Đừng khóc

Chương 28


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 28:

Câu “mối tình đầu” kia vốn là nói đùa, dù sao cô bé này cũng mới 16 tuổi, lại ngoan ngoãn, do mắt không nhìn thấy mà ít giao tiếp với bên ngoài, đa phần toàn ở trong nhà, nhìn thế nào cũng không giống sẽ có mối tình đầu gì đó. 
 
Chờ hồi lâu cũng không thấy Đường Nhiễm giải thích, Đàm Vân Sưởng bắt đầu lúng túng, thì thào nói: “Từ nhỏ đã quen biết nhau, vậy chẳng những là mối tình đầu còn là thanh mai trúc mã à…”
 
Giọng Đàm Vân Sưởng không lớn, nhưng từ khi bị mù thính giác Đường Nhiễm tinh tường hơn người thường, nghe không sót một chữ, cô suy nghĩ một lát mới lắc đầu: “Không phải là thanh mai trúc mã ạ. Chúng em quen nhau từ khi còn bé, nhưng thời gian rất ngắn, sau này không gặp lại nhau nữa.”

 
“Là mối tình đầu ư?” Đột nhiên một âm thanh máy móc, đều đều bỗng chốc chen ngang vào cuộc nói chuyện. Đường Nhiễm run lên, quay về phía Lạc Trạm, khó hiểu nhíu mày: “Lạc Lạc ngay cả chức năng hóng chuyện cậu cũng có sao?”
 
“Khụ khụ…” Đàm Vân Sưởng cười gương, xông vào giải vây: “À đây cũng là một tính năng cực kỳ lợi hại của dòng người máy này. Có chức năng đối thoại với người dùng vô cùng giống thật.”
 
“Ồ.” Đường Nhiễm gật gật đầu, chăm chú suy nghĩ vấn đề “người máy Lạc Lạc” hỏi.
 
Im lặng một lát, ba người tận máy trông thấy, khuôn mặt thanh tú của Đường Nhiễm chậm rãi đỏ lên.
 
Cô bối rối đáp: “Em rất thích cậu ấy.”
 
“…” Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa tâm linh tương thông đều nhất trí không dám quay lại nhìn sắc mặt của Lạc Trạm. 
 
Cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ nơi nào đó, Đàm Vân Sưởng chỉ có thể kiên trì cứu hỏa: “Việc này. Tiểu Nhiễm à, thời điểm em và cậu bé kia quen biết cùng lắm cả hai vẫn còn là trẻ con, nào hiểu được tình cảm thích hay không thích chứ…”
 

Đường Nhiễm nhíu mày, có điểm không đồng tình, mặt mày căng thẳng ngồi thẳng dậy: “Cậu ấy nói đã từng thấy vô số người đẹp, nhưng dù tuấn nam, mỹ nữ đẹp đến thế nào thì cũng chưa thấy ai đẹp bằng em. Em biết em thích cậu ấy.”
 
“…”
 
Đàm Vân Sưởng run sợ nhìn về phía tiểu tô tông ngồi đối diện, chỉ thấy một gương mặt đẹp như hoa, lạnh như băng, khẽ cong khóe môi lạnh nhạt cười nhạt.
 
Rõ ràng cười nhưng lại khiến người khác sợ đến toàn thân bủn rủn. 
 
Đàm Vân Sưởng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, liếc nhìn cô gái điếc không sợ súng bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Đường Nhiễm à, em còn nhỏ, không thể mới chỉ gặp một cậu bé mà lấy đó làm tiêu chuẩn tìm kiếm bạn trai được.”
 
“…” Cô bé có vẻ giận dỗi, không thèm đáp lại.
 
Khó gặp được cảnh Đường Nhiễm bộc lộ tính tình trẻ con ương ngạnh, Đàm Vân Sưởng có thể đánh giá được trọng lượng của cậu bé kia trong lòng cô. Biết nếu mình còn tiếp tục phủ nhận cô bé chắc chắn sẽ không thoải mái, anh ta đành thay đổi phương thức khác. 

 
Đàm Vân Sưởng khéo léo xoay chuyển tình huống: “Coi như thật sự dựa theo tiêu chuẩn đó tìm bạn trai đi, nhưng có một người tuyệt đối đừng chọn.”
 
Đường Nhiễm hiếu kì hỏi: “Ai ạ?”
 
Đàm Vân Sưởng: “Lạc Trạm đó.”
 
Đường Nhiễm giật mình. 
 
