Đọc truyện Đừng khóc – Chương 47:
Núi lửa tức giận chuẩn bị tuôn trào thì đột nhiên bị một câu nói này làm tắt lịm, ông cụ Lạc sửng sốt, ngỡ ngàng không nói lên lời.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc hòa với tiếng gió rì rào len lỏi qua khe cửa kính.
Lạc Trạm rũ mắt, từ sống mũi cao thẳng đến chiếc cằm thon gọn đều toát lên vẻ lạnh nhạt, lăng lệ. Cùng là gương mặt anh tuấn, khiến người khác không thể rời mắt, nhưng chẳng còn vẻ buông thả, hờ hững ngày thường.
Cặp mắt đen huyền biếng nhác giờ phút này trầm xuống, sâu hun hút khiến người khác không hiểu anh đang nghĩ gì.
Lạc Trạm chậm rãi tiến lên khép lại cánh cửa sổ kính trước mặt.
Thời điểm anh chạm vào cửa kính, một ngọn gió lớn rít qua, xé toang tán cây bên ban công, đập mạnh vào cửa kính, đồng thời một tia sét đằng chân trời xa xăm đột ngột lóe lên rạch ngang màn đêm u tối, vén màn mây đen kịt giáng xuống rồi chìm nghỉm trong biển mây đen kịt.
Cạch. Cửa đóng lại, mọi âm thanh biến mất. Lạc Trạm xoay người nhìn thẳng vào mắt ông nội mình.
Lúc này ông cụ Lạc mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Ông nghiêm mặt hỏi: “Anh… anh đang nói mê sảng cái gì thế… Anh và Đường Nhiễm sao có thể quen biết nhau từ trước được?”
Dù lời nói mập mờ, bối rối, nhưng ánh mắt ông không một giây nào rời khỏi cháu trai mình. ông nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lạc Trạm, như thể muốn từ nơi ấy đọc được chút manh mối nào đó.
Lạc Trạm rũ mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Con cũng cảm thấy mình đang nói mê sảng. Mới vừa rồi trên đường quay lại đây, con còn nghĩ nếu trong ký ức của con có cô ấy, vậy tại sao một chút ấn tượng về Đường Nhiễm con đều không có.”
Nghe thấy câu nói này, nội tâm đang căng ra của Lạc lão tiên sinh đột nhiên được buông lỏng. Ông giống như vừa tháo được một nút thắt cứng ở lồng ngực.
Mấy giây sau, Lạc lão tiên sinh ho lên một tiếng, trầm thấp cất giọng: “Con gặp cô bé kia rồi? Con bé nói gì với con ——”
“Con còn chưa nói xong.” Lạc Trạm đột nhiên ngắt lời ông, “Ông nội, ông đang gấp cái gì?”
Ông cụ Lạc cả người cứng đờ, quay đầu lại, đối diện với cháu trai mình, mắt lạnh băng, chột dạ phản bác: “Ai nói ông gấp?”
Lạc Trạm: “Vậy thì chờ con nói xong đã.”
“Con cũng nói không hề có chút ký ức nào về con bé, vậy thì còn cần nói thêm gì nữa?”
“Trong ký ức quả thực không có cô ấy.” Lạc Trạm ngừng lại vào giây, nheo mắt: “Nhưng chỉ là hiện tại không có trong ký ức mà thôi.”
“…”
Thân hình ông cụ Lạc hơi cứng lại.
Ánh mắt Lạc Trạm chưa hề rời khỏi người ông nội mình, hai người đều muốn thăm dò tâm tư thực sự của đối phương. Chỉ một giây bất cẩn này thôi, Lạc Trạm dường như đã nắm được điều gì, đôi con ngươi thâm trầm khẽ biến hóa: “Từ năm 12 tuổi trở về trước, con đều cẩn thận dò lại mỗi ký ức, mỗi sự kiện. Dựa theo các mốc thời gian, địa điểm để tra cứu thì dù 12 năm tuổi thơ đó buồn tẻ, vô vị nhưng con đều nhớ như in, chỉ có ký ức năm 11 tuổi là hoàn toàn trống rỗng.”
