Đừng khóc

Chương 61


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 61:

“Khụ khụ khụ…”
 
Đàm Vân Sưởng đang im lặng ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, nghe Lạc Trạm nói xong mà sặc cả nước, tiếng vỗ ngực liên hồi xen lẫn tràng ho sặc sụa nhanh chóng đánh tan không khí quỷ dị.
 
Mấy cô nàng vừa rồi còn đứng hình cũng đã hoàn hồn.

 
Câu “Chào dì đi” như đá tảng nện xuống đầu, làm hai cô gái trẻ không tài nào đứng vững được.
 
“Loại người gì vậy!”
 
Cô nàng lẩm bẩm mắng mấy câu rồi kéo bạn đi thẳng.
 
Tay Đàm Vân Sưởng vịn cạnh bàn, cuối cùng cơn ho đã dứt, lại chẳng chịu đứng dậy mà ngồi cười nắc nẻ: “Không phải bạn gái mà là con gái à? Tổ tông, cậu ác thật đấy hahaha…”
 
“Ác gì?” Lạc Trạm tựa người vào ghế mây, lười biếng khoác một tay lên thành ghế, nghe vậy cũng chỉ lạnh đãm khép hờ mắt: “Không nói thế, định chờ cô ta báo cáo tôi dụ dỗ trẻ vị thành niên chắc?”
 
Đàm Vân Sưởng: “Nghiệp chướng! Biết thế còn ra ngoài làm gì. Người ta chỉ hỏi xin Wechat thôi mà, cứ add là xong chuyện.”
 
Lạc Trạm hừ một tiếng: “Cách thức liên lạc kiểu đó, phải bạn gái đồng ý thì mới cho được.”
 

“?” Đàm Vân Sưởng ngạc nhiên hỏi lại: “Cậu có bạn gái rồi á?”
 
“Không có.”
 
“Thế đến bao giờ mới cho được?”
 
“… Tương lai.”
 
Dứt lời, Lạc Trạm chậm rãi rũ mắt, nhìn chếch sang phía đối diện—— 
 
Cô gái nhỏ lọt thỏm giữa chiếc ghế mây, suốt cả câu chuyện chỉ khẽ cúi đầu, không nói không rằng. Mái tóc dài rơi xuống qua vai, hai tay ngay ngắn để trên đùi, mặt mày không rõ biểu cảm, cũng không biết đang suy tư điều gì.
 
Lúc này Lạc Trạm mới phát giác ra điều khác thường.
 
Anh đứng dậy, trong giọng nói hoàn toàn không còn vẻ thản nhiên biếng nhác của lúc trước: “Đường Nhiễm?”
 
Yên tĩnh hai giây, cô gái nhỏ mới ngẩng đầu: “Dạ?” Dường như vừa kịp hoàn hồn.
 
Lạc Trạm khẽ thở hắt ra, bất đắc dĩ hỏi: “Nghĩ gì mà tập trung thế?”
 
“Không,” cô gái cầm chặt cốc sinh tố chuối, lưỡng lự lắc đầu: “Không có gì ạ.”
 

“…”
 
Lạc Trạm nhíu mày.
 
Anh rõ ràng có thể cảm nhận được cô nhóc này đang giấu giếm mình cái gì đó, không muốn để anh biết.
 
Không cho Lạc Trạm có cơ hội truy vấn, Đàm Vân Sưởng ngồi bên cạnh chống má, không chút hảo cảm nhìn anh, mở miệng: “Tiểu Đường Đường, em thấy thế nào?”
 
Đường Nhiễm ngẩn người một lúc mới ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Thấy gì ạ?”
 
“Thì là chuyện Lạc Trạm nói lúc nãy đó. Cậu ta chỉ cho phương thức liên lạc của mình nếu bạn gái câu ta đồng ý thôi.”
 
Đường Nhiễm im lặng một hồi, gật gật đầu: “Rất tốt.”
 
“Thế nếu, anh nói nếu thôi.” Đàm Vân Sưởng kìm xuống nụ cười xấu xa, giọng nói giả vờ nghiêm túc, hiển nhiên là bắt nạt cô gái nhỏ không nhìn thấy.
 
Lạc Trạm lạnh mặt, nheo mắt, cảnh cáo anh ta.
 
