Đọc truyện Đừng khóc – Chương 40:
Câu hỏi của Gia Tuấn Khê khiến không khí trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Đường Nhiễm không rõ vì sao tình hình đột nhiên biến thành thế này. Cô biết đáp án đương nhiên là phủ định, nhưng trong hoàn cảnh có chút vi diệu này, câu trả lời của cô dường như vô cùng quan trọng.
Cho nên Đường Nhiễm không vội vã đáp lại.
Hình như nhìn thấu được sự cố kỵ trong lòng cô bé kia, Gia Tuấn Khế như vô tình “nhắc nhở”: “Cứ bình tĩnh suy nghĩ, nghĩ kỹ hãy trả lời —— dù sao đáp án của cô rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến quyết định khám hay không khám của tôi.”
“…”
Nghe được câu này, Đường Nhiễm đã thực sự hiểu rõ tình huống.
Gia Tuấn Khê đã nhận định cô và Lạc Trạm là quan hệ bạn bè. Sở dĩ vừa rồi ông ta hỏi thêm là muốn cố ý làm khó hai người. Nếu như Đường Nhiễm thừa nhận, vậy ông ta sẽ lấy Lạc Trạm ra làm lý do để từ chối việc khám bệnh, nếu như Đường Nhiễm phủ nhận, càng hay Gia Tuấn Khê sẽ khiến Lạc Trạm mất hết mặt mũi, làm tên ngông cuồng, tự đắc này khó xử một trận.
Mặc kệ là đáp án nào, lấy tình cảm hiện tại của hại người trẻ tuổi trước mặt làm điều kiện tiên quyết, ông ta cũng nhất định khiến mối quan hệ của hai người này sinh ra khoảng cách.
Nghĩ thông suốt đầu đuôi, Đường Nhiễm nghiêm túc “nhìn” về phía vị bác sĩ họ Gia kia, bình tĩnh đáp: “Chú à, Lạc Trạm lỡ lời xúc phạm chú trong hội thảo khoa học kia,sao?”
Gia Tuấn Khê thoáng sửng sốt, ông ta không nghĩ cô gái nhìn nhu thuận, nhút nhát này lại hỏi ngược lại mình, hơn nữa còn rất chi là không nắm bắt vấn đề.
Nhưng mà nét mặt, hành động đều vô cùng chân thành, bộ dáng khiêm tốn như thật sự muốn thỉnh giáo ông ta, khiến Gia Tuấn Khê không thể không trả lời đàng hoàng lại.
Ông nhíu mày, nói: “Đó là cuộc thi biện luận giữa các học sinh trung học, các giáo sư, chuyên gia không tham gia thi.”
Đường Nhiễm: “Vậy anh ấy mắng sinh viên của chú?”
Gia Tuấn Khê: “Là tranh luận vấn đề khoa học bằng kiến thức và suy luận logic, không phải chửi mắng.”
Đường Nhiễm gật đầu, sau đó ngước mắt hỏi: “Vậy xin hỏi bác sĩ, Lạc Trạm sai ở đâu?”
Gia Tuấn Khê sững sờ.
Đến thời khắc này, giọng nói ngây ngơ và điệu bộ ngây thơ chăm chú thỉnh giáo bậc bề trên biến dần phai nhạt thay vào đó là sự nghiêm túc, sắc bén. Cô bé trước mắt, quơ quơ xung quanh nắm lấy tay Lạc Trạm.
Tay của người kia rất đẹp, từng ngón tay thon dài, mảnh khảnh. Nhiệt độ vừa vặn, ấm áp từ bàn tay truyền đến —— đây chính là hơi ấm quen thuộc, luôn bao bọc, bảo vệ, là nơi cô dựa vào mỗi khi bị bóng tối và sự cô độc nuốt chửng.
Cho nên cô cũng hy vọng có thể là nơi để anh dựa vào khi gặp khó khăn.
Đường Nhiễm nghĩ vậy, cố gắng đè nén sự bất an, lo sợ, nghiêm túc nói: “Phản biện để bảo vệ quan điểm khoa học của mình là sai sao? Rõ ràng chú cũng biết rõ điều đó. Nếu Lạc Trạm không sai vậy anh ấy không có lỗi —— thiết nghĩ cũng không nên để một vị bác sĩ tâm niệm hẹp hòi chữa bệnh cho mình.”
