Đọc truyện Đừng khóc – Chương 36:
“Lão tiên sinh, ngài bớt giận, nổi nóng hại thân.”
Trong phòng sách chính của nhà họ Lạc, quản gia Lâm tận lực khuyên nhủ.
Ông lão ngồi trên ghế salon, giận đến đen mặt, nghe thế hừ lạnh một tiếng: “Tôi nhìn thằng nhóc đó rõ ràng là muốn tôi tức chết mới hả lòng, hả dạ nhỉ? Chưa nói đến việc việc xấu hổ này mà truyền đến nhà họ Đường thì sẽ ra sao, riêng cái hành động của nó —— thằng nhóc này cả ngày cắm đầu trong phòng thí nghiệm đến váng đầu rồi, còn dám mang một cô bé chưa thành niên đến nơi xa xôi hẻo lảnh, chỉ hai người đi với nhau?”
Ông cụ Lạc càng nói càng tức, đập mạnh tay xuống bàn: “Lâm Dịch, anh nói xem, anh nói xem có phải thằng nhóc đó muốn tôi tức chết hay không?”
Quản gia Lâm ôn hòa cười lên giọng hòa giải: “Lão tiên sinh, ngài bớt giận. Mặc dù tính tình tiểu thiếu gia ngang bướng, bất tuân nhưng cũng là người có nguyên tắc, biết phân biệt phải trái. Tôi nghĩ là người kia hiểu sai nên báo lầm, sự việc chưa chắc đã giống như họ nói.”
Ông cụ Lạc nhíu mày, vẫn vô cùng tức giận, nhưng không nói gì nữa.
Ngồi trên ghế sofa trầm tư hồi lâu, cuối cùng ông gật gật đầu, nói: “Lâm Dịch, anh cho người đi thăm dò xem, gần đây thằng nhãi thối Lạc Trạm kia hay qua lại với ai, thường đi đâu.”
Lâm Dịch sửng sốt một chút, ngẩng đầu: “Lão tiên sinh, cái này không tốt lắm đâu. Ngộ nhỡ để tiểu thiếu gia biết được, chắc chắn sẽ rất giận dỗi ngài cho xem.”
“…” Ông cụ Lạc giận đến vểnh râu lên: “Là tôi chiều hư cái thằng nhóc ngang bướng đó, khiến tên nhóc cứng đầu đó càng ngày càng vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.”
Quản gia Lâm cười cúi đầu: “Tôi thấy thiếu gia rất tốt, dù sao giờ hoạt bát hơn rất nhiều so với tính cách hướng nội, quái gở, không nói không rằng hồi còn nhỏ. Nếu không phải do việc kia, chắc tính cách cậu chủ cũng không…”
Quản gia Lâm nói đến đây, nụ cười lập tức vụt tắt, vội vàng khom người: “Xin lỗi tiên sinh là tôi lắm mồm.”
Ông cụ Lạc như thể vừa thoáng giật mình.
Đến khi Lâm Dịch nói xong, mắt ông cụ Lạc hơi động như vừa tỉnh lại. Ông thở dài một hơi, khoát tay: “Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.”
Quản gia Lâm do dự một chút nói: “Tôi biết lão gia sợ tiểu thiếu gia nhớ đến đoạn hồi ức ác mộng kia, nhưng đã như vậy, tại sao ngài còn để cho thiếu gia tiếp xúc với vị tiểu thư Đường Nhiễm kia.”
Ông cụ Lạc cau mày: “AI chính là sở trường của thằng nhóc này…”
Quản gia Lâm không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
An tĩnh một lát, ông cụ Lạc lại mở miệng: “Nói cho cùng, vẫn là vì Lạc Trạm mà cô bé kia phải chịu thua thiệt. Mặc dù bản thân nó không nhớ rõ… Tôi làm cầu nối giúp nó, cũng coi như là để thằng nhóc nhà chúng ta trả nợ ân tình cô bé kia.”
