Đọc truyện Đừng khóc – Chương 86:
Cửa phòng bệnh khép lại sau lưng, Lạc Trạm đi về phía Đường Nhiễm.
Cô gái nhỏ đang sờ soạng xung quanh giường, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô do dự một chút, ngồi xuống sau đó vỗ vỗ sang bên trái: “Lạc Lạc đến đây ngồi đi.”
“Viện trưởng Gia mà nhìn thấy sẽ mắng anh mất.” Tuy nói vậy, nhưng Lạc Trạm vẫn theo lời Đường Nhiễm ngồi xuống cạnh cô.
Đường Nhiễm cong mắt: “Đừng sợ, nếu như chú ấy mắng anh, vậy em sẽ đứng ra bảo vệ anh.”
“Em bảo vệ anh, em cũng sẽ bị mắng đó.” Lạc Trạm buồn cười nói.
Đường Nhiễm suy tư vài giây, lắc lắc đầu. “Viện trưởng Gia sẽ không mắng em đâu. Hai ngày nay, kể cả y tá trưởng hung dữ nhất bệnh viện cũng không nỡ lớn tiếng với em, mấy người họ đặc biệt sợ tâm tình em bị kích động.”
“…”
“Lạc Lạc tại sao anh không nói gì?”
Lạc Trạm khẽ thở dài một tiếng, nâng tay phải lên, vuốt vuốt đầu cô nhóc: “Biết rõ điều này mà em còn ngả bài với chú lái xe mới?”
Đường Nhiễm giật mình.
Giây lát sau, cô nhẹ cúi đầu: “Anh biết rồi à?”
Lạc Trạm: “Ông ấy không phải người hấp tấp, vội vàng. Nếu không phải em chủ động hỏi, trong thời điểm nhạy cảm này, Lam Cảnh Khiêm chắc chắn sẽ không nói chuyện đó ra.”
Đường Nhiễm: “Vậy vì sao anh còn trách chú ấy.”
Lạc Trạm rũ mắt: “Em nghe thấy?”
Đường Nhiễm: “Phòng bệnh ở đây cách âm không tốt lắm. Mà thính giác của em tương đối mẫn cảm, Lạc Lạc anh biết mà.”
“Ừ.” Lạc Trạm thản nhiên nói, “Vừa rồi không nghĩ đến, giờ bình tĩnh hơn mới nghĩ thông.”
Đường Nhiễm buông mi: “Lạc Lạc anh hối hận sao?”
Lạc Trạm xì khẽ: “Có cái gì mà hối hận, đó đều là những lời trong lòng anh. Anh nhìn ông ta ngứa mắt lâu rồi.”
Đường Nhiễm cúi đầu, cười khẽ: “Ồ.”
Lạc Trạm đợi một hồi, lại nghiêng đầu quan sát vẻ mặt cô gái nhỏ: “Em không giận anh, trong khi anh biết rõ ràng mọi việc, nhưng cố tình không nói với em?”
Đường Nhiễm ngước mắt, lắc đầu: “Tại sao em phải tức giận?”
Lạc Trạm nhất thời nghẹn lời.
Đường Nhiễm cười lên lần nữa: “Lạc Lạc, anh vì em mới đối xử khiêm nhường với chú ấy như thế. Nhất định là vì em, mới một mực chịu đựng một mình không bộc phát tính tình nóng nảy, thẳng thắn của mình. Nếu như không phải giấu diếm việc này vì em, anh có thể tự do tự tại hơn rất nhiều —— đã vậy, sao em nỡ giận anh được.”
Lạc Trạm thẫn thờ mấy giây mới hoàn hồn: “Nghe em nói như vậy, anh thực sự bị thuyết phục là mình chẳng có lỗi lầm gì cả rồi đó.”
“Anh vốn không sai.”
“Vậy em còn giận ông ấy à?”
“…”
Nụ cười tắt dần trên đôi môi Đường Nhiễm.
Lạc Trạm nói: “Nếu như em không muốn nhắc đến, vậy chúng ta không nhắc đến nữa.”
“Thật ra cũng không có gì.” Đường Nhiễm quay sang, “Lạc Lạc không cần lo lắng. Chuyện này em đã nghĩ rất lâu, cũng đưa ra rất nhiều suy đoán, kết quả. Mặc dù đáp án chân chính khiến em có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không đến nỗi không chấp nhận được.”
Đường Nhiễm dừng lại vài giây, nhỏ giọng: “Em cảm thấy giống như là mình tiếp nhận điều này rất nhanh.”