Đường Nhiễm không nhìn thấy cảnh tượng hai người “mắt đi mày lại”, ngây thơ hỏi: “Nếu gì ạ?”
 
Đàm Vân Sưởng ho một tiếng, nghiêm giọng: “Nếu em là bạn gái Lạc Trạm, vậy em có đồng ý không?”
 
Đường Nhiễm ngẩn ra.
 
Lâm Thiên Hoa ngồi cạnh không nhịn nổi nữa phải chen lời: “Học trưởng, anh đừng đùa em ấy nữa.”
 
“Ha ha ha, Lạc Trạm còn chưa lên tiếng mà cậu đã gấp thế làm gì? Vả lại, anh đang đặt ra giả thiết thôi mà.”
 
Lâm Thiên Hoa: “Vấn đề này không cần thiết.”
 
“Tại sao?”
 
Lâm Thiên Hoa: “Nếu là bạn gái, thì cô nào cũng không đồng ý đâu. Thấy có bạn nữ khác muốn add Wechat bạn trai mình, sao mà không ghen cho được. Mà cũng không cần phải là quan hệ yêu đương—— chỉ cần là mấy cô nàng đơn phương Trạm Ca, chắc chắn cũng sẽ không vừa mắt, huống chi bạn gái.”
 
“…”
 
Lâm Thiên Hoa và Đàm Vân Sưởng thảo luận sôi nổi. Không ai chú ý tới, sau mỗi câu của Lâm Thiên Hoa, Đường Nhiễm đang cầm ly sữa chuối trong tay, lại như chột dạ.
 
Cô ngồi chết sững tại chỗ, không mảy may cử động.
 
Đến tận khi người sau lưng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
 
Đàm Vân Sưởng cười hí hửng: “Sao thế tổ tông, xấu hổ à?”
 

Lạc Trạm không đáp ngay, nhếch miệng cười lạnh nhạt, “Hôm nay anh nói đã miệng nhỉ?”
 
“…” Vẻ mặt sung sướng của Đàm Vân Sưởng thoáng chốc cứng lại. Ỷ có Đường Nhiễm ở đây, anh ta đúng là to gan hơn bình thường nhiều. Nhìn ánh mắt của Lạc tiểu thiếu gia mà xem, biểu hiện của việc hết sạch kiên nhẫn đó!
 
Quả nhiên chỉ một giây sau, giọng nói biếng nhác đã phủ thêm một tầng băng lạnh.
 
“Có phải tôi nên liên lạc với bên văn phòng Matthew, hủy hẹn ăn cơm trưa cuối tuần này không?”
 
Mặt mày Đàm Vân Sưởng tức khắc nhăn quắt lại: “Đừng đừng đừng—— khó lắm thần tượng của tôi mới có thời gian rảnh mà! Tổ tông của tôi ơi, tôi biết sai rồi, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
 
Nói xong, Đàm Vân Sưởng lập tức đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.
 
Lạc Trạm lười chả buồn đôi co với Đàm Vân Sưởng, anh rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ im lặng nãy giờ.
 
Một lát sau anh mới lên tiếng: “Sao không uống nữa?”
 
“… Dạ.”
 
Đường Nhiễm cúi đầu, nâng hộp sữa lên, ngậm ống mút vào miệng.
 
Đầu hơi ngẩng lên, lúc này cô bé mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ về những lời của Lâm Thiên Hoa.
 
Hai đầu lông mày chầm chậm nhíu lại.
 
Thích… à?
 

 
Sau hành trình một ngày đến thành phố M, đến khi mặt trời sắp lặn, hai chiếc xe mới lần lượt tiến đến trước cổng chính nhà nhọ Đường.
 
Cơn giận của Đường Lạc Thiển đã lên tới đỉnh điểm, sau khi xuống khỏi xe của Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa, cô nàng không thèm để ý đến ai, mang khuôn mặt tái xanh tái đỏ đi thẳng vào nhà.
 
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa cũng xuống xe, nhìn theo bóng cô nàng.
 
Lâm Thiên Hoa nhún vai tỏ vẻ hết cách, nói nhỏ: “Thực ra thì Đường Lạc Thiển cũng xinh mà, em có thể thấy được cô nàng rất thích Trạm ca.”
 
Đàm Vân Sưởng: “Tất nhiên là thích rồi. Nếu không với tính cách đại tiểu thư như cô ta, sao hôm nay chịu đi theo chúng ta cơ chứ—— suy cho cùng là chưa từ bỏ ý định chứ sao.”
 