Quản gia Lâm do dự: “Vậy chẳng thà nói hết sự thật cho cô bé nhà họ Đường kia.”
“Đến cùng vẫn chỉ là một đứa bé, không có gì đảm bảo con bé sẽ không quay lại tìm Lạc Trạm.” Ông cụ Lạc lắc đầu: “Lại nói, anh quên năm đó tôi đã đáp ứng nhà họ Đường điều gì nhà đó mới chịu đón cô bé từ cô nhi viện hay sao?”
Lâm Dịch im lặng.
Mấy giây sau ông ta cười khổ: “Bà cụ của nhà họ Đường đúng làm tâm ngoan thủ lạt.”
“Nếu như bà ấy không tàn nhẫn, thủ đoạn, vậy thì đã không thể đưa nhà họ Đường từ tay lũ sài lang hổ báo đi đến được ngày hôm nay. Nhưng dù bà ta có tàn nhẫn, ngoan độc thế nào đi chăng nữa cũng chẳng còn quan trọng. Những người già chúng tôi chẳng bao lâu nữa sẽ trở về với cát bụi, chung quy tương lai phía trước vẫn phụ thuộc vào lớp trẻ.”
Quản gia Lâm ôn tồn nói: “Lão tiên sinh sống lâu trăm tuổi, đừng nói đến việc này nữa, lời này không phải lời tốt.”
Ông cụ Lạc cười gằn.
Hồi lâu sau, tựa như ông vừa quyết định điều gì. Ông chậm rãi gõ gõ thành ghế: “Anh liên lạc với nhà họ Đường, báo với họ 3 ngày nữa tôi sẽ đưa thằng nhãi cứng đầu kia đến bái phỏng.”
Quản gia Lâm ngẩn người một lát, ngạc nhiên nói: “Lão gia tự mình đi?”
“Tôi không đi thì thằng nhóc cứng đầu kia có chịu đi hay không chứ?”
Quản gia Lâm do dự một lát, thành thật, chậm rãi nói: “Tôi lo lắng. Kể cả ngài có đi, tiểu thiếu gia cũng chưa chắc đã đồng ý qua đó.”
“…Hừ.” Ông cụ Lạc cười lạnh: “Thằng nhóc đó không muốn đi cũng không được. Tôi tự có biện pháp xử lý nó.”
Lạc Trạm theo hướng dẫn, lái xe vào thành phố M, xuôi theo con đường dọc bờ hồ đến được biệt thự.
Khu nhà này nằm trên một khu đất đắc địa tấc đất tấc vàng, không khí, khí hậu trong này dễ chịu, lại cách xa khu trung tâm thành phố ồn ào, ô nhiễm. Có thể mua nhà tại đây không phú cũng quý, mà nhà họ Tiền lại là một trong số những gia đình giàu có nhất khu vực này.
Biệt thự này bình thường để không, thỉnh thoảng cậu thiếu gia kia sẽ dẫn bạn bè đến mở party. Đêm nay nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Lạc mượn ở, người lớn nhà họ Tiền đã cẩn thận sắp xếp người đến quét tước, dọn dẹp.
Lạc Trạm dừng xe trước cổng biệt thự. Cuối con đường lát đá thượng đẳng đã có sẵn quản gia tươi cười tiếp đón. Ánh mắt ông ta vô thức liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn bên ghế phụ.
Lạc Trạm nhíu mày, ấn mạnh còi xe.
“Bíp ——”
Tiếng còi sắc bén vang lên, khiến quản gia giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Lạc tiểu thiếu gia cụp mắt, bình tĩnh cởi áo khoác, choàng lên đầu cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.
Làm xong những động tác này, anh mới lười biếng nâng mắt, khóe miệng hơi cong lên đầy cao ngạo: “Ông nhìn cái gì đấy?”
Nụ cười nửa miệng không rõ vui buồn, đáy mắt tăm tối lạnh như hồ băng khiến người đối diện như bị một áp lực vô hình đè nén.
