Đọc truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy – Chương 33
Bên trong tàu điện ngầm quay về trường học, chỉ còn duy nhất một chỗ
trống bên cạnh một đôi tình nhân trẻ tuổi. Hà Chi Châu rất tự nhiên đẩy
Thẩm Hi ngồi xuống, Thẩm Hi ngượng ngùng khoát tay: “Tôi là đàn ông……”
Câu nói mà Hà Chi Châu ghét nhất, chính là câu “Tôi là đàn ông” mà Thẩm
Hi luôn treo ở bên miệng này. Ánh mắt anh quét qua một cái, Thẩm Hi lập
tức ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ đầu gối của mình, ngước mắt lên bảo: “Nếu vậy anh ngồi trên đùi tôi đi.”
“Để sau.” Hà Chi Châu nói xong, lạnh nhạt quay đầu.
Thẩm Hi cảm thấy thật buồn bực, chuyện này còn để sau được sao?
Từ khu trung tâm đi về trường đại học bằng tàu điện ngầm cũng phải mất
hơn 20 phút, cô nhàm chán nhìn lên các giấy quảng cáo dính ở bên trong
khoang tàu. Có vài tòa nhà vừa mới xây muốn bán hoặc cho thuê, cái gì mà “Đẳng cấp cao quý, nhìn xuống phồn hoa”, còn có cả “Ngôi nhà mơ ước của tinh anh thành thị”…… Thẩm Hi thở dài, bỗng dưng bên tai
truyền đến một giọng nữ thì thầm. Cô theo hướng phát ra tiếng nói nhìn
qua, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của cô gái ngồi bên cạnh.
Thẩm Hi ấm ức, mặc dù trong lòng cũng đại khái hiểu bọn họ đang khinh bỉ mình cái gì, nhưng vẫn hùng hồn mở miệng: “Bạn gái của tôi chăm sóc cho tôi đấy, không được à?”
Ha ha, tên cặn bã! Đôi tình nhân trẻ tuổi vẫn tiếp tục khinh bỉ cô, căn bản là không có ý định dừng lại.
Những tình huống diễn ra ở nơi công cộng như thế này, lực công kích của
ánh mắt khinh thường luôn lợi hại hơn so với việc sử dụng ngôn ngữ. Thẩm Hi giận đến muốn dậm chân: “Mấy người!” Ngay tức khắc, đầu của cô bị Hà Chi Châu đè lại, cưỡng chế cô ngồi im.
“Mặc kệ bọn họ.” Hà Chi Châu nói, giọng điệu thong dong lại bình tĩnh.
Sau đó tay trái đang đặt trên đầu Thẩm Hi của anh di chuyển sang bả vai
cô, hành động tự nhiên nhưng cường thế trấn an.
Thẩm Hi quả thực trở nên an phận.
Lúc từ tàu điện ngầm đi ra ngoài, Thẩm Hi đi tới trước mặt Hà Chi Châu,
bắt chước biểu cảm ói ra máu của đôi tình nhân kia. Hà Chi Châu tán
dương một câu: “Diễn rất giống con khỉ.”
Thẩm Hi cho rằng Hà Chi Châu đang khen mình linh hoạt, lập tức nói: “Anh Hà, anh nói xem tôi có thích hợp trở thành minh tinh hay không?”
“Không thích hợp.” Hà Chi Châu trả lời rất nhanh.
Thẩm Hi không hỏi tiếp nữa, cô bỗng nhớ tới một chuyện: Chuyện sắp xếp
thứ tự biểu diễn các tiết mục trong ngày kỷ niệm thành lập trường năm
nay cạnh tranh rất kịch liệt, là bởi vì khách quý tới dự ngày hôm đó có
một vị tai to mặt lớn trong giới truyền thông, mà người này sang năm lại có một…
Trước cơ hội khó có được này, tất cả mọi người đều nỗ lực cố gắng. Thẩm
Hi cúi đầu đi ở ven đường, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng có rất
nhiều người nói, tôi có thể dựa vào mặt để kiếm cơm nha.”
