Đừng khóc

Chương 7


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 7:

Sau khi Lạc Trạm đi khỏi sảnh, người hầu kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, quay người chạy theo. 
 
Đến cầu thang lầu một quả nhiên thấy Lạc Trạm biếng nhác gác tay vào tay nắm cầu thang bằng gỗ sưa. 
 
Người hầu vội vàng chạy tới: “Thiếu gia.”

 
Lạc Trạm hững hờ không nhìn quanh, không vội, chờ người kia đến gần sau lưng mới buông thõng mắt, nhàn nhạt nói: “Cô ta bị vứt ở đâu rồi?”
 
Người hầu kia: “Chính là con đường từ hành lang rẽ sang lầu chính. Ở chỗ đó đường hơi rắc rối có lẽ vị tiểu thư kia bị lạc ra vườn sau.”
 
“Ừ.”
 
Người hầu do dự hỏi: “Vậy có cần đi xin ý kiến lão gia, hay thiếu gia trực tiếp cho người đi tìm…”
 
Người hầu còn chưa nói hết câu, đã thấy Lạc Trạm bước nhanh xuống lầu. Người phục vụ sững sờ đôi chút. 
 
Chờ Lạc Trạm đi qua cầu thang đến chỗ rẽ, anh ta mới phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo, kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, cậu định tự đi tìm sao?”
 
Lạc Trạm miễn cưỡng nâng mí mắt, phiền chán nói: “Cô ta…”
 

“Tìm cái gì?” Một giọng nói đột ngột vang lên. Người hầu theo tiếng động nhìn về phía bậc thang. 
 
Một người đàn ông trẻ trung,  tuấn tú, chân dài thẳng tắp, đứng từ trên chiếu nghỉ cầu thang nhìn xuống. 
 
Người đến khoảng 23 tuổi, bộ vest tối màu khéo léo ôm lấy thân hình đẹp đẽ của anh ta, nút áo chiếc sơ mi phẳng phiu cài đến tận nút trên cùng. Khuôn mặt tương tự Lạc Trạm đến ba, bốn phần, nhưng nhiều sự ôn hòa, dịu dàng hơn so với Lạc Trạm, khóe môi hơi cong lên khiến từ anh toát ra vẻ hòa nhã, dễ gần mà vẫn đúng mực. Duy chỉ có đôi con ngươi sâu thăm thẳm, đen huyền như mực, lộ ra mấy phần lạnh nhạt, thâm trầm. 
 
Người hầu sửng sốt một lúc, mới kinh ngạc nói: “Đại thiếu gia, cậu về rồi?”
 
Hô xong anh ta bỗng cảm thấy có chút hối hận, dè dặt nhìn về phía Lạc Trạm. 
 
Người trong nhà đều biết, đại thiếu gia Lạc Tu và tiểu thiếu gia Lạc Trạm không cùng một mẹ sinh ra. Cùng với sự trưởng thành về tuổi tác chính là tài năng càng ngày càng nở rộ của Lạc Trạm – Cậu thiếu gia không chỉ có gia thế, mà còn là kỳ tài hiếm có của ngành trí thông minh nhân tạo. Việc hai anh em nhà họ Lạc bất hòa đối chọi gay gắt vì gia sản nhà họ Lạc vốn chẳng còn xa lạ trong giới thượng lưu. 
 
Lại bởi vị thái độ thiên vị của Lạc lão gia với Lạc Trạm mà hai năm nay dư luận gần như đã khẳng định người thừa kế nhà họ Lạc.

 
Còn trong nội bộ gia đình, Lạc Trạm chưa bao giờ che giấu sự thù địch đối với người anh trai này. 
 
“Ừm.”
 
Người con trai kia tùy ý đáp lại, thần thái thản nhiên hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”
 
Người hầu do dự một lát mới chậm rãi đáp: “Tiểu thư nhỏ của nhà họ Đường bị lạc trong vườn, thiếu gia muốn đi…”
 
“Không có gì.” Lạc Trạm đột nhiên đánh gãy lời người kia.
 