Gia Tuấn Khê bị nói đến ngây người, rốt cuộc cũng lấy lại phản ứng, ông ta giận quá mà bật cười: “Cô nói tôi hẹp hòi?”
Đường Nhiễm trầm tư, từ nhỏ cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên cô nói những lời quá đáng như thế với trưởng bối, nhưng im lặng một lát, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn lấy hết dũng khí, hỏi lại: “Chú không phải người keo kiệt, thù dai sao?”
Gia Tuấn Khê: …
Ông đúng thật không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với một đứa bé: “Tất nhiên là không.”
Đối với một cô bé 16 tuổi xinh đẹp lại rất biết ngang bướng một cách lịch sự, điềm đạm như thế này, ông chỉ thúc thủ vô sách, đành chĩa mũi dùi lại về phía Lạc Trạm.
Vừa quay đầu, Gia Tuấn Khê phát hiện, Lạc tiểu thiếu gia lúc này đang trầm tư. Nguyên do vô cùng đơn giản: Sự chú ý của cậu ta hoàn toàn không ở đây, thậm chí chẳng có trong phòng này —— Cậu ta cúi đầu, nhìn chăm chú những ngón tay đan vào nhau trên ghế.
Nói cho đúng là ai kia đang chăm chú nhìn ngón giữa và ngón áp út bị cô gái nhỏ nắm chặt lấy.
Gia Tuấn Khê đột nhiên cảm thấy nghi ngờ phán đoán trước đó của mình.
Ông ta không cảm thấy đây là quan hệ bạn bè bình thường nữa, làm gì có người bạn nào khi bị bạn mình nắm tay lại có phản ứng thế kia.
Gia Tuấn Khê nghi ngờ hỏi Đường Nhiễm lần nữa: “Cậu ta thực sự không phải bạn trai của cô?”
Đường Nhiễm nghiêm túc đáp: “Anh ấy là người bạn tốt nhất đời của cháu.”
Gia Tuấn Khê suy nghĩ một chút liền hiểu: “… À.”
Thì ra mỹ nam thiên tài kiêu ngạo, ngông cuồng trong lĩnh vực AI lại âm thầm crush một cô nhóc.
Đường Nhiễm không biết thuật đọc tâm, đương nhiên không phát hiện ra suy nghĩ của vị bác sĩ Gia. Cô chỉ coi cái cười lạnh này là ý tứ muốn từ chối xem bệnh, cho nên cực kỳ bĩnh tĩnh chủ động đứng dậy: “Lạc Lạc chúng ta đi thôi.”
Hoàn toàn bất ngờ, Gia Tuấn Khê theo bản năng cản lại: “Chờ một chút, tôi còn chưa lên tiếng, cô đã vội vã bỏ đi làm gì?”
“Chú,” Đường Nhiễm xoay người, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, nghiêm túc nói: “Kể cả chú có là một vị bác sĩ nổi tiếng, cũng không thể hành động như thế được.”
“Tôi làm sao?”
“Chú gạt Lạc Trạm đến một chuyến tay không, cố tình dùng mọi cách chế nhạo anh ấy, còn lừa anh ấy phải xin lỗi chú. Anh ấy nhận lỗi rồi, chú được đằng chân lân đằng đầu, vẫn không thôi làm khó, còn tìm cớ từ chối khám bệnh. Cái này thì cũng thôi đi, nhưng chú còn muốn vịn vào việc khám mắt cho cháu để đòi hỏi yêu sách khác đúng không? Chú quả là…” Đường Nhiễm vắt óc, rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra từ nào đủ cay độc để mắng chửi người ta, đành nghiêm túc khiển trách: “Chú à, chú đúng là quá đáng.”
Gia Tuấn Khê: …
Nghe Đường Nhiễm nói xong, Lạc Trạm không khỏi buồn cười. Anh nhìn biểu cảm một lời khó nói hết Gia Tuấn Khê, sau đó thu tầm mắt, đứng chặn trước mặt Đường Nhiễm bình tĩnh lên tiếng: “Không vội, cứ ngồi xuống trước đã.”