“Làm minh tinh không chỉ dựa vào khuôn mặt thôi đâu, còn dựa vào đầu óc
nữa đấy.” Hà Chi Châu nhẫn tâm nói thẳng, sau đó phân tích đôi câu cho
Thẩm Hi nghe. Ví dụ như, làm minh tinh có quá nhiều nguy hiểm, mà không
thể chắc chắn cô có thể trở thành minh tinh hay không, cùng lắm cũng chỉ làm một diễn viên nhỏ nhoi; ngoài ra, kiểu minh tinh mà chỉ dựa vào
nhan sắc thì phải chịu áp lực rất lớn.
“Cô có chấp nhận được việc mình bị mắng là có mặt không não không?” Anh
hỏi cô, “Ngay cả chồng của cô về sau cũng phải chịu những lời mắng mỏ đó đấy.”
Hà Chi Châu lại còn suy nghĩ cho cả chồng tương lai của cô nữa…… Được rồi, lời anh nói nghe cũng có lý. Thẩm Hi cảm thấy có lẽ mình nên
cam chịu số phận thôi, lấy công việc có lương tháng 5000 ra làm mục tiêu phấn đấu vậy.
“Hơn nữa, dựa vào mặt kiếm cơm không nhất định là phải làm minh tinh.” Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi ủ rũ cúi đầu, chuyển đề tài.
Thẩm Hi ngẩng đầu lên: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như gả cho một ông xã tốt.” Hà Chi Châu bình tĩnh phun ra đáp án.
Thẩm Hi cười phá lên, cô không ngờ Hà Chi Châu cũng sẽ nói ra cái đáp án có cũng như không này, mà bộ dạng của anh lại có vẻ rất nghiêm túc. Cô
nhìn Hà Chi Châu nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Hà Chi Châu: “Cố gắng cũng vô dụng.”
Thẩm Hi: “……”
Hà Chi Châu vừa đi vừa nói: “Cái này phải dựa vào duyên phận.”
——
Ngày mai sẽ phải đi Thanh Đảo rồi.
Đến khi quay về phòng 921, Thẩm Hi không dám lộ liễu mà dọn dẹp hành lý. Tranh thủ lúc Hầu Tử, Tráng Hán cùng Lâm Dục Đường đều không có ở trong phòng, cô vội vàng lục tung tủ quần áo của Hà Chi Châu. Một lúc sau mới lôi ra được cái quần bơi màu xanh đậm, cái này là của Hà Chi Châu để
lại. Thẩm Hi suy nghĩ một chút, không biết có nên mang theo hay không……
Cô gửi cho Hà Chi Châu một cái tin nhắn, tốt bụng nhắc nhở: “Anh Hà, đồ bơi của tôi vẫn để trong cái túi du lịch màu trắng ấy.”
Kết quả là tin nhắn đáng thương lại bị tàn nhẫn bỏ qua.
Thẩm Hi đem quần bơi của Hà Chi Châu ướm thử lên người một chút, cảm
thấy hình như có hơi nhỏ. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Hà Chi
Châu mặc chiếc quần bơi này khi ở Thanh Đảo lúc trước, dáng người rắn
chắc đẹp mắt vô cùng, chỉ có điều một chỗ nào đó vì căng lên mà có hơi
bất nhã; vậy nên cô quyết định ngày mai quay lại Thanh Đảo sẽ mua một
chiếc khác rộng hơn.
Đêm đã khuya, Thẩm Hi nằm ở trên giường mãi mà không ngủ được, lăn qua
lộn lại nghĩ tới một số vấn đề khá nghiêm túc. Cuối cùng cô đem tất cả
mọi chuyện đã trải qua viết ở trong nhật ký cá nhân lưu trên điện thoại
di động, đặt mật khẩu là 1234.
Sau khi cảm xúc dạt dào mà đưa hết “bí mật” vào trong di động, cô rất muốn tự tán thưởng bản thân một phen.