Người hầu khó hiểu nhìn anh, im lặng lui về phía sau. Anh ta chỉ thấy thiếu gia nhỏ nhà mình chậm rãi đút tay vào túi quần, sau đó bật cười, tiếng cười vừa lười nhác, vừa khinh bạc: “Ngồi trên lầu chán quá, định xuống giải sầu một lát. Nhưng mà bây giờ trông thấy anh tôi đột nhiên lại chẳng có hứng thú nữa.”
 
Nói xong, xoay người rời đi. 
 
Ánh mắt anh lạnh nhạt quét về phía người hầu: “Vừa rồi ngồi ở ghế dựa trong vườn phơi nắng, hình như tôi để quên đồ ở đó, cậu đi tìm về cho tôi.”
 
Người hầu sững sờ một thoáng, mới hiểu ý, liên tục gật đầu, vội vàng nói: “Vâng, tôi đi ngay đây thiếu gia.”
 
Anh ta vừa rời đi, Lạc Tu không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Lạc Trạm. 
 
Chàng trai khuôn mặt ôn hòa, đáy mắt xa cách, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong hoàn hảo như dùng thước đo, không sai lệch dù chỉ 1mm, “Dự báo thời tiết nói cả tuần này đều mưa rả rích, thời tiết âm u, lấy đâu ra nắng.”
 
“Tôi nói phơi nắng là phơi nắng.” Lạc Trạm lãnh đạm lên tiếng, “Anh muốn quản cả chuyện này?”
 
Lạc Tu không đổi sắc mặt, híp mắt nhìn em trai. 
 
 “Muốn xen vào không phải là không được.” Lạc Trạm ngừng lại một lát, hơi nghiêng người, lười biếng dựa vào lan can bằng gỗ, khóe miệng giương lên một nụ cười ngông cuồng, bất tuân: “Chỉ cần có thể thuyết phục ông nội công nhận anh, vậy thì anh chính là chủ nhân của nhà họ Lạc, tôi sẽ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của anh. Thế nào?”
 
Lạc Tu dường như không bị lời nói khinh mạn này đả kích, anh bình tĩnh xoay người, khuôn mặt tươi cười ôn hòa không đổi: “Có thời gian nằm mơ giữa ban ngày, không bằng nghĩ cách hóa giải hôn ước ông nội định ra cho cậu đi, em trai.”
 
Lạc Trạm: …
 
Lạc Trạm lạnh lùng nhìn Lạc Tu, lông mày nhíu lại, thấp giọng mắng một câu. 

 
Cảnh tượng này rơi vào mắt người ngoài càng khẳng định tin tức anh em nhà họ Lạc đối chọi nhau gay gắt. 
 
Chỉ là họ đoán được tình huống, lại không đoán trúng căn nguyên sâu xa… Hai anh em nhà họ Lạc không ai muốn tiếp nhận sản nghiệp gia tộc. Những năm gần đây, hai anh em nhà này điên cuồng tính toán nhau, chăm chăm muốn đội cái mũ chủ nhà này lên đầu đối phương. 
 
Trước mắt, hiển nhiên ông anh trai lớn đã sớm ra ngoài lập nghiệp có vẻ cao tay hơn. 
 
Mà sau nhiều lần giao chiến thất bại, Lạc Trạm sâu sắc đúc kết ra một chân lý đó là không bao giờ được để lộ điểm yếu của mình ra trước mặt lão hồ ly này. 
 
Ví dụ như…
 
“Thiếu gia.” Người hầu rời đi không bao lâu, đã hớt hải chạy về báo cáo, đánh gãy suy nghĩ trong đầu Lạc Trạm.
 
Lạc Trạm cau mày hỏi: “Sao rồi?”
 
“Bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.” Người hầu này chỉ lo lắng mình phạm sai lầm, không dám giấu giếm, thẳng thắn nói: “Vẫn chưa tìm được tiểu thư Đường Nhiễm… Tôi đã đi dọc hành lang vẫn không thấy người đâu. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ.”
 
“…”
 
Khóe mắt anh khẽ giật giật. Anh thoáng nóng ruột, nhưng nghĩ đến Lạc Tu vẫn đang đứng đây, lại cố chèn ép những cảm xúc này xuống, thản nhiên đi lên lầu.
 
Anh chàng người hầu kia vừa gấp vừa lo lắng, đuổi theo: “Thiếu gia?”
 
Lạc Trạm không quay đầu, lãnh đạm ném lại một câu: “Không tìm được thì tiếp tục tìm, hỏi tôi thì giải quyết được việc gì?”
 
“Thiếu gia…”
 
Lên đến lầu hai, không còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng nữa, gương mặt anh mới từ từ giãn ra. 
 
Anh đứng trên bậc thang, chậm rãi cúi đầu. Lòng bàn tay từ từ mở ra, một đồng xu màu bạc an tĩnh nằm đó. 
 
Anh khép hờ đôi mắt, tùy tiện nhớ lại hôm qua anh cầm ô, đứng dưới tán cây, chứng kiến cảnh tượng kia. 

 
Trong màn mưa tầm tã, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy mỏng manh, co người ngồi dưới mái hiên cửa hàng INT. Mắt rũ xuống, hàng mi dài run rẩy, suối tóc đen nhánh, vài sợi tán loạn, ẩm ướt dán lên gò má trắng ngần, nhợt nhạt, cánh môi đỏ mọng càng nổi bật nền da trong suốt, mong manh. 
 
Nhan sắc diễm lệ như thế, hệt như một yêu tinh nước xinh đẹp thuần khiết lạc đến nhân gian.
 
Sân thượng lầu hai mơ hồ truyền đến tiếng bước chân và thanh âm phàn nàn.
 
“Sao đột nhiên lại mưa lớn thế?”
 
“Mấy ngày nay đều thế, trời cứ sầm sì. Đã mưa là mưa lớn lại còn có sấm sét. Không ngờ bây giờ lại mưa tiếp. Thật xui xẻo.”
 
“Lại còn mưa đột ngột nữa chứ, chưa kịp chuẩn bị, ào một cái mưa xối xả, chậm tí nữa là ướt hết rồi.”
 
“Hahaha, ông còn may đó, mấy người đứng bên cạnh còn trượt chân ngã cơ.”
 
“…”
 
Mấy người trẻ tuổi sôi nổi thảo luận, lúc đi qua khúc ngoặt, một cậu thanh niên trẻ thoáng sửng sốt dừng lại. 
 
Người bên cạnh đẩy cậu ta một cái: “Sao thế? Sao đột nhiên lại dừng lại. Nhìn thấy ma à?”
 
“Không phải.” Người kia dụi dụi mắt, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ lớn, dài gần sát mặt đất, chỗ hành lang đối diện: “Các ông không thấy à, vừa rồi…”
 
“Sao?”
 
“Hình như có người… Nhảy từ chỗ đó ra ngoài.”
 
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau một hồi. Cuối cùng một cậu thanh niên khác bật cười: “Ông ngốc à? Làm sao nhảy từ đó xuống được? Nằm mơ hả ông?”
 
“Không phải! Tôi thật sự nhìn thấy mà.”
 
“Chẳng lẽ có trộm trong khuôn viên nhà họ Lạc??? Không thì tại sao không đi cầu thang mà lại nhảy cửa sổ lầu hai?”
 
“Cũng đúng!”
 
Mấy người hi hi ha ha anh một câu, tôi một câu đi về phía một hành lang khác.
 
Tại góc khuất gần đó, một bóng người cao thẳng chầm chậm đi ra. Chàng trai đó gương mặt ôn hòa, nụ cười nhã nhặn, dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú, lẳng lặng đứng trên bậc thang nhìn về phía cửa sổ đang mở rộng vừa rồi. Con ngươi ảm đạm, khó dò: “Tiểu thư nhỏ… Nhà họ Đường?”
 