“Đối với cô gái mình không thích, Trạm Ca đúng là đủ tuyệt tình, không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.”
 
“Tình cảm?” Đàm Vân Sưởng như vừa nghe được câu chuyện hài, búng lên trán Lâm Thiên Hoa cái đét, “Cậu sốt não đấy à? Lạc Trạm mà dính đến chuyện tình cảm á? Cậu định hái đào trên cây táo đấy à?”
 

Lâm Thiên Hoa nghẹn lời.
 
Đàm Vân Sưởng xoay người lại, đường chân trời phía xa,
 
Đàm Vân Sưởng quay đầu nhìn nhìn con đường thẳng tắp, dưới ánh tà dương nhuộm đỏ, chiếc xe thể thao xanh sẫm màu đang tiến lại gần.
 
Xe đi rất từ tốn, uổng cho slogan quảng cáo “Tốc độ và đam mê” tuyên truyền cho dòng xe siêu tốc độ thế hệ mới nhất này.
 
Về muộn trời thu lạnh, Lạc Trạm sợ gió lớn, còn là xe mui trần, cô gái nhỏ sẽ bị lạnh.
 
Lâm Thiên Hoa cũng xoay người lại: “Trạm Ca đối xử với Đường Nhiễm đúng là…”
 
“Vì Đường Nhiễm đặc biệt.” Đàm Vân Sưởng đứng dựa vào xe, “Dạo này cậu tiếp xúc với Lạc Trạm nhiều quá, bị cậu ấy mê hoặc mất rồi. Nhớ lại mà xem—— trước khi Đường Nhiễm xuất hiện, Lạc Trạm có bao giờ thèm để mắt tới con gái không?”
 
Lâm Thiên Hoa lắc đầu.
 
Đàm Vân Sưởng cười gắn: “Vả lại, tính tình Lạc Trạm như bây giờ, đúng thật là do Đường Nhiễm mà ra. Không nói tới mấy năm trước, lúc mới học vượt vào đại học K, chỉ riêng 2 năm ở phòng thí nghiệm INT thôi, cậu đã bao giờ thấy tôi thoải mái đùa với cậu ấy như dạo gần đây chưa?”
 
Nhắc tới đây, Lâm Thiên Hoa cười đáp: “Em cũng không dám.”
 
“Thế nên ấy à…”
 
Chiếc xe thể thao đi chậm lại. Đàm Vân Sưởng đứng thẳng dậy, đi về phía đó. Lúc ngang qua Lâm Thiên Hoa, thuận tay vỗ lên vai cậu ta vài cái.
 
“Riêng chuyện này đại tiểu thư nhà họ Đường phải cảm ơn Đường Nhiễm, nếu không phải có Đường Nhiễm, cái nết đó mà rơi vào tay Lạc Trạm thì không biết hôm nay còn ăn bao nhiêu khổ.”
 
Lâm Thiên Hoa có phần lưỡng lự: “Vậy ạ?”
 
“Dám lắm.” Đàm Vân Sưởng nói, quay đầu thoáng nhìn tòa nhà lớn tráng lệ, “Cả nhà họ Đường này nữa… Nếu không phải nể mặt Đường Nhiễm đang ở lại đây, với tính cách khó chiều của vị Lạc tiểu thiếu gia nào đó, sao có thể nhịn tới tận bây giờ?”
 
“…”
 
Cuối cùng thì siêu xe tốc độ cũng dừng, động cơ cũng tắt.
 
Đàm Vân Sưởng chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, khôi phục bộ dáng cười đùa hăm hở, đi đến phía bên ghế lái: “Về tới nơi là Đường Lạc Thiển đi thẳng vào nhà luôn, hay là chúng ta đưa Đường Nhiễm thẳng về nhà phụ nhé?”
 
Lạc Trạm quay sang nhìn ghế lái phụ, chiếc chăn lông hồng phủ lên thân hình nhỏ bé, cô đang tháo dây an toàn, nghe Đàm Vân Sưởng nói vậy cũng quay sang.
 
“Được.”
 
“À…” Đàm Vân Sưởng còn đang định nói tiếp.
 
Đường Nhiễm đột nhiên hỏi: “Trời tối rồi ạ?”
 