Trong phòng ký túc xá vang lên tiếng ngáy ngủ của Tráng Hán cùng Hầu Tử, hai người giống như đang so kè, một người thì “vù vù vù vù”, người kia
thì “cô lỗ cô lỗ”, phối hợp với nhau rất có tiết tấu.
Lâm Dục Đường ngủ ở giường dưới, mơ hồ thấy được ánh sáng le lói hắt ra, anh đoán là Thẩm Hi vẫn còn đang chơi game trên di động, mới mở miệng
dò hỏi: “Cậu còn chưa ngủ à?”
Bên dưới truyền đến tiếng nói của Lâm Dục Đường, Thẩm Hi lật người,
không ngờ anh vẫn còn thức. Cô thò đầu ra nhìn xuống dưới, dựa theo ánh
sáng mờ ảo có trong phòng mà loáng thoáng thấy Lâm Dục Đường đang mở to
mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
“Tôi có tâm sự, không ngủ được.” Cô nhẹ giọng nói với Lâm Dục Đường.
Nội tâm Lâm Dục Đường chợt căng thẳng: “Cậu có thể nói cho tôi nghe.”
Thẩm Hi do dự một chút, sau đó lại cảm thấy hai người đối thoại như hiện giờ không được tiện cho lắm, cô nói nhỏ: “Tôi có thể xuống đó rồi nói
không?”
Lâm Dục Đường hiện giờ đã coi Hà Chi Châu trở thành Thẩm Hi, cho nên
không những không phản đối mà giọng điệu cũng hết sức dịu dàng: “Được,
cậu xuống đi.”
Thẩm Hi vén chăn ra ngoài, rón rén leo từ giường trên xuống. Trên người
cô chỉ mặc áo ba lỗ với cái quần cụt hoa, sau khi thuận lợi đáp xuống
giường của Lâm Dục Đường, bộ dạng giống hệt như một con mèo to xác bò
lại gần anh.
Thẩm Hi bò từng bước nhỏ thì trong đầu Lâm Dục Đường cũng ra sức tự nhủ
không ngừng: “Hà Chi Châu” trước mắt chính là”Thẩm Hi”, không cần phải
phiền não nữa, anh muốn dũng cảm đối mặt!
Thẩm Hi rốt cuộc cũng bò đến bên cạnh Lâm Dục Đường, sau đó thì thà thì thầm nói: “Tôi tới rồi……”
Lâm Dục Đường không được tự nhiên mà đem mặt nghiêng sang hướng khác.
Bóng đêm yên tĩnh, tiếng ngáy vẫn tiếp tục; phía đối diện, Tráng Hán với Hầu Tử vẫn còn đang say giấc nồng. Thẩm Hi vén chăn lên, nhanh nhẹn
chui vào nằm cùng với Lâm Dục Đường. Cô định gần sát lại thì tiếng nói
sẽ nhỏ hơn, tóm lại là không thể để cho hai người kia nghe thấy được.
Chỉ có điều kích thước giường của ký túc xá nam làm sao có thể đủ rộng
để cho hai người đàn ông cao hơn 1m80 cùng nằm. Một khắc khi Thẩm Hi
tiến vào kia, cho dù Lâm Dục Đường có cố gắng trấn an bản thân mình như
thế nào thì cả người cũng không tự chủ được không rét mà run, thân thể
căng cứng nằm thẳng tắp.
“Lâm Dục Đường, tôi có một bí mật muốn nói cho cậu nghe.” Thẩm Hi châu đầu lại gần, ghé sát vào bên tai anh bắt đầu rủ rỉ.
“…… Cậu nói đi.” Lâm Dục Đường sắp bị ngứa chết rồi.
