp, chụp từ trên cao xuống nên cảnh xuân trước ngực khá mát mắt.

Lúc hình của Thẩm Hi được gửi tới, Hà Chi Châu đang ngồi trong thư viện
vào mạng. Anh mở hình ra, trong hình là nụ cười xinh đẹp của Thẩm Hi. Hà Chi Châu cài đặt nó trở thành hình bảo vệ cho điện thoại di động.

Sau đó, theo bản năng của đàn ông, anh nhìn chăm chú vào đường cong bắt
mắt kia. Chỉ có điều…cô lại thêm miếng lót vào trong áo ngực rồi hả?

Hà Chi Châu dở khóc dở cười, tay vẫn đặt ở trên chuột máy tính, trong
đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ. Anh đưa tay lên, những ngón tay thon
dài khẽ khum lại thành hình cái bát — hình như lớn bằng từng này thì
phải?

Hà Chi Châu bóp bóp thái dương, anh không còn tâm trạng nào để làm việc nữa rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.