Lạc Trạm bất đắc dĩ bật cười: “Em chắc chắn không phải mình còn đang mơ mơ hồ hồ, chưa tỉnh táo đấy chứ?”
Cô nhóc chu miệng: “Em không có ngốc nghếch đến mức đó đâu.”
“…” Chút bất an trong đáy lòng Lạc Trạm triệt để biến mất, ánh mắt anh cũng trầm tĩnh lại, “Đã vậy thì sao em không muốn gặp ông ấy?”
Đường Nhiễm suy tư đáp: “Không phải không muốn gặp, chỉ là không biết phải làm sao để sống chung.”
“Không phải hai người đã quen biết nhau một thời gian rồi sao?”
“Không giống nhau.” Đường Nhiễm do dự một lúc, dường như không biết diễn đạt thế nào: “Chú ấy nói là không biết đến sự tồn tại của em, em có thể hiểu được, cũng biết chú ấy chẳng sai gì cả, bởi vì em tin nếu biết chú ấy nhất định sẽ không bỏ mặc em —— Lạc Lạc em nói đúng không?”
“Ừm.” Lạc Lạc nhớ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên nhuốm màu ảm đạm: “Nếu như biết… thì ai cũng không nỡ bỏ mặc em.”
Đường Nhiễm không hay biết: “Cho nên em cảm thấy chú ấy không làm gì sai cả, nhưng chú ấy dường như không cảm thấy thế. Tâm trạng của chú ấy bị ảnh hưởng lớn hơn em rất nhiều, đầy tự trách và thống khổ. Em không quá quen với cảm xúc này, cũng không biết phải… Haizzz.”
Lạc Trạm hiểu, bất đắc dĩ cười lên: “Cho nên, thật ra em muốn để ông ấy ra ngoài để yên tĩnh suy nghĩ?”
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu: “Em cảm thấy tốt nhất cứ chờ đến sau phẫu thuật, sẽ chậm rãi nói chuyện với chú ấy.”
“Ừ.” Lạc Trạm không nhịn được cúi đầu, ngữ khí tràn đầy cưng chiều, sủng nịnh, dịu dàng vuốt vuốt tóc cô: “Bé con nhà chúng ta sao lại thông minh như thế nhỉ?”
“…” Mặt Đường Nhiễm dần dần đỏ lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích để mặc cho “móng vuốt sói xám” tung hoành ngang dọc trên đầu.
Chờ “tình thương mến thương” xong, Lạc Trạm thoáng nghiêm mặt: “Nếu trạng thái cảm xúc của em đã không có trở ngại gì, vậy giờ anh sẽ gọi y tá vào luôn.”
“Y tá?” Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu.
Lạc Trạm: “Ừm, vừa rồi có một cô y tá đến cùng anh, muốn phổ biến cho em một số lưu ý trước khi phẫu thuật.”
Đường Nhiễm ngơ ngác hỏi: “Vậy sao vừa rồi cô ấy không vào?”
Lạc Trạm cười như không cười đáp: “Vừa rồi? Không phải cho là cảm xúc của em đang rất tệ, còn phạt tổng giám đốc Lam đứng ở ngoài cho đầu óc tỉnh táo hay sao?
Đường Nhiễm: …
Đến khi hiểu ra, Đường Nhiễm ngại ngùng đỏ mặt: “Em em em không biết còn có người khác, tưởng chỉ có mình anh.”
“Được rồi, không sao. Anh gọi cô ấy vào giúp em. Cô ấy sao nỡ trách Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta.”
“Sẽ không giận thật chứ?”
“Ừ.” Lạc Trạm đứng dậy, búng nhẹ chóp mũi cô, Đường Nhiễm nhanh chóng trốn thoát, anh cười rộ lên: “Cô bé nhà chúng ta đáng yêu như thế, ai nỡ lớn tiếng được chứ?”
“…”
Mặt Đường Nhiễm đã đỏ như gấc, xấu hổ không thèm để ý đến anh nữa.
Chạng vạng tối y tá đến tiêm thuốc lần cuối cho Đường Nhiễm, dặn dò cô vài câu sau đó khó xử nhìn về phía Lạc Trạm ngồi cạnh giường.
Lạc Trạm phát giác, ánh mắt chuyên chú từ trên người Đường Nhiễm, nhàn nhạt nhìn cô ta: “Có gì cần hỗ trợ à?”
“Đúng là có việc cần người nhà giúp.”