Đồng thời vào lúc này, gió ở bên ngoài nổi lên, rèm cửa sổ bị thổi tung, ánh trăng lập tức tràn vào trong phòng, Lâm Dục Đường ép mình quay đầu
lại. Sau đó anh nhìn thấy, gương mặt của “Hà Chi Châu” đang nằm bên trái từ từ trở nên rõ ràng. “Cậu ta” còn giống như mỹ nhân ngư nằm chống
đầu, tuy rằng bộ dáng thuần lương nhưng đôi chân dài trong chăn lại kiểu cách gác lên nhau tạo hình.
Không những thế, hơi thở ấm áp của hai người quanh quẩn trong không gian chật chội, giống như đang đốt lửa lên vậy. Đại não của Lâm Dục Đường
đột nhiên rối loạn, nhất thời không thể tiếp nhận nổi hình ảnh này, trực tiếp giơ chân ra đạp một cái.
“Bịch!”
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Hi đang định kể hết ra mọi chuyện thì lại bị Lâm Dục Đường đạp thẳng xuống đất.
“Đường…… Đau……” Hai tiếng “Đường Đường”, Thẩm Hi mới
gọi được một từ thì khi bất ngờ bị rơi thẳng xuống mặt đất, tiếng
“Đường” thứ hai trực tiếp đổi thành “Đau”. Quá đáng! Đây là lần đầu tiên cô bị người ta đá xuống giường đấy.
Thẩm Hi giận dữ nhìn Lâm Dục Đường đang ngồi trên giường luống cuống,
chịu đựng cái mông “đau rát”, khó khăn bò dậy, sau đó yên lặng trèo lên
giường của mình.
Cô không bao giờ tin tưởng Lâm Dục Đường nữa, cũng không bao giờ muốn
cùng anh nói bất cứ điều gì. Rõ ràng là anh chỉ nhân cơ hội để trả thù
cô, mới cố ý ra vẻ dẫn dụ cô xuống.
Thẩm Hi nằm lại trên giường, không nói tiếng nào.
Lâm Dục Đường đứng ở trước giường, trong lòng phức tạp lại tự trách. Anh đưa tay lên đẩy đẩy Thẩm Hi: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Thẩm Hi đem chăn cuộn người lại, không thèm để ý đến Lâm Dục Đường.
Anh lại đẩy cô một cái nữa: “Khi nãy ngã có đau không?”
Thẩm Hi giận run người, hét lớn: “Lâm Dục Đường, cậu đừng quấy rầy tôi nữa có được hay không? Tôi muốn đi ngủ!”
Quấy rầy…… quả là một tội danh lớn!
Hầu Tử cùng Tráng Hán lập tức từ trong tiếng ngáy tỉnh lại, híp mắt nhìn về phía đối diện, trong lòng rối rít hét to một tiếng “Chết tiệt!” Sau
đó, Hầu Tử thử mở miệng: “Lão Tam, cậu để yên cho lão đại ngủ đi, có
chuyện gì để ngày mai rồi nói……”
Lâm Dục Đường hít sâu một cái, không nói gì nữa, đi thẳng ra ban công hứng gió đêm.
——
Ngày hôm sau, hai mắt Lâm Dục Đường xuất hiện quầng thâm rõ ràng. Hầu Tử và Tráng Hán cùng nhau đến phòng thí nghiệm, Thẩm Hi nằm ở trên giường
không muốn xuống. Bọn họ đã quen với tính tình hay đùa giỡn của lão đại
gần đây, cũng không miễn cưỡng gọi dậy, Tráng Hán thậm chí còn rất tốt
bụng để phần mấy cái bánh bao cho lão đại nữa. Lâm Dục Đường định bụng
xuống mua một ít sữa chua mang lên, nhưng nghĩ nghĩ một chút thì lại
thôi.
Sau khi cả ba người kia cùng rời khỏi phòng, Thẩm Hi lập tức bật dậy,
sau đó xách theo hành đã lén lút thu xếp xong chạy nhanh ra ngoài cổng
trường. Hà Chi Châu đã tới sân bay trước, khi cô tới nơi, liền nhìn thấy Hà Chi Châu đeo kính đen đang nói chuyện với một vị khách ngoại quốc,
trông có vẻ như đang giải thích vấn đề gì đó.