Cô bé ủy khuất “nhìn” anh: “Không. Chúng ta về. Anh không cần cầu xin chú ấy.”
“… Em đang tưởng tượng ông ta bắt tôi cầu xin như nào?” Lạc Trạm buồn cười hỏi, “Quỳ xuống trước cửa khi trời mưa to, hay là đứng chờ giữa đêm tuyết rơi?”
Đường Nhiễm chần chờ không đáp, hiển nhiên đều đã nghĩ đến những tình huống kia.
Lạc Trạm không nhịn được cười: “Vừa mới qua mấy phút mà em đã nghĩ đến đó rồi cơ?”
Đường Nhiễm đỏ mặt.
Mấy giây sau, cô nhỏ giọng, bối rối nói: “Ông ta… chú ấy sẽ không bắt anh thực sự làm như thế chứ?”
Lạc Trạm ho một tiếng, nhìn về phía đối diện: “Viện trưởng Gia đức cao vọng trọng, cả ngành y đều kính trọng, sao có thể không phân rõ phải trái như thế?”
Cô bé xoay người, chờ Gia Tuấn Khê trả lời.
Gia Tuấn Khê nghẹn giọng.
Mấy giây sau ông ta mới kịp phản ứng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Tôi xem như đã rõ, cậu đây là đang muốn mượn cô bé này để ép tôi? Lạc Trạm, tôi cũng chẳng phải kẻ tai to mặt lớn như cậu vừa nói, bên ngoài chẳng chức cao vọng trọng gì cho cam, cả ngành y đều biết tính tình tôi cổ quái, khó chiều, cậu đến tìm tôi chưa từng nghe qua hay sao?
Lạc Trạm lơ đễnh, lười nhác cười: “Vậy đơn giản hơn nhiều, chỉ cần viện trưởng Gia nói một câu thôi. Muốn thế nào. Muốn quỳ dưới mưa hay đứng dưới tuyết lớn, tôi đều có thể chiều ông theo đúng kịch bản.”
Nghe xong câu này, Đường Nhiễm lập tức kéo ống tay Lạc Trạm: “Lạc Lạc, chúng ta về.”
Thấy phản ứng của cô bé quả thực vô cùng đáng yêu, Lạc Trạm không nhịn được càng muốn trêu chọc cô thêm chút nữa, anh nghiêm túc hỏi: “Thực sự không cho tôi đi cầu xin ông ta?”
Đường Nhiễm lắc đầu.
Lạc Trạm: “Bác sĩ khác không giỏi bằng ông ấy đâu.”
Đường Nhiễm: “Vậy thì cũng không cần vì em mà xin lỗi người này.”
Lạc Trạm: “Vì sao?”
Suy nghĩ một lúc, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Bởi vì anh không sai. Lạc Lạc thông minh như thế, có năng lực, tài hoa xuất chúng, cửa hàng trường nói tất cả thành viên của INT đều bội phục anh… Anh ưu tú như vậy, đáng kiêu ngạo, tự hào như thế. Có thể kiêu ngạo nhưng không thể kiêu ngạo, cái này mới là sai.”
Lạc Trạm nghe được lời này, đáy lòng lướt qua những cảm xúc khác thường, rất nhanh anh mỉm cười, ý cười lan đến đáy mắt: “Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta đúng là một cô bé hiểu biết.”
“…”
(BRANDY: BÁC SĨ GIA: CÓ PHẢI TÔI CHIỀU QUÁ NÊN CÁC EM SINH HƯ PHẢI KHÔNG. NGỪNG THỔN CẨU LƯƠNG ĐI. ÔNG ĐÂY KHÔNG MUỐN ĂN)
Lần đầu tiên bị gọi thân mật như thế khiến Đường Nhiễm ngẩn ngơ.
Còn Gia Tuấn Khê thì chẳng thể nào chen được vào cuộc nói chuyện của hai người trẻ tuổi trước mặt.
Ông ta đen mặt: “Hai cô cậu kẻ xướng người họa đến nghiện rồi đúng không? Còn muốn chữa bệnh, muốn trị khỏi mắt nữa không đây?”