Mưa trút xuống không ngớt, thấm qua tán lá xum xuê, thấm xuống mặt đất ẩm xốp. 

 
Đường Nhiễm núp dưới tán cây, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, cánh tay mảnh mai trắng ngần lộ ra khỏi chiếc áo khoác mỏng. 
 
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lạc Lạc, cậu nói xem mấy cơn mưa mùa hè năm nay có phải có thù oán với tôi không?”
 
Chiếc điện thoại nằm im không đáp lại. 
 
Cô chỉ nhớ mình lần mò đi dọc hành lang, sau đó không hiểu sao lạc ra khu vườn này, cô mò mẫm rẽ vào các con đường nhỏ, đi lung tung đến chóng mặt cũng chẳng thể gặp nổi một người để hỏi thăm. 
 
Sau đó trời đột nhiên đổ mưa, cô vội vàng tìm chỗ trú, không cẩn thận làm rơi điện thoại vào một vũng nước đọng, chật vật một lúc mới nhặt lên được, thử khởi động lại nhưng có vẻ điện thoại đã hư. 
 
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, an tĩnh, tịch mịch thế này… Cô bắt đầu lâm vào khủng hoảng. Sự lo lắng, sợ hãi như những con côn trùng từng chút, từng chút gặm nhấm sự bình tĩnh của cô. 
 
Đường Nhiễm siết tay, ôm lấy thân thể đang run lên, qua một lúc cô từ từ nhắm mắt, gương mặt gối lên cánh tay đã lạnh băng, giọng nói đè nén sự run rẩy, miệng cố gắng mỉm cười: 
 
“Lạc Lạc… tôi hơi sợ.”
 
Chiếc điện thoại vẫn tối om, im lìm không đáp. 
 
Những cảm giác bất lực và đơn độc bủa vây, vành mắt cô không nhịn được nữa dần ửng đỏ. 
 
Đúng lúc này, tiếng bước chân xa xa truyền đến trong làn mưa tầm tã. 
 
Đường Nhiễm theo bản năng ngẩng mặt lên, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh. Nếu cô không nhầm, có lẽ người đó ở cách cô không xa. 
 
Cô kịp thời phản ứng, cuống quýt đứng dậy: “Có ai ở đó không…”
 
Đường Nhiễm vội vàng với tay lên không trung, tìm kiếm người kia. Ngón tay đột ngột bị giữ lại. Trong bóng tối đen đặc, Đường Nhiễm cảm nhận được đối phương kéo cô vào lại tán cây. 
 
Tà váy xếp tầng mong manh, nhăn nhúm, thuận theo vòng eo mảnh khảnh rũ xuống, phía dưới là đôi chân dài miên man trắng ngần. Nước mưa thấm ướt cả người Đường Nhiễm lộ ra những đường cong mảnh mai, xinh đẹp. 
 
Do ngồi quá lâu, lại vội vàng đứng dậy chân Đường Nhiễm mềm nhũn, ngã vào lồng ngực người trước mặt. Hương thơm nhàn nhạt phả vào mũi. Đó là mùi hương của cỏ non tươi mát, trộn lẫn chút ấm nồng của hổ phách và mùi hương thanh mát, lạnh nhạt của tinh dầu cam đắng. 
 
Trái tim cô khẽ run lên, bất lực mà kinh hoàng ngẩng mặt, mơ hồ nói: “Lạc Lạc…?”
 
“Ừ. Tôi đây.”
 
Không chỉ đơn thuần là âm thanh quen thuộc, lãnh đạm trong điện thoại nữa. Giọng nói này cực kỳ chân thực, đó là thứ thanh âm dễ nghe nhất mà Đường Nhiễm từng biết, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dài trầm thấp, bất đắc dĩ. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.