Quản gia ngây người mấy giây, sau đó vội vã lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi Lạc thiếu, tôi đúng là nhiều chuyện, mạo phạm bạn gái cậu. Tiền tiên sinh sai tôi sắp xếp vài người hầu nhanh nhẹn phục vụ hai người. Đêm nay cần gì cậu cứ việc phân phó chúng ——”
“Không cần làm phiền.” Lạc Trạm lạnh nhạt cắt đứt lời của ông ta: “Tôi không thích người lạ. Ông đem họ về hết đi.”
Quản gia khó xử nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của anh, cuối cùng xấu hổ, bối rối đáp: “Được, vậy tôi sẽ gọi họ đi.”
“…”
Chờ đến khi quản gia quay người vào trong biệt thự, Lạc Trạm mới thu hồi ánh nhìn lạnh lùng như băng. Anh cau mày, không biết đang suy nghĩ gì, đáy mắt xao động, đong đầy cảm xúc phức tạp.
Thừ người một lúc, Lạc Trạm đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ…
Anh nghiêng người nhìn sang, hạ giọng nói với cô gái bị áo khoác bọc kín, không nhúc nhích bên cạnh, băng ở đáy mắt lập tức tan ra, bật thành tiếng cười trêu chọc: “Em ngủ rồi à?”
Yên tĩnh một lát, trong chiếc áo giọng truyền đến giọng điệu buồn buồn: “Không. Em làm sao mà ngủ được?”
Lạc Trạm nín cười, chồm người qua kéo áo khoác trên đầu cô xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, vì buồn bực mà ửng hồng.
Tóc dài cũng bị rối, vài sợi tóc mai tinh tế vô thức vướng trên cánh môi đỏ hồng xinh xắn của cô.
Ánh mắt Lạc Trạm trầm xuống.
Mấy giây sau, anh tựa lưng vào ghế, nở nụ cười nhẹ: “Sao hôm nay em ngoan vậy? Bị tôi cầm áo khoác phủ lên cũng chẳng thèm giãy dụa một chút?”
Đường Nhiễm thành thật trả lời: “Không phải vô duyên vô cớ anh làm thế, cho nên em mới im lặng.”
Lạc Trạm bật cười: “Tin tưởng tôi đến vậy?”
“Vâng.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Vừa rồi là ai, không thể để người đó nhìn thấy em à?”
“…”
Nói đến đây đột nhiên Lạc Trạm cong khóe môi, lạnh lẽo cười.
Anh nâng mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh mạn, một lúc sau mới lên tiếng: “Việc tôi dẫn em đến đây, chỉ sợ ông nội của tôi biết rồi.”
Đường Nhiễm giật mình: “Tại sao ạ?”
Lạc Trạm: “Tiền Thân Hào không phải là người tinh tế, khéo léo như thế. Việc người hầu và quản gia được điều đến đây chắc chắn là sắp xếp của trưởng bối nhà họ Tiền. Người lớn nhà tên đó biết, đồng nghĩa với việc ông nội tôi cũng biết.”
Đường Nhiễm gật đầu: “Ông cụ Lạc biết thì sẽ thế nào?”
Lạc Trạm nghĩ nghĩ, lạnh nhạt cười lên: “Đại khái là tức đến hói đầu.”
Đường Nhiễm: …
Cô không biết ông cụ Lạc biết hai người ngủ lại đây đêm nay có tức giận hay không nhưng nếu như ông cụ Lạc nghe thấy Lạc Trạm nói câu này chắc chắn sẽ bị làm nghẹn chết.
Lạc Trạm suy tư mấy giây, lại cẩn thận quay sang dặn dò Đường Nhiễm: “Chờ khi vào biệt thự, tôi sẽ lấy áo phủ kín người em, không để cho bọn họ biết em là ai.”
Đường Nhiễm băn khoăn hỏi: “Nhưng mà vì sao ạ?”