Đường Nhiễm kinh ngạc quay đầu: “Chú đồng ý xem bệnh cho cháu sao?”
Lạc Trạm dường như chẳng mấy kinh ngạc, cười mà như không cười nhìn cục diện hiện tại.
“Tôi nói không xem bệnh cho cô lúc nào?” Gia Tuấn Khê hừ một tiếng: “Nếu như cô nghĩ, tôi thực sự khiến tiểu thiếu gia nhà họ Lạc đến quỳ trước cổng bệnh viện, thì cái viện nhỏ của chúng tôi còn kinh doanh được nữa hay không?”
Vấn đề này đến quá đột ngột, khiến Đường Nhiễm ngơ ra một lúc.
“Hơn nữa.” Gia Tuấn Khê cười lạnh, “Cô cũng đánh giá năng lực của cậu ta thấp quá rồi. Cậu ta đã biết tôi ở đâu, làm gì thì việc giày vò một bác sĩ cỏn con dễ như trở bàn tay đối với nhà họ Lạc.”
Lạc Trạm bình tĩnh tiếp lời: “Viện trưởng Gia nói quá lời rồi.”
Gia Tuấn Khê xùy một tiếng, xem thường.
Đến lúc này Đường Nhiễm mới giật mình.
Gia Tuấn Khê chỉ muốn Lạc Trạm chịu thua. Lạc Trạm cũng biết điểm này, người thông minh thường hiểu nhau, giữa họ tự nhiên có sự ăn ý lẫn nhau.
Tại sao Lạc Trạm nói mấy lời kia, đương nhiên chỉ là muốn trêu chọc Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm bặm môi, cuối cùng không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống phối hợp với Gia Tuấn Khê kể chi tiết về bệnh trạng của mình, bắt đầu những bước chẩn đoán sơ bộ.
“Có thể tiến hành phẫu thuật. Cấy ghép màng mắt.” Đó là kết luận cuối cùng sau khi kết thúc chẩn đoán. Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm rời khỏi văn phòng của Gia Tuấn Khê.
Gia Tuấn Khê còn tự mình tiễn họ một đoạn, nhưng mà đương nhiên không phải vì Lạc Trạm, từ văn phòng đi ra, ông ta chỉ chăm chú dặn dò Đường Nhiễm những điều cần lưu ý trước khi tiến hành phẫu thuật. Hiện tại đang phải chờ có người hiến mắt, sau khi có mắt được hiến tặng cô cần phải làm gì, các công tác chuẩn bị thế nào, ra sao, đều được ông ta thuật lại rõ ràng, cẩn thận.
Cuối cùng Gia Tuấn Khê dừng lại bước trước bàn lễ tân: “Lúc về nhất định phải làm theo những gì tôi dặn, nhớ chưa?”
“Đã nhớ rõ ạ. Cảm ơn bác sĩ.” Đường Nhiễm gật đầu, lễ phép đáp.
Gia Tuấn Khế đùa cô: “Giờ không còn là ông chú hẹp hòi nữa rồi à?”
Đường Nhiễm ngượng ngùng đỏ mặt.
Gia Tuấn Khê nhìn Lạc Trạm đứng bên cạnh, vẻ mặt thoải mái, hòa ái lập tức phai nhạt, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi nhìn cô bé này tuổi còn nhỏ, mắt lại không nhìn thấy, thật quá đáng thương cho nên mới đồng ý xem bệnh.”
Lạc Trạm gật đầu: “Tôi biết.”
Gia Tuấn Khê hừ một tiếng: “Cậu chẳng phải bạn trai con bé, vậy tại sao người nhà của cô bé không đến lại để cậu đến?”
Vấn đề này đâm thẳng vào nơi mẫn cảm nhất, cũng là bí mật buồn bã nhất của Đường Nhiễm.
Hai người trẻ tuổi đồng loạt trầm tư.
Gia Tuấn Khê không phát hiện ra biểu cảm không đúng này, cũng không quá để ý, tiếp tục nói: “Cô bé còn chưa trưởng thành, đến khi chính thức làm phẫu thuật phải có người giám hộ ký tên, cậu không được đến —— lần sau để cha của con bé đưa đến.”