Lạc Trạm: “Việc gì?”
“À, tôi không biết cậu có làm được không…”
“Tôi có thể.” Lạc Trạm nói xong, hỏi lại: “Là chuyện gì.”
Y tá đánh giá Lạc Trạm một lần, chần chờ mở miệng: “Cậu có thể tết tóc được không?”
Lạc Trạm: …?
Y tá chỉ chỉ cô gái nhỏ xinh đẹp như thiên thần trên giường bệnh: “Để tiện giải phẫu, bệnh nhân cần tết gọn tóc lên, mà nhất định phải là tết hai bên, mới hạn chế việc tóc chạm vào mắt khi phẫu thuật.”
Đường Nhiễm nằm trên giường nhấc tay: “Em có thể tự làm ạ.”
Y tá xoay người đi chỗ khác, khó xử nói: “Nhưng em không phán đoán được vị trí chính xác. Thôi, để chị ——”
“Để tôi.”
“???” Y tá quay đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của Lạc tiểu thiếu gia chưa bao giờ lo lắng, bồn chồn như thế, ngữ khí nghiêm túc: “Tôi có thể.”
“…”
Y tá đem hai chiếc dây buộc tóc đến.
Lạc Trạm trịnh trọng tiếp nhận. Chỉ còn hai người trong phòng bệnh.
Đường Nhiễm ngồi giữa giường, Lạc Trạm thì đứng bên cạnh giường.
Anh gian nan, vụng về mãi mới chia được tóc của cô thành hai nửa, luống cuống tết từng lọn tóc mềm mại vào với nhau, nhưng lần nào cũng vậy cứ sắp được những lọn tóc lại không nghe lời, tuột khỏi tay anh như cá lọt lưới.
Hơn 20 năm sống trên đời, lần đầu tiên Lạc tiểu thiếu gia đỉnh thiên lập địa gặp phải việc mình không am hiểu, càng không làm được càng muốn làm, nhưng việc này quả là không đơn giản như những gì anh nghĩ. Chật vật hồi lâu mới hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.
Lạc Trạm thở dài một hơi.
“Tốt rồi em xem thử đi.”
“Ừm.” Đường Nhiễm đưa tay, sờ sờ đỉnh đầu.
Lạc Trạm kiêu ngạo bất an hỏi: “Thế nào.”
Đường Nhiễm nhịn cười: “Lạc Lạc thật giỏi.”
Lạc Trạm vui mừng, đứng dậy, đứng sang bên còn lại: “Vậy là tốt rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”
“Ừm.”
Chờ đến khi Lạc tiểu thiếu gia gồng mình, dùng hết sự khéo léo cằn cỗi trong người hoàn thành búi tóc còn lại. Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Đường Nhiễm chủ động lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng: “Lạc Lạc, mấy giờ rồi?”
Lạc Trạm: “5h40.”
“A.” Đường Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Còn hơn tiếng nữa thôi là đến ca phẫu thuật rồi.”
Lạc Trạm nhất thời không nói được lên lời.
Đường Nhiễm yên lặng vài giây, sau đó mở miệng: “Có phải viện trưởng Gia cũng đã nói đến những rủi ro trong quá trình phẫu thuật,… đến trường hợp em có thể sẽ không thể tỉnh lại?”
“…!!”
Nắm tay Lạc Trạm nắm chặt.
Im lặng một hồi, anh khó khăn lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm, không nên nói bậy.”
“Nhưng chị y tá có nói, dù là một cuộc tiểu phẫu cũng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.”
“Việc này không có cơ hội xảy ra đâu.” Lạc Trạm nói chém đinh chặt sắt.
Đường Nhiễm im lặng.
Cuối cùng Lạc Trạm vẫn không đành lòng.
Anh thở dài, chống tay lên giường bệnh, hơi cúi người đến trước mặt cô: “Nhiễm Nhiễm, em đừng sợ. Giác mạc, bác sĩ phẫu thuật phụ, y tá hỗ trợ, cơ sở vật chất, thuốc hỗ trợ, có thể nói tất cả đều đã được chuẩn bị những thứ tốt nhất, đem lại xác suất thành công cao nhất. Viện trưởng Gia là bác sĩ khoa mắt giỏi nhất được giới khoa mắt thế giới công nhận, có ông ấy trực tiếp phụ trách phẫu thuật sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra đâu.”