Lạc Trạm đi đến trước mặt ông cụ Lạc, chậm rãi lên tiếng: “Trên đường đến đây, con đột nhiên nghĩ, nếu trong cuộc đời con phát sinh chuyện nào mà đó mà con không biết vậy thì chỉ có thể xảy ra vào năm đó —— bởi vì ký ức một năm kia của con đều là ông nói cho con biết.”
Ông cụ Lạc nhíu mày: “Thì sao? Năm đó con cưỡi ngựa không may bị ngã, đầu đập mạnh xuống đất, hôn mê mấy tháng, cho nên mới mất một phần ký ức.”
“Thật sự con đã hôn mê trong mấy tháng đó?” Lạc Trạm đột nhiên hỏi lại.
Ông cụ Lạc trầm giọng: “Chẳng lẽ không phải?”
Ánh mắt Lạc Trạm trầm xuống, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng giảm.
Ông cụ Lạc bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, chỉ có thể nhíu mày tỏ vẻ không vui gắt: “Ánh mắt này của con là ý gì? Không tin cả lời của ông nội?”
Lạc Trạm: “Con vốn dĩ đã hoài nghi, dù sao nhớ lại khi đó, tốc độ khôi phục thể lực hoàn toàn không giống như bệnh nhân đã nằm giường hôn mê mấy tháng triền miên.”
Ông cụ Lạc tránh ánh mắt của anh: “Tốc độ hồi phục của từng người là khác nhau, điều này chẳng nói lên gì cả.”
“…”
Khóe miệng Lạc Trạm cong lên giễu cợt, ánh mắt lạnh đi.
Ông cụ Lạc bị nụ cười như có như không này của cậu cháu trai khiến chột dạ mãnh liệt, nhíu mày nói: “Con cười cái gì?”
“Con đã rõ.” Lạc Trạm nói, “Khoảng thời gian kia chắc chắn ông có điều gì giấu giếm —— nếu không, xét theo tính tình của ông, đêm nay phát sinh nhiều chuyện như thế, ông có thể ở đây bình tĩnh giải thích cho con hay sao?”
“…!!!”
Mặt ông cụ Lạc biến sắc.
Ông quả là đã quên, lúc chạng vạng tối ông còn nhắc nhở Lâm Dịch…
Đứa cháu trai này của ông dù kiệt ngạo, bất tuân, nhưng đến thời điểm cần “diễn”, mấy thủ đoạn rút củi đáy nồi, khổ nhục kế cái nào cũng có thể dùng, lại còn vận dụng điêu luyện không chút sơ hở.
Chỉ cần lơ là một phút, ngay cả ông nội mình, thằng nhóc này còn dám tính kế.
Ông cụ Lạc u ám nhìn cháu trai, ánh mắt chiếu thẳng vào đôi đồng tử sâu hun hút của anh.
Lạc Trạm bình thản đáp: “Có chơi có chịu, ván cờ này ông nội thua. Chúng ta lật bài đi thôi. Ông nói đi có phải ông cố tình giấu con sự tình xảy ra năm đó?”
Ông cụ Lạc nghe đến đây đã lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Ai cá cược với anh? Dù sao tôi cũng chẳng cá cược với anh cái gì. Có bản lĩnh thì tự mình suy nghĩ, đừng kiểu không tìm ra thì đến tìm tôi hỏi.”
Nói rồi, ông cụ Lạc mang biểu cảm khó coi tột độ, vòng qua người Lạc Trạm muốn rời khỏi ban công.
Lạc Trạm nhàn nhạt nói: “Năm đó đến cùng đã xảy ra việc gì mà ông cố sống cố chết giấu kín như bưng thế?”
“…”
Ông cụ Lạc dừng lại.
Mấy giây sau, ông trầm thấp buông tiếng thở dài: “Đừng suy nghĩ nữa Lạc Trạm. Con hãy tin ông. Nhớ lại những chuyện đó đối với con không có bất kỳ ích lợi gì cả.”