Mặc dù chính chủ đang ngồi ngay đối diện, nhưng Đàm học trưởng vẫn mắt điếc, tai ngơ, điếc không sợ súng, bình thản nói: “Không phải anh nói điêu đâu, cả phòng thí nghiệm đều biết cái tính mất nết của cậu ta. Ai da chẳng ai chịu nổi được…”
 
Đường Nhiễm nhíu mày, nhỏ giọng phủ định: “Tính tình Lạc Lạc rất tốt.”
 
Đàm Vân Sưởng theo bản năng muốn cười lạnh một tiếng, nhưng kịp phát hiện ra xưng hô kia nghĩa là gì, lại nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn nuốt xuống. 
 
“Đây chỉ là trước mặt em thôi… Bình thường ấy à, tính tình thằng nhóc đó đúng là khó chịu đến làm người khác phát điên, nếu không phải dựa vào khuôn mặt điển trai, gia thế lại tốt, năng lực cũng ổn, thì đã sớm bị đám đàn chị khóa trên, đàn em khóa dưới bỏ vào bao tải dìm xuống sông rồi.”
 
“…” 
 
Đường Nhiễm lâm vào trầm tư. 
 
Đàm Vân Sưởng cố gắng lợi dụng cơ hội này chửi xéo Lạc Trạm thêm vài câu: “Hơn nữa cậu ta còn siêu cấp biến thái — người khác hoặc là hồi nhỏ không xinh xắn lắm, lớn lên dậy thì thành công mới trông sáng sủa hơn, hoặc là khi còn bé vô cùng dễ nhìn nhưng lớn lên lại phá nét. Còn vị tổ tông này không giống thế.”
 
Nói đến đây, Đàm Vân Sưởng 10 phần nhập vai, bi phẫn nhìn Lạc Trạm một cái rồi nói tiếp: “Từ lúc 14 tuổi, hồi mới vào đại học K, khuôn mặt thằng nhóc này đã đẹp đến yêu nghiệt, hệt như một con búp bê bằng ngọc vậy, hoàn hảo không tì vết. Lúc đó thằng nhóc đó nhìn dễ thương biết bao, khiến các chị em trong trường nổi lên tình mẹ con, điên cuồng bao bọc, bảo vệ, đưa thẳng một mạch lên vị trí nam thần của trường, sau đó yên vị ở vị trí đó đến tận 6 năm không chịu xuống. Em không biết đâu, trường anh không ít thanh niên tài tuấn cắn răng phẫn hận đến tận phòng thí nghiệm ăn vạ.”
 
Đường Nhiễm bị giọng điệu của Đàm Vân Sưởng chọc cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh lún xuống vô cùng khả ái: “Trong đó có cả anh à?”
 
“…Khụ.” Đàm Vân Sưởng bị sặc: “Không có, không có, anh tự nhận bản thân đa tài nhưng kém sắc. Dù có 7749 khả năng tiêu chuẩn cái đẹp thay đổi cũng không đến lượt anh.”
 
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: “Vậy “Lạc Lạc” thì sao, có thể so sánh với anh ta không?”
 
“Hả?”
 
Cô nghiêng người, chỉ về phía “Người máy Lạc Lạc”: “Em vừa sờ thử, Lạc Lạc không những lông mi rất dài, mũi cao thẳng, môi mỏng, ngũ quan tinh xảo như thế hẳn là cũng rất….”
 

“Khụ khụ khu ——”
 
Đường Nhiễm còn chưa nói hết câu, Lâm Thiên Hoa ngồi gần đã sặc nước đến mặt đỏ tía tai. 
 
Đường Nhiễm mờ mịt lên tiếng: “Sao tự nhiên anh lại bị sặc?”
 
“Không có gì, không có việc gì.” Đàm Vân Sưởng vừa vỗ vai Lâm Thiên Hoa, vừa hậm hực nói: “Cái này, cái này, khụ khụ, câu này không thể nói linh tinh được đâu…”
 
Đường Nhiễm sửng sốt một chút, ngượng ngùng hỏi: “Không thể sờ sao? Em đã hỏi ý kiến “Lạc Lạc” rồi, cậu ta nói được nên em mới thử một chút.”
 
“…”
 
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Trạm. 
 
Lạc Trạm biếng nhác ngồi đối diện, hai mắt buông lỏng. Cảm giác anh ta chuẩn bị ngước lên trừng hai người, nhưng cuối cùng Lạc Trạm chỉ quay lại nhìn Đường Nhiễm từ tốn đáp: “Được.”
 