Cô thật thích kiểu người trong nóng ngoài lạnh như anh! Thẩm Hi bước tới vẫy tay: “Hi.”
Người ngoại quốc kia nhìn cô cười cười, ngay sau đó lại hỏi cô tới tấp.
Thẩm Hi khẽ mỉm cười, ra vẻ như mình thực sự nghe hiểu. Hà Chi Châu dắt tay của cô, thay cô trả lời một số vấn đề.
Thẩm Hi cũng không chú ý lắm, nhưng thật ra có nhiều chỗ cô nghe vẫn
hiểu. Như lúc Hà Chi Châu nói cô là người yêu của anh, cô túm lấy vạt
áo, hơi cúi đầu, tai có chút đỏ.
Trên máy bay, Thẩm Hi đeo kính đen của Hà Chi Châu giả bộ “ngầu” một
chút, cuối cùng lại nhàm chán tháo xuống, mở miệng hỏi anh: “Anh Hà, làm sao anh trốn ra được vậy?” Ý của cô là ám chỉ đến phòng ký túc xá bên
kia.
Hà Chi Châu xem tờ báo được cung cấp miễn phí trên máy bay, nhàn nhạt trả lời: “Tôi không cần trốn.”
Được rồi. Thẩm Hi nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên hiện ra một cảnh
tượng: hoa tàn rơi đầy đất, nam tử một thân cẩm bào màu trắng, mũ nhỏ
giữ tóc màu đen, diện mạo thanh nhã lại tinh tế. Hắn đứng ở phía xa nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, dường như chỉ liếc mắt một cái mà đã lâu tựa
trời đất……
Cái người đang cosplay này đích thực là Hà Chi Châu. Thẩm Hi quay đầu
nhìn người đang ngồi bên cạnh, sau đó lại lấy gương ra so sánh.
Hà Chi Châu lật qua lật lại tờ báo: “Cô nhìn tôi làm cái gì?”
Thẩm Hi ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Tại sao anh lại mua vé khoang hạng nhất? Đắt tiền quá!”
“Bởi vì tôi dùng thẻ của cô.” Hà Chi Châu nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.
“Nói dối, anh đâu biết mật khẩu của tôi chứ.”
“123456.” Hà Chi Châu bình thản đáp lời.
“A a a! Hà Chi Châu, sao anh có thể như vậy?” Thẩm Hi tức giận nắm lấy
cổ tay Hà Chi Châu, cô muốn cắn anh một cái thật mạnh cho bõ tức. Chỉ có điều, cánh tay trắng nõn như ngọc này lại là của cô nha…… Cuối cùng, Thẩm Hi chỉ phạt cảnh cáo bằng cách chu môi ra mổ nhẹ vào cánh
tay Hà Chi Châu một cái.
Quả nhiên, Hà Chi Châu buồn nôn hất tay của cô ra.
Đến 12 giờ trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay ở Thanh Đảo. Rời khỏi sân bay, những cơn gió mang theo chút tanh mặn đã tạt ngay vào mặt, Thanh
Đảo hiện giờ nóng hơn so với lần trước khi bọn cô tới đây. Thẩm Hi hỏi
Hà Chi Châu: “Anh Hà, nếu lần này hai chúng ta có thể đổi trở lại, việc
đầu tiên anh muốn làm là gì?”
“Không có gì cần phải làm.” Hà Chi Châu trả lời rất nhanh. Đáp án hoàn
toàn là bịa đặt, bởi vì chuyện đầu tiên anh nhất định phải làm là kiểm
tra thân thể mình xem có bị phá hư hay không. Ngẩng mặt nhìn trời!
“Ừm.” Thẩm Hi nói tiếp, “Chuyện đầu tiên tôi làm đó chính là mặc váy, sau đó xoay vòng rồi xoay vòng. Ha ha.”
Hà Chi Châu hỏi: “Không sợ xoay nhiều quá ngu luôn sao?”