Lạc Trạm nhíu mày: “Con không cần lợi ích, con chỉ cần sự thật.”
Ông cụ Lạc tử trầm giọng: “Nhưng chân tướng đó sẽ làm con tổn thương, con hiểu không?”
“Cứ coi như là thế thì con vẫn muốn biết.”
“Nếu nó làm tổn thương con, con nghĩ là ông sẽ cho con biết hay sao?” Ông cụ Lạc cuối cùng cũng không nén được cơn giận nữa, ông xoay người lạnh lùng nhìn Lạc Trạm: “Con là cháu của ông, cũng vì coi trọng người thừa kế tương lai của nhà họ Lạc —— vì thế, với ông, con là quan trọng nhất, những người bên ngoài và tất thảy việc khác chẳng là gì cả đối với ông, con hiểu không?”
“…”
Ánh mắt Lạc Trạm trầm xuống.
Hồi lâu, anh mới rũ mắt, đôi con ngươi lạnh như nước: “Những người bên ngoài và tất thảy việc khác, cũng bao gồm cả Đường Nhiễm?”
Ông cụ Lạc lạnh giọng: “Ông nói tất cả, đó là bao gồm cả ông và nhà họ Lạc, chứ đừng nói đến một người ngoài không máu mủ, không thân thích.”
“Kể cả “người ngoài” đó là ân nhân cứu mạng của con ——” Lạc Trạm nắm chặt tay, giọng trầm xuống, “Kể cả cô ấy vì con mà bị mù cả hai mắt???”
“!!!”
Ông cụ Lạc chấn động.
Sững người mấy giây, ông mới kinh ngạc thốt lên: “Con —— làm sao—— làm sao con biết con bé vì cứu con mà hỏng đôi mắt???”
“Đoán.” Lạc Trạm lạnh lùng trả lời, “Nhưng hiện tại đã chắc chắn.”
Ông cụ Lạc: …
Lạc Trạm thẳng người, đi về phía cửa, giọng nói lạnh lùng: “Ông không nói cho con biết, không sao. Con sẽ tự đi tìm hiểu chuyện này. Trước kia do con không tò mò, cũng không có chút mảy may nghĩ ngợi gì về nó —— hiện tại không còn giống trước nữa. Con nhất định sẽ điều tra ra được sự thật.”
“Con dừng lại.” Ông cụ Lạc nhíu mày, gắt lên: “Con muốn biết chân tướng vì Đường Nhiễm?”
Lạc Trạm không đáp.
Ông cụ Lạc hạ thấp giọng, muốn khuyên giải: “Ông đã nói với con rồi, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể trắng đen rõ mồn một được. Giống như có một số chuyện, nếu cứ cố vạch trần sẽ làm tổn thương tất cả mọi người —— làm sao con biết được sự thật này có khiến Đường Nhiễm đau khổ hay không?”
Lạc Trạm nghe xong chỉ coi đây là lời nói nhảm, khóe miệng anh cong lên nụ cười giễu cợt, lạnh lùng: “Ông coi con là thằng khờ? Còn chuyện gì có thể khiến hoàn cảnh của cô ấy tệ hơn hiện tại chứ?”
Ông cụ Lạc suýt chút nữa thì bị vẻ mặt cao ngạo và ương ngạnh của thằng cháu trai chọc nổi điên lần nữa, cân nhắc lợi hại một lúc, cuối cùng ông vẫn cắn răng nuốt cục tức vào trong, nhẫn nhịn giải thích: “Con biết trước khi về nhà họ Đường, Đường Nhiễm lớn lên ở đâu không?”
“…”
Ánh mắt Lạc Trạm hơi cứng lại.
Đáy mắt lăng lệ thời điểm này lại càng thêm lạnh lẽo, bén nhọn, giống như ngay cả trong quá khứ cũng không thể chịu được cảm giác cô gái kia bị bị bắt nạt, khi dễ.