“Vẫn chưa,” Đàm Vân Sưởng tiếp: “Tầm này chắc khoảng 6h thôi.”
 
“Cửa hàng trưởng,” Đường Nhiễm hỏi tiếp, “Vậy có phải tối nay các anh không kịp đưa “Lạc Lạc” đến đúng không ạ?”
 
Đường Nhiễm thoáng sửng sốt mấy giây rồi mới hiểu ra là Đường Nhiễm đang nói tới con robot. Khóe miệng Đàm Vân Sưởng nhếch lên nụ cười quái dị, đánh mắt về phía Lạc Trạm ra hiệu: “Tổ tông, có tới được không?”
 
Lạc Trạm không đáp ngay, quay sang hỏi cô: “Em muốn gặp “Lạc Lạc” à?”

 
Đường Nhiễm gật đầu: “Ừm.”
 
“Thế thì cậu ta sẽ đến.” Rồi anh lại quay sang nói với Đàm Vân Sưởng, “Tôi với Thiên Hoa sẽ về phòng thí nghiệm đón Lạc Lạc. Anh dùng xe của tôi đưa Đường Nhiễm về trước đi.”
 
Đàm Vân Sưởng gõ lên cửa xe, cười ranh mãnh: “Tổ tông vất vả rồi.”
 
“Không sao.”
 
Lạc Trạm tháo dây an toàn, trước khi xuống xe lại vô thức nhìn sang bên cạnh. Chần chừ một lúc, vẫn không nhịn được, anh vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài như suối của cô bé bên cạnh, nét cười thấp thoáng chút nhu hòa khó gặp.
 
“Là việc hồ ước nguyện phải làm.”
 
“…”
 
Đến khi thấy Lạc Trạm đã lên xe của Lâm Thiên Hoa, quay đầu xe về phía đi đại học K, Đàm Vân Sưởng mới lên tiếng cảm thán.
 
“Đúng là “tình cảm” suốt 20 năm qua dồn hết cho một người.”
 
Vẫn đang ngồi trên ghế lái phụ, Đường Nhiễm ngước về phía anh ta tò mò: “Tình cảm gì ạ?”
 
“Không có gì không có gì.” Anh ta cười ha hả, “Đột nhiên anh nghĩ tới một người bạn thôi. Trước khi cậu ta quen bạn gái thì lạnh lùng cứng rắn lắm… Giờ ấy à, ngọt ngào phải biết!”
 
“Vậy ạ.”
 
Nghe xong, Đường Nhiễm càng mờ mịt, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu gì, chỉ đành gật gù ra chiều tán đồng.
 
Đàm Vân Sưởng hơi chột dạ, lái xe đưa Đường Nhiễm về nhà phụ.
 
Cẩn thận đỡ cô gái nhỏ đi vào trong nhà, Đàm Vân Sưởng theo lệnh Lạc Trạm, ngồi trong phòng khách nói chuyện với cô.
 
Anh ta thì câu được câu được câu chăng tán phét đủ thứ chuyện, nhưng Đường Nhiễm lại không mấy đáp lời.
 
Ban đầu Đàm Vân Sưởng còn cố gắng chịu đựng cơn tò mò cắn xé, nhưng cuối cùng vẫn không nén, hỏi: “Đường Nhiễm à, hôm nay em có tâm sự gì sao?”
 
Đường Nhiễm giật mình ngước lên: “Dạ?”
 
Đàm Vân Sưởng hỏi lại: “Từ lúc đi chơi xong, nhìn em cứ có vẻ bất an không yên lòng.”
 
Đường Nhiễm im lặng không đáp.
 
Ngay lúc Đàm Vân Sưởng đang định từ bỏ, anh ta chợt nghe tiếng cô gái nhỏ lí nhí, giọng nói có vẻ suy sụp: “Cửa hàng trưởng, anh nói xem…”
 
Thấy cô bé mở lời nghiêm túc, anh ta cũng nghiêm mặt theo, sẵn sàng vào vai một người anh trai tâm lý: “Ừm, anh nói sao?”
 
Sau đó, anh ta thấy cô bé mặt ủ mày chau, rầu rĩ nằm sấp ra bàn, “Anh nói xem, có phải Lạc Trạm coi em là con gái không?”
 
Đàm Vân Sưởng: “…?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.