“Dĩ nhiên là không sợ rồi.” Thẩm Hi nhắc đến thành tích luyện vũ đạo vô
cùng đáng tự hào của mình, “Tuy rằng đầu óc của tôi không được linh hoạt giống như anh, nhưng đứng tại chỗ xoay vòng thì tôi có thể làm liên tục trong mấy tiếng đồng hồ đấy. Sao anh cũng không nghĩ xem tôi học chuyên ngành gì?”
Đáy mắt Hà Chi Châu thoáng hiện lên ý cười, sau đó lên tiếng: “Nếu sau này cô có biểu diễn, tôi sẽ đến xem.”
Thẩm Hi không ngờ Hà Chi Châu lại có thể động viên mình như thế, nụ cười trên mặt càng trở nên sáng lạn. Một đường đi thẳng từ sân bay đến khách sạn, hai người cười cười nói nói rất vui vẻ, làm tan biến hết những
căng thẳng cùng lo lắng trong lòng cô.
Khách sạn đã được Hà Chi Châu đặt trước, cũng là một khách sạn năm sao
giống như lần trước, nhưng nằm gần với bờ biển hơn. Chỉ cần đi bộ năm
phút là đã thấy ngay biển xanh rộng bao la rồi.
Hà Chi Châu chỉ đặt có một phòng. Về chuyện này thì cô và Hà Chi Châu
không cần nói ra miệng cũng vô cùng nhất trí với nhau: Với tình huống
của hai người hiện giờ, quả thực không cần phải câu nệ vấn đề nam nữ
khác biệt nữa.
Phòng khách sạn có một ban công khá rộng rãi, bệ cửa sổ theo phong cách
Châu Âu có hai bồn hoa Tulip, bên góc trồng một cây dây leo, còn có cả
một chiếc ghế đu nữa.
Thẩm Hi kéo Hà Chi Châu ngồi xuống ghế mây, còn mình ngồi trên ghế đu.
Hai người cùng nhau ăn điểm tâm và uống nước ướp lạnh, bỗng dưng lại cảm thấy đi hưởng tuần trăng mật có lẽ cũng chỉ như thế này mà thôi. Cô
nhìn những ngón tay đang gõ như bay trên bàn phím laptop của Hà Chi
Châu, ngồi xếp bằng trên ghế đu nói: “Anh Hà, tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé.”
Hà Chi Châu ngẩng đầu lên: “Kể đi.”
Thẩm Hi kể một chuyện mà cô cho là rất buồn cười: “Có một cô gái cao
1m73, khi sắp xếp đi gặp mặt, bốn bỏ năm lên (*) mà báo rằng mình cao
1m70; có một người đàn ông cao 1m67, cũng bốn bỏ năm lên nói mình cao
1m70, sau đó hai người có chiều cao chênh lệch đó gặp mặt nhau…… Ha ha ha ha ha!”
(*) bốn bỏ năm lên: làm tròn số.
“Ờ.” Hà Chi Châu cúi đầu, tiếp tục làm việc đang dang dở.
Thẩm Hi cảm thấy có chút thất bại, sau đó lại hăng hái kể thêm một chuyện nữa.
Hà Chi Châu vẫn không hề cười.
Cô lại kể tiếp.
Anh vẫn như cũ không cười lấy một tiếng.
Cả buổi trưa ở khách sạn, Thẩm Hi kể hết chuyện này tới chuyện khác. Ánh mặt trời trong suốt, mây bay theo gió, gió mát từ biển thổi tới thật dễ chịu. Mãi về sau, Thẩm Hi nhận thấy đáy mắt Hà Chi Châu ẩn chứa ý cười
mới phát giác hóa ra mình đang bị anh lừa.
Cô tức giận thở phì phì rời khỏi ghế đu, quay về phòng ngủ trưa.
Hà Chi Châu ngồi trên ghế mây vuốt vuốt cái trán, xoay người nhìn thấy
Thẩm Hi đang ngủ say sưa ở trên giường. Anh cau mày lại, sao tư thế ngủ
lại là bộ dáng này, trông giống như một con …. rùa đen?