Lạc Trạm im lặng mấy giây, không cam lòng nói: “Cô nhi viện.”
Ông cụ Lạc cười lạnh: “Vậy con có biết con bé được trở về bằng cách nào không?”
“Còn có thể bằng cách nào nữa…”
Lạc Trạm đột nhiên im bặt.
Như nghĩ đến một khả năng nào đó, đôi con ngươi của anh bỗng dưng co rút lại. Mấy giây sau mới định thần, hơi thở của anh hơi gấp, nhìn ông nội mình không thể tin.
Đáy mắt ông cụ Lạc rất phức tạp, chăm chú nhìn cháu trai mình: “Đúng như con nghĩ. Ban đầu nhà họ Đường đã biết con bé tồn tại —— thậm chí khi con bé vừa chào đời, cũng chính tay người nhà họ Đường, đã tống nó vào cô nhi viện, đến một cái tên cũng không muốn đặt.”
Tinh thần Lạc Trạm bị chấn động không nhẹ.
Sâu trong bộ não, những mảnh vỡ ký ức ngủ vùi bị khiêu khích bỗng rung lên, hàng loạt âm thanh, hình ảnh chưa từng xuất hiện đột nhiên ùa về từ xa xôi.
Trong căn phòng lạnh như băng, rào chắn kim loại, không gian tù túng, nhỏ hẹp, tối đen. Nguồn sáng duy nhất là chiếc cửa sổ hình vuông trên cao. Cách 1 bức vách, hai đứa bé co ro ngồi tựa sát vào tường.
Hai người họ dường như đã biết nhau từ rất lâu. Thừa dịp người lớn không có ở đây, một đôi bàn tay nhỏ bé lặng lẽ vươn ra, quơ quơ xung quanh như tìm kiếm gì đó.
Đó là thứ hơi ấm duy nhất trong căn phòng lạnh lẽo ấy.
[Cậu tên là gì???]
[Mình á? Mình không có tên.]
[Không có tên? Vậy bọn họ làm sao tìm được cậu?]
[Cô viện trưởng gọi mình là số 390, bởi vì mình là đứa bé thứ 390 được đưa vào đây kể từ khi trường xây dựng… Mình cũng muốn có tên. Các bạn khác chỉ chơi với những người có tên thôi.]
[…]
[Vậy còn cậu, cậu tên là gì?]
[Tôi cũng không có.]
[Hả???]
[Cậu cũng không có, vậy mình sẽ chơi với cậu. Họ không chơi với cậu, mình chơi với cậu.]
[Được.]
[… Về sau, nếu có về sau, chờ tôi trốn được ra ngoài, tôi sẽ đặt tên cho cậu nhé.]
[Được. Vậy mình cũng chỉ dùng tên cậu cho thôi, vĩnh viễn không thay đổi.]
[Một lời đã định, đừng có quên đấy.]
[Được, mình không quên đâu.]
[…]
Cô ấy thực sự không quên.
Là anh đã quên.
Thì ra anh chính là cậu bé trai mà cô vẫn luôn mong mỏi gặp lại lần nữa kia.
Đáy mắt Lạc Trạm rã rời, như mất đi hồn phách, bần thần đứng không vững.
Sau khi định thần lại, thống khổ, áy náy, tự trách, hối hận… vô số cảm xúc bùng lên trong lòng, đắng cay trộn lẫn, đau đớn, khó chịu như có hàng ngàn con côn trùng điên cuồng cắn xé.
Cô vì cứu anh mà trả giá bằng đôi mắt, còn anh quên sạch mọi ký ức về cô.
Anh trở về Nhà họ Lạc, lại làm một tiểu thiếu gia cao cao tại thượng, tùy tiện, hống hách, tiêu sái biết bao. Anh bỏ lại cô ở thế giới tăm tối cô độc, một thân một mình, vật lộn với cuộc sống đầy bi thương nhiều năm đến thế.
Lạc Trạm cắn răng.
Có lẽ do dùng sức quá mạnh, xương gò má hai bên rung lên dữ dội.