“Em … em chỉ là lo lắng…” Đường Nhiễm cúi đầu, giọng nói rất nhẹ, “Em còn có lời muốn nói với Lạc Lạc…”
Đáy mắt Lạc Lạc đã mềm nhũn, giọng nói nhu hòa, đầy cưng chiều: “Anh sẽ nghe. Chờ cô nhóc nhà chúng ta phẫu thuật xong, em nói gì, anh cũng nghe theo em.”
Đường Nhiễm ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên cô không cố che giấu sự yếu ớt, sợ hãi của mình. Nét mặt lúc này khiến người khác không khỏi đau lòng: “Em có thể nói bây giờ không?”
“…”
Trong khoảnh khắc này lý trí như thoáng ngủ quên, Lạc Trạm gần như suýt thốt lên lời đáp ứng, nhưng anh đã nhanh chóng đè lại ngay một giây trước khi kịp mở miệng.
Lạc Trạm cảm thán: “Anh cũng có vô vàn lời muốn nói với em, nhưng thời gian chúng ta còn dài. Hiện tại quan trọng nhất là ca phẫu thuật trước mắt. Cảm xúc cần nhất sự ổn định. Chờ kết thúc phẫu thuật, chúng ta sẽ nói với nhau lâu thật lâu, được không?”
Đường Nhiễm khẽ cắn môi dưới, cánh môi hồng nhạt dần dần đỏ lên.
Qua một hồi lâu, cô gật đầu: “Vâng.”
Nửa giờ sau.
Đường Nhiễm nằm trên băng ca cứu thương (1).
Một đường từ phòng bệnh đến phòng phẫu thuật, Lạc Trạm luôn ở cạnh cô, hỗ trợ y tá đưa Đường Nhiễm đến trước cửa phòng giải phẫu.
“Phia sau cánh cửa chính là phòng vô trùng, người thân của bệnh nhân chỉ có thể đứng chờ ở đây.” Một y tá tiến lên nói với Lam Cảnh Khiêm và Lạc Trạm.
Lạc Trạm hỏi: “Tôi có thể nói mấy câu với cô ấy không?”
“Có thể. Nhưng xin nhanh chóng cho.”
“Được.”
Lạc Trạm trở lại bên băng ca cứu thương, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Nhiễm. Ngón tay cô lạnh buốt, nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay dày rộng của anh.
Lạc Trạm lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em ổn chứ.”
Cô gái nhỏ nằm trên cáng, mắt đã đeo túi vô trùng, sắc môi nhạt như cánh đào phai, gần như trở thành màu trắng.
“Lạc Lạc, em sợ.”
“…”
Lạc Trạm đột nhiên run lên một cái.
Anh muốn nói: “Đừng sợ.” Anh còn muốn nói “Sẽ không có chuyện gì đâu. Anh nhất định sẽ chờ em ở ngoài.”… Nhưng những lời này anh không nói được ra miệng. Cảm xúc nghẹn ứ.
Anh không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì muốn an ủi chính mình mà coi nhẹ sự sợ hãi của cô, để cô lẻ loi, trơ trọi một mình trong căn phòng giải phẫu lạnh lẽo kia.
Lạc Trạm chống một tay lên thành băng ca cứu thương, một tay khác nắm thật chặt tay cô, cúi thấp đầu, thì thầm bên tai Đường Nhiễm, giống như đang nhẹ nhàng hôn xuống: “Nhiễm Nhiễm nếu em sợ đến thế, vậy anh sẽ đưa em đi, được không?”
Nhân viên y tá đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn anh.
Lạc Trạm cũng chẳng thèm để ý: “Chỉ cần em nói, em muốn rời khỏi đây không?”
Đường Nhiễm bị dọa đến độ những đầu ngón tay băng lạnh chậm rãi ấm lên.
Cô đè xuống sự sợ hãi, chậm rãi lắc đầu: “Em không đi.”
Mặc dù giọng nói run rẩy, nhưng nhiều hơn là kiên quyết và quyết tâm.
Lạc Trạm khẽ giật mình.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, bộ quần áo trên người quá rộng càng làm nổi bật nét mỏng manh, suy nhược. Xương quai xanh mảnh khảnh dưới cần cổ dài, những mạch máu màu xanh nhạt đập nhịp nhàng, tất cả đều khiến anh xót xa.
Cô gái nhỏ của anh nhìn yếu đuối, mảnh mai đến thế. Nhưng vào khoảnh khắc quyết định luôn can đảm và kiên định hơn bất kỳ người nào.
“Em muốn… Muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Lạc.”