……
Giấc ngủ này của Thẩm Hi thật là dài, mơ mơ màng màng rơi xuống một
khung cảnh mờ ảo. Cô có cảm giác mình đang nằm mơ, nhưng lại không có
cách nào thoát khỏi giấc mộng đó, tựa như linh hồn cô đang di chuyển
giữa không trung.
Trong giấc mơ, cô ở trong một rừng trúc nhỏ, cứ đi mãi mà không xác định được phương hướng. Nơi này không có một bóng người khiến cho cô lo
lắng, đề phòng. Thẩm Hi nhìn trái ngó phải, cuối cùng quyết định đi vào
một con đường nhỏ tràn ngập cánh hoa rực rỡ, rồi bắt gặp một dòng sông,
nước trong thấy đáy.
Nhưng điều khiến cô vui mừng chính là, nơi này
còn có một vài cô gái vấn tóc đang giặt quần áo ở bên sông. Họ cười cười nói nói rất náo nhiệt, cô đi tới cất tiếng chào hỏi: “Hi.”
Mấy người đó chỉ nhìn cô cười cười, nhưng không mở miệng nói chuyện với
cô. Sắc trời hôm nay thật đẹp, cô cởi giày cùng vớ ra, ngâm cả hai chân
xuống nước sông lạnh như băng. Trong sông còn có cá nữa, không to không
nhỏ, lanh lẹ bơi tới bơi lui. Thẩm Hi xắn cao quần lên, nhảy xuống sông
bắt cá. Mấy cô gái đang giặt quần áo cũng thật tốt bụng, khi cô không
cẩn thận đụng phải họ, họ cũng chỉ quay đầu nhìn cô cười một tiếng.
Sau đó, Thẩm Hi đột nhiên nhìn thấy bên kia sông có đặt một cái giỏ
trúc, được bện rất khéo léo lại đáng yêu. Bên ngoài giỏ trúc lộ ra một
đoạn vải màu hồng cánh sen, cô nhấc chân qua làn nước mà bước qua đó.
Bỗng dưng, một cái đầu nho nhỏ từ trong giỏ trúc nhô ra. Trời ạ, không
ngờ bên trong lại có một bé trai đẹp đẽ kháu khỉnh như thế này.
Bộ dạng của nó thật quá đáng yêu, sau khi bò lên bờ, Thẩm Hi rất thân thiết cười hỏi bé trai kia: “Em là con nhà ai nha?”
Bé trai mở to mắt nhìn cô, nhếch miệng cười, hiện lên hai lúm đồng tiền
thật khả ái, sau đó đưa ngón tay trắng mũm mỉm ra chỉ chỉ.
Thẩm Hi quay đầu nhìn qua, một cô gái mặt mày thanh tú đang tiến về phía cô, không hiểu vì sao cô gái kia dường như không nhìn thấy cô, chỉ khom lưng ôm bé trai từ trong giỏ trúc ra, dịu dàng hỏi: “Mang nhi có ngoan
hay không?”
“Ngoan –” bé trai cất tiếng trả lời, sau đó tựa đầu trên bả vai thanh tú của cô gái, chu miệng kêu một tiếng “Dì ơi”.
Thì ra cô gái này cũng không phải là mẹ của nó.
Bé trai được dì ôm về nhà, cô nhìn bé trai rời đi mà thấy thật không nỡ, liền cất bước đi theo phía sau. Bé trai ngoan ngoãn tựa đầu vào bả vai
cô gái, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh ẩn chứa sự
tò mò.
Nhà của bé trai là một căn nhà gỗ nhỏ, phía trước có một khoảng sân thật lớn, trồng hoa rồi nuôi gà. Cửa phòng bằng gỗ dán hai câu đối đỏ, trên
đó viết “Lục Trúc Biệt Kỳ Tam Phân Cảnh. Hồng Mai Chính Báo Vạn Gia
Xuân” (**). Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc,
một nam nhân diện mạo đoan chính từ trên lưng ngựa phi thân xuống.