Lạc Trạm lại im lặng.
Lúc này ông mới cảm thấy có điều không đúng: “Sao thế? Đường Thế Tân có mải chăm lo sản nghiệp nhà họ Đường, bận trăm công nghìn việc cũng không đến độ không thể bớt chút thời gian quan tâm đến ca phẫu thuật quan trọng của con gái chứ?”
Đường Nhiễm không muốn làm Lạc Trạm khó xử, chủ động mở miệng: “Ba cháu… Hơi bận, ba cháu nhất định phải đến ký tên mới được sao?”
“Đương nhiên, không thì làm sao bệnh viện gánh nổi trách nhiệm nếu có rủi ro sau phẫu thuật.” Gia Tuấn Khê đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày: “Không nói cũng quên, tình trạng mắt của cô đã kéo dài lâu như thế rồi, lấy tài lực, gia thế nhà họ Đường tại sao cứ một mực không chịu sắp xếp cho cô đi chữa trị?”
“…”
Không khí càng trở nên yên lặng.
Ý cười trên mặt Lạc Trạm đã sớm biến mất chỉ còn lại sự lạnh lùng, đôi mắt băng giá đen như mực, sâu không thấy đáy.
Gia Tuấn Khê càng lúc càng không hiểu.
Đến tận khi cô gái nhỏ cúi đầu, ngập ngừng mở miệng: “Nhà họ Đường không muốn để người ngoài biết đến sự tồn tại của cháu. Họ cũng không biết cháu và Lạc Lạc quen biết nhau… Cho nên Lạc Lạc mới cố ý che giấu. Hy vọng chú không hiểu lầm anh ấy, cũng không nói chuyện này ra ngoài.”
Mấy giây ngắn ngủi này, Gia Tuấn Khê giật mình phát hiện mình đã chạm đến một bí mật không nên biết.
Ông ta lập tức xấu hổ, đầy sự đồng tình nhìn về phía cô bé gái mới 16 tuổi đầu. Lúc mở miệng, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng, cẩn thận hơn: “Thì ra là thế. Khó trách… Không tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân là điều cơ bản trong đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ. Cô yên tâm đi.”
Đường Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn chú rất nhiều.”
“Nhưng mà,” Gia Tuấn Khê nhíu mày: “Cô vừa nói, nhà họ Đường không biết cô và cậu ta quen biết?”
“Dạ vâng.”
Gia Tuấn Khê nhìn về phía Lạc Trạm: “Nhà họ Lạc cũng không biết cậu quen cô bé này. Cho nên cậu mới phải thông qua Lam Cảnh Khiêm để tìm tôi mà không sử dụng trực tiếp thế lực của nhà họ Lạc?”
“…”
Nếu đổi lại là người khác hỏi vấn đề này, Lạc Trạm đã sớm kệ đối phương.
Nhưng bây giờ đứng trước người sau này sẽ trực tiếp cầm dao phẫu thuật cho Đường Nhiễm, cho nên dù Lạc Trạm nhíu mày khó chịu, vẫn thành thật đáp: “Ngoại trừ Matthew và hai người bạn thân của tôi thì không ai biết chuyện này.”
Gia Tuấn Khê nhíu mày: “Không phải người yêu, cũng không phải vì giao tình giữa hai gia đình ủy thác. Không nói đến việc giải phẫu sau này, chỉ nói đến giai đoạn trị liệu hiện tại, Lạc Trạm cậu thực sự định tự mình làm chủ? —— ita ra cậu phải có quan hệ nào đó với bệnh nhân chứ, không tôi cũng chẳng dám khám bệnh đâu?”
Đường Nhiễm: “Anh ấy có thể làm chủ.”
Gia Tuấn Khê: “Lấy thân phận gì?”
Đường Nhiễm do dự hỏi: “Bạn bè không được ạ?”
Gia Tuấn Khê cười lạnh một tiếng: “Không được, bỏ qua.”
Đường Nhiễm suy tư một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy anh rể tương lai thì sao?”
Lạc Trạm: ?
Gia Tuấn Khê: ?