Anh ta lạnh đạm nhếch miệng, Giọng nói máy móc đều đều vang lên trong không khí, vô cùng bình tĩnh. 
 
“Bởi vì là chủ nhân cho nên cái gì cũng được.”
 
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa: …
 
Hai người tâm trạng phức tạp trao đổi ánh mắt, cuối cùng tâm linh tương thông gật đầu. 
 
Tự nhiên xuất hiện một tên tình địch nên dường như người nào đó bị kích thích, thậm chí còn chả quan tâm tên kia xuất hiện từ đời nào rồi, lạnh mặt nhập vai người máy, chả thèm đoái hoài đến ai nữa.
 
Đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, “người máy” được “cất lại” vào hòm, bị Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đưa đi, Đường Nhiễm kiên trì cầm gậy dò đường tiễn bọn họ ra đến tận ngoài cổng nhà phụ. 
 
Đến cổng, điện thoại của Đàm Vân Sưởng rung lên.
 
Sau khi nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, anh ta cẩn thận quay lại nhìn về hướng chiếc hòm. 
 
Đường Nhiễm nghe thấy âm thanh, nghiêng người sang hỏi: “Sao thế ạ?”

 
Đàm Vân Sưởng hoàn hồn, nghiêm túc, cẩn thận mở miệng: “Tiểu Đường Nhiễm à, Lạc Trạm gửi tin nhắn đến nói với anh, cậu ta biết một bác sĩ đầu ngành về mắt cực kỳ giỏi, muốn hỏi giúp em vấn đề của đôi mắt của em. Nhưng mà trước đó, anh hỏi chút mắt của em là mù bẩm sinh hay do tại nạn ngoài ý muốn?”
 
Bàn tay cầm gậy dò đường của cô siết lại, nhưng rất nhanh buông ra. Đường Nhiễm chua chát cười: “Không cần làm phiền anh ấy đâu. Coi như có thể hỏi được vị bác sĩ kia, thì hiện tại nếu muốn chữa cũng phải hao phí một tài lực lớn, mà chưa chắc có hiệu quả.”
 
Đàm Vân Sưởng nhíu mày, muốn nói gì đó, cuối cùng đành ép bản thân không tim không phổi cười nói: “Đây là nhiệm vụ Lạc tiểu thiếu gia giao —— nếu không lấy được đáp án, đêm nay anh coi như hết đường trở về rồi.”
 
Đường Nhiễm im lặng vào giây, thấp giọng đáp: “Là chuyện ngoài ý muốn. Hồi nhỏ em bị tai nạn xe.”
 
Bầu không khí đông cứng lại. 
 
Đàm Vân Sưởng đang suy nghĩ làm thế nào để phá tan cục diện khó nói hiện tại, thì Tiểu Nhiễm đã ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Vì tai nạn đó là giúp người, em đã cứu một cậu bé. Cũng chính là cậu bé trai mà em muốn gặp lại lần nữa…”
 
Đàm Vân Sưởng ngẩn ngơ: “Mắt em không nhìn thấy là bởi vì cậu bé mà em thích hồi nhỏ?”
 
Đường Nhiễm hơi nhíu mày: “Không phải tại cậu ấy. Đây chẳng qua là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, chỉ là chuyện này vừa hay xảy ra đúng vào khi đó.”
 
“…”
 
Đàm Vân Sưởng khó khăn nhìn cái hòm sau lưng. 
 
Anh ta thậm chí cảm giác cái hòm phát ra hơi lạnh, chuẩn bị hóa thành cục băng. 
 

 
Trên xe ô tô của phòng thí nghiệm INT. 
 
Rời khỏi đại viện nhà họ Đường không bao xa, chiếc xe vội vã dừng lại ven đường. Đàm Vân Sưởng nhanh chóng chạy ra sau, mở chiếc hòm chứa Lạc Trạm. 
 
Vừa mở rương đã bị một cặp mắt đen như mực, mang theo vẻ biếng nhác, cao ngạo chiếu thẳng vào. Đàm Vân Sưởng đột nhiên cảm thấy hối hận. Đáng nhẽ anh nên rủ Lâm Thiên Hoa xuống cùng.
 
Đề phòng tiểu tổ tông này giết người giấu xác nhân lúc trăng mờ gió lớn thì phải làm sao?
 