(**): Đại ý là khi cây trúc không còn một màu xanh um tùm nữa thì lúc này hồng, mai cùng nở báo hiệu mùa xuân đã về.
Nam nhân đẩy cửa gỗ ra, cô gái thanh tú rót cho hắn một chút rượu, trên bàn gỗ thô đặt một ít thức ăn để nhắm rượu.
Nam nhân uống một ngụm rượu rồi nói: “Nếu như để hắn biết được việc này
thì cho dù Mang nhi không phải là thái tử, nó cũng sẽ được hưởng vinh
hoa cả đời.”
Cô gái thanh tú cười lạnh một tiếng: “Ai cần chứ.”
Nam nhân ôm lấy bé trai, dùng chiếc đũa dính chút rượu mớm cho nó. Bé
trai cau mày, mặt mũi nhăn lại như muốn khóc, nhưng sau đó lại nhịn
xuống, hết sức uất ức.
“Đúng vậy, cũng đâu hiếm lạ gì.” Nam nhân cười phụ họa theo, “Nàng ta cũng không lạ gì.”
“Nàng ta” là người nào?
Cô gái thanh tú ôm lấy bé trai từ trong lòng nam nhân lên, vẻ mặt bi
thương nhưng lại ẩn chứa một chút vui vẻ, cô nhìn bé trai trong ngực
mình rồi mạnh mẽ nói: “Mang nhi của chúng ta không thèm là nhi tử của Hà Chi Châu đâu.”
Hà Chi Châu?!
Đây là giấc mộng kiểu gì thế?! Thiên lôi, cẩu huyết đánh tới tấp rồi……
Thẩm Hi bị thiên lôi đánh trực tiếp tỉnh lại, sau đó cô mở mắt ra, nhìn
thấy Hà Chi Châu đang đứng ở trước giường, khom người nhìn cô, ánh mắt
có sự tìm tòi nhàn nhạt.
Bởi vì vừa mới có giấc mơ kỳ lạ kia, Thẩm Hi vừa thấy Hà Chi Châu liền
muốn bật cười. Cô từ trên giường bò dậy, cố làm ra vẻ thần bí hỏi: “Anh
Hà, anh đoán xem tôi vừa nằm mơ thấy cái gì?”
Hà Chi Châu ngồi xuống mép giường trả lời: “Được ăn ngon?”
Thầm Hi lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải.”
Hà Chi Châu không có ý định đoán tiếp nữa, nhưng thấy vẻ mặt mong đợi
của Thẩm Hi thì anh lại tiếp tục phối hợp nói: “Chẳng lẽ là tôi?”
Thẩm Hi vẫn lắc đầu, sau đó một lát lại nói: “Cũng gần như thế.”
“Hả?” Hà Chi Châu nhướn mắt, sau đó mở một chai nước suối ra uống một hớp, “Cô nói đáp án đi, tôi đoán không ra.”
Thẩm Hi mím môi nín cười, cô nhìn anh rồi nói: “Tôi nằm mơ thấy con trai của anh –”
Phun!
Hà Chi Châu suýt chút nữa phun ngụm nước ra ngoài, sau đó anh có chút
hứng thú hỏi: “Vậy cô nhìn rõ chứ, con của tôi lớn lên trông như thế
nào?”
“Anh ngốc quá! Con trai của anh thì dĩ nhiên lớn lên sẽ giống anh rồi, chứ không chẳng lẽ giống ông hàng xóm?”
Hà Chi Châu lập tức bị sặc nước, ho khan không ngừng. Anh trừng mắt nhìn Thẩm Hi: Nếu như có thể, anh rất muốn đánh cho cô một trận.
__________
P/s: Cảnh tưởng tượng và giấc mơ của Thẩm Hi có bối cảnh cổ trang nên mình có sử dụng một số từ trong truyện cổ đại nhé.