Ông cụ Lạc không đành lòng, cuối cùng vẫn phải lên tiếng an ủi: “Ông biết con sẽ cảm thấy tự trách, ông sẽ tận lực bù đắp cho con bé, Lạc Trạm. Nhưng thân phận đứa bé này… đặc biệt, năm đó ông đã dùng hết khả năng đem cô bé từ cô nhi viện về lại nhà họ Đường rồi. Con không phải không hiểu những điều xấu xa, khuất tất bên trong một thế gia mà? Giờ chắc con đã đoán được tại sao ông cứ kiên quyết phải chọn nhà họ Đường —— Đây chính là nguyên nhân. Nhà họ Đường đối với chuyện này miệng kín như bưng, không đề cập đến, để đổi lại, ông cũng giả bộ không biết thân thế thực sự của Đường Nhiễm, không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của nhà họ Đường và cô bé cả.”
Đôi mắt Lạc Trạm đỏ ngầu, anh ngẩng đầu, giọng nói bắt đầu không thể kiềm chế, khàn đặc lại: “Đáng nhẽ ông không nên để cô ấy quay lại nhà họ Đường.”
Ông cụ Lạc dừng vài giây mới đáp: “Vậy con muốn ta phải làm thế nào? Vì một cô bé con không quen không biết, dùng quyền thế chen vào việc nội bộ nhà họ Đường, thậm chí phải đối mặt với việc đối nghịch với Nhà họ Đường?”
Lạc Trạm: “Ít ra ông có thể chọn cho cô ấy rời đi, chu cấp cho cô ấy cuộc sống khác ở một nơi khác cơ mà.”
“Nhà họ Đường sẽ đồng ý? Sau khi đã biết được mọi chuyện? Ông cụ Lạc giận đến cả người đều run lên: “Huống chi —— vì sao trước đây nhà họ Đường không tình nguyện tiếp nhận Đường Nhiễm. Đáng nhẽ con phải nhận ra mới đúng. Tiếp nhận một đứa bé gái không rõ thân phận nhận tổ quy tông, dù một thế gia có bao biện, che giấu việc này thế nào cũng không thể xóa hết vết nhơ? Loại chuyện nhạy cảm ấy có giải thích thế nào cũng vô dụng, ông không sẽ không vì một đứa bé gái không thân không thích, mà đẩy nhà họ Lạc vào tình cảnh bị người đời đàm tiếu, phỉ nhổ.”
“…”
Theo từng lời nói của ông cụ Lạc, ánh mắt của Lạc Trạm dần lạnh đi.
Yên tĩnh một hồi, anh mới mở miệng: “Ông nói không sai.”
Ông cụ Lạc sững sờ, có chút ngoài ý muốn nên kinh ngạc, sau khi bình tĩnh lại liền lập tức lên tiếng trấn an cháu trai: “Con có thể hiểu cho…”
Lạc Trạm: “Nhưng con vẫn không thể tha thứ.”
“…”
“Chuyện này con sẽ dùng cách của mình để bù đắp cho cô ấy, không cần ông nhúng tay vào.”
Lạc Trạm xoay người, đi vào trong nhà.
Lạc lão tiên sinh giận đến đỏ mặt: “Con muốn đi đâu?”
Lạc Trạm: “Chút nữa cô ấy sẽ lên đây. Có người đến gọi cô ấy lên chào hỏi ông.”
Ông cụ Lạc sững sờ: “Sao… sao con biết…?”
Lạc Trạm dừng bước.
Đáy mắt lạnh như băng, anh nghiêng người nhìn vào cánh cửa phòng trà cuối hàng lang. Khuôn mặt vô cảm, một nụ cười nửa miệng không có ý tốt hờ hững nở trên môi.
Lạc Trạm: “Bởi vì ông tặng cho cô ấy một món quà quá tệ.”
Ông cụ Lạc giật mình: “Con nói đến người máy kia?”
“Không.”
Anh chỉ tay vào ngực mình: “Là con.”