“Bởi vì nếu bọn họ biết, ông nội của tôi cũng sẽ biết.” Lạc Trạm dừng lại một chút, mới kiên nhẫn giải thích tiếp: “Nếu như ông tôi biết, thì không tốt cho em lắm.”
Đường Nhiễm càng khó hiểu: “Tại sao lại không tốt ạ?”
“…”
Lạc Trạm vừa bực mình, vừa buồn cười, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt suối tóc bóng mượt của cô: “Giờ là lúc chơi trò 10 vạn câu hỏi vì sao à?”
Ban đầu anh chỉ muốn trêu đùa Đường Nhiễm, nhưng nhưng bộ dáng cô bé nào đỏ vì bị anh xoa đầu mà đỏ mắt, khẽ co người lại, tên cầm thú trong lòng anh liền lập tức gầm gừ muốn thức dậy.
Chỉ xoa xoa đầu thôi mà thẹn thùng thành thế này, nếu như… nếu như làm việc khác…
“Dừng lại ngay.” Lạc Trạm hoảng hốt hét lên trong đầu. Anh nhíu mày, rút tay ra xa một chút.
“Bộp” một âm thanh vang lên, chỉ với một cái bạt tay, âm thanh rõ ràng và không tốn sức lực. Vài giây sau một vệt đỏ chói mắt xuất hiện trên mu bàn tay. Vì làn da quá trắng nên vết đỏ kia càng nổi bật.
Đường Nhiễm nghe thấy âm thanh này, mờ mịt quay đầu: “Sao thế?”
Lạc Trạm chật vật nhìn về phía cô, cô bé này đúng là chẳng có chút phòng bị nào, khuôn mặt thanh tú trong sáng như ánh trăng non, không nhiễm bụi trần.
Không thể để cô nhóc này cứ hồn nhiên không có chút ý thức đề phòng nào thế này được.
Lạc Trạm suy nghĩ một chút. nghĩ ra gì đó, anh tháo dây an toàn của mình, cúi người đến sát cô.
Anh chống một tay lên cửa xe, một tay bám vào sau ghế của Đường Nhiễm, thuận lợi giam cô trong không gian của mình.
Đường Nhiễm kinh ngạc.
Mặc dù không thấy tư thế của Lạc Trạm, nhưng loại cảm giác áp bách vờn quanh thân thể, cùng độ đậm nhạt của mùi hương thuộc về riêng mình anh, Đường Nhiễm cũng đại khái đoán được tình huống hiện tại.
Cô chần chờ một lúc, mới nhỏ giọng hỏi: “Lạc Lạc, sao thế?”
Lạc Trạm: “Em không biết lý do vì sao để người khác nhận ra mình là không hay?”
Đường Nhiễm lắc đầu.
“Tôi, mang theo em, giữa đêm trăng thanh gió mát thế này, chỉ có hai chúng ta, trong căn biệt thự ở ngoại thành.”
Lạc Trạm nói thật chậm, mỗi chữ đều cố gắng nhấn mạnh, giọng điệu không chỉ muốn hù con gái nhà người ta mà còn muốn phải dạy cho cô nhóc ngây ngô này tâm lý cảnh giác với đàn ông.
Lạc Trạm đè thấp thanh âm, giọng khàn khàn: “Em nói xem sẽ thế nào?”
Không khí yên tĩnh, khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được cả tiếng thở của đối phương.
Hương thơm dịu dìu của cô quấn lấy anh, chạm vào tim anh, thuận theo hô hấp của anh mà từ từ tiến vào trong từng tế bào, lại theo nhịp tim đang đập loạn đi sâu vào lòng Lạc Trạm.
Những cảm xúc bị đèn nén sâu trong mắt tựa hồ không thể kìm hãm được nữa.
Cô gái nhỏ suy tư hồi lâu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, không mấy tự tin đáp: “Sẽ đói?”
Lạc Trạm: …?