Nhưng tự nhiên nhớ đến lượng tin tức phong phú mình thu được hôm nay, anh ta lại không nhịn được cười: “Vất vả, vất vả rồi… Không những gọi người ta là chủ nhân mà còn hát bài sinh nhật cho người ta nghe, Trạm Ca hôm nay chắc là mệt muốn chết rồi đúng không?”
 
Lạc Trạm nheo mắt: “Đừng tưởng quay được đoạn video đó thì giờ muốn làm hươu làm vượn gì trước mặt tôi cũng được.”
 
“Chắc là không thể rồi.” Đàm Vân Sưởng cười gian: “Nhưng mà anh cảm thấy vẫn có đất dụng võ trong một số phạm vi nhất định.”
 
“…”

 
Lạc Trạm lạnh nhạt cười gằn một tiếng, không thèm để ý Đàm Vân Sưởng nữa, anh xoa xoa vai cổ đã cứng ngắc, nhảy xuống thùng xe, quay lại ghế lái phụ. Lạc Trạm thiếu gia nào đã phải ngồi xe chở hàng nội bộ bao giờ, cau mày khó chịu, nhưng vẫn leo lên, dù sao cũng thoải mái hơn bị chứa trong hòm ở thùng xe. Lâm Thiên Hoa liếc nhìn Lạc Trạm đang nhắm mắt dưỡng thần một cái, nhịn không được hỏi: “Trạm Ca, nằm trong rương máy cảm thấy khó chịu lắm sao?”
 
Im lặng mấy giây, Lạc Trạm vẫn không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không chết được!”
 
Lâm Thiên Hoa nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay đến sớm, cậu ở bên trong đợi cũng lâu. Anh và học trưởng Đàm còn lo lắng cho cậu, hay là mai cải tiến cái rương một chút nhé?”
 
Lạc Trạm vẫn nhắm mắt, giọng điệu lạnh lùng, hờ hững: “Không cần.”
 
Đàm Vân Sưởng cũng khuyên: “Đừng cố nhịn tiểu tổ tông của tôi ơi, cái rương kín như bưng không có một lỗ thông hơi cũng không có tí ánh sáng nào như thế, ở trong lâu sẽ gây ức chế, khó thở đấy.”
 
“…”
 
Lạc Trạm im lặng không nói.
 
Một hồi lâu anh không trả lời, cả Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đều cho rằng anh đã quá mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi, thì đột nhiên giọng nói biếng nhác, cao ngạo kia lại lần nữa vang lên: “Đúng là tối. Cái gì cũng không nhìn thấy.”
 
Đàm Vân Sưởng không hiểu, quay sang nói: “Cho nên mới bảo lắp đèn led chiếu sáng và lỗ thông hơi…”
 
Trong khoảnh khắc quay sang nhìn rõ gương mặt Lạc Trạm, đến Đàm Vân Sưởng cũng sững sờ không nói lên lời. 
 
Khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững vạn năm kia khó có được vẻ mặt phức tạp đến thế. 
 
Trong con ngươi đen nhánh như đang đè nén những cảm xúc vô cùng nặng nề, đau khổ, mù mịt như màn sương dày đặc trong đêm đông đen kịt. Nụ cười nửa miệng không mặn không nhạt thường ngày đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại nỗi ưu phiền chất chứa. 
 
Anh đang ở đây, nhưng hồn phách không biết đã bay đến tận nơi nào, ánh mắt nhìn ra khung cửa kính chạy đến nơi xa xăm nào đó, chỉ có âm thanh cảm thán đầu ưu tư: “Sống trong bóng tối triền miên không thấy ánh mặt trời lâu như thế, không biết cô ấy đã phải chịu đựng thế nào?”
 
Đàm Vân Sưởng nghẹn nửa ngày, cuối cùng cẩn thận thốt lên: “Tổ tông, cậu đừng nói với anh cậu đang đau lòng nhé.”
 
“… Tôi thì có gì mà phải đau lòng?” Lạc Trạm đột nhiên hoàn hồn, quay trở lại vẻ lạnh lùng hờ hững: “Cô ấy cũng đâu phải mù vì tôi.”
 
Đàm Vân Sưởng nhịn cười: “Vậy cậu có định giúp Đường muội muội tìm cậu bé kia không?”
 
“…”
 
Đáy mắt Lạc Trạm lạnh hơn.
 
Hồi lâu sau, ánh mắt anh như ngưng kết thành băng, lạnh nhạt mở miệng: “Tìm để làm gì? Để đem thằng nhãi đó đi phanh xác à?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.