Đọc truyện Đừng khóc – Chương 1:
Phòng ngủ yên tĩnh, vắng vẻ.
Gió lùa qua tòa nhà cao ở chính giữa, thổi những giọt mưa đập lộp độp vào cửa sổ kính sát mặt đất.
Bên khung cửa sổ một cô bé mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đang yên lặng ngồi một chỗ.
Cô tựa đầu vào góc tường, suối tóc dài đen nhánh chảy xuống, rơi toán loạn trên vai, cổ, che non nửa khuôn mặt thanh tú chỉ bé bằng lòng bàn tay, mi mắt dài như cánh quạt rũ xuống.
Chiếc váy ngủ mỏng manh không che được hết vẻ mảnh mai của cơ thể, từ bắp chân đến mắt cá để lộ đôi chân thanh mảnh, nhỏ gầy, thon dài.
Chỉ là làn da cô bé này quá trắng, càng làm nổi bật sự nhỏ bé, yếu đuối của cô, đến độ ngỡ như chỉ cần chạm vào là cô bé này sẽ lập tức tan biến như bọt biển.
Hạt mưa vẫn không ngừng gõ vào khung cửa sổ, rồi từ từ chảy chậm xuống. Không gian trong phòng trống trải và yên tĩnh.
“Này, Đường Nhiễm. Có điện thoại.”
Một giọng máy móc đều đều vang lên, đánh thức cô gái nhỏ đang trầm tư.
Đường Nhiễm mở mắt, tròng mắt nhập nhèm và trống trải, không có tiêu cự, cô vô thức dụi mắt, sau đó cả người cứng đờ.
…. A, lại quên.
Một sự cố ngoài ý muốn nhiều năm trước đã hoàn toàn tước đi cơ hội ngắm nhìn thế giới của Đường Nhiễm, khiến cô mãi mãi không còn thấy ánh sáng mặt trời. Đã lâu như vậy mà Đường Nhiễm vẫn chưa thể thích ứng nổi.
Đường Nhiễm cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc. Điện thoại của ai vậy?”
“Điện thoại của ‘Bà’.” Một giọng nam lười nhác đáp lại.
“Kết nối giúp tôi. Đừng quên bật chế độ loa ngoài.”
“…”
Lần này không có âm thanh trả lời. “Tút” một tiếng, điện thoại được kết nối.
“Tiểu Nhiễm?”
“Con đây ạ!”
“Xin lỗi con, Tiểu Nhiễm. Hôm nay mưa dông quá lớn nên chuyến bay bị kéo dài. Thời tiết bây giờ tệ quá, con đừng đến cửa hàng kia vội, nhé? Chờ ngày mai bà về chúng ta cùng đi?”
“Không sao đâu ạ. Con có thể tự đi được mà.”
“A! Sao được….”
“Vả lại…”
Đường Nhiễm nghĩ đến điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên. Cần cổ mảnh khảnh vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp, nhưng có cảm giác mỏng manh dễ vỡ như pha lê.
“Mai.” Cô dựa lên cửa sổ sau lưng. Bên ngoài chỉ có màn mưa trắng xoá và những cơn cuồng phong hung hãn, đối lập với vẻ tịch liêu, trống trải trong căn phòng. Đường Nhiễm bình tĩnh nói: “Ngày mai con phải đến nhà họ Đường rồi.”
Câu nói này dường như đâm trúng cái gì đó. Đầu dây bên kia lâm vào im lặng.
Qua một hồi lâu, một giọng nói đầy áy náy, tự trách vang lên: “Sao bà có thể quên chuyện này được nhỉ? Bọn họ bảo con trở về có lẽ vì chuyện đính hôn của Lạc Thiển… chị gái con thật sự sẽ thành đôi với cậu thiếu gia nhà họ Lạc kia sao?
“Hình như là vậy ạ.”
“Bà nội và cha con quả là quá bất công, con cũng là con gái của nhà họ Đường cơ mà? Chỉ chăm chăm lo lắng cho Đường Lạc Thiển, qua mấy ngày nữa Tiểu Nhiễm của chúng ta cũng tròn 16 tuổi rồi. Vậy mà đến giờ vẫn phải một thân sống cô quạnh một mình ở bên ngoài…”
“Bà.” Giọng cô gái vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ.
“Được rồi. Được rồi… Bà không nói nữa.” Người phụ nữ trung niên kia nhịn xuống, “Vậy chờ con xong việc ở nhà họ Đường, hai chúng ta cùng đến cửa hàng kia nhé.”
“…”
Ý thức của Đường Nhiễm vội vã quay lại, cô cười rất nhạt: “Nhưng cửa hàng trưởng hẹn con hôm nay rồi, giờ đổi thì không hay lắm. Bà yên tâm, chờ mưa tạnh con có thể tự đi được.”
“Nhưng mà…”
“Bà, con tự đi được mà. Con là người có khả năng tự lập rất tốt, bà quên rồi sao?”
“…”
Đường Nhiễm kiên nhẫn nói chuyện hồi lâu với người kia, mãi mới thuyết phục được đối phương đổi ý.
Người phụ nữ trung niên không yên lòng dặn dò: “Vậy con nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì đừng ngại xin sự giúp đỡ của người xung quanh. Nhớ chưa?”
“Vâng, bà yên tâm ạ.” Đường Nhiễm mỉm cười, ôn tồn nói: “Còn có Lạc Lạc đi cùng con mà.”
“Lạc Lạc?” Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, một lúc sau mới phản ứng kịp: “À, là AI tích hợp vào điện thoại mà cửa hàng trưởng kia đề xuất con sử dụng đúng không? Cậu ta gợi ý con sử dụng tên này à? Kỳ quái. Kỳ quái. Mỗi lần con nói bà lại ngớ người ra.”
Đường Nhiễm sờ sờ điện thoại, từ từ đứng dậy, vừa cười, vừa nói: “Cửa hàng trưởng nói muốn lấy tên vị leader của đội đã thai nghén và tạo ra AI này làm kỷ niệm. Con cảm thấy cũng dễ nghe.”
“Leader? Đây chỉ là một sản phẩm thất bại, không thể mở rộng quy mô bán rộng rãi trên thị trường thôi mà?”
“Cửa hàng trưởng bảo sản phẩm này vốn chỉ là vô tình tạo nên, không có ý định hay kế hoạch gì cả, vì vậy chỉ lưu hành nội bộ, không quảng cáo rầm rộ cũng không tiến hành sản xuất rộng rãi.” Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: “Mà con cảm thấy Lạc Lạc thông minh hơn nhiều so với những AI hiện tại được bày bán.”
“Nếu thực sự tốt như thế tại sao không mở rộng quy mô sản xuất?” Người phụ nữ trung niên kia bất đắc dĩ nói: “Bà nghĩ bọn họ dùng lý do này để dỗ dành con thôi. Đứa trẻ ngốc, vậy mà cũng tin. Hơn nữa dù gì cũng chỉ là một phần mềm trí thông minh nhân tạo, xảy ra chuyện cũng không thể bay từ trên trời xuống giúp con.”
“…”
Có lẽ do công việc kiếm miếng cơm hiện tại nên người phụ nữ trung niên đầu dây bên kia có không ít thành kiến với mấy danh xưng “Tương lai hoàn toàn thay thế ngành dịch vụ” của công nghệ trí tuệ nhân tạo.
Đường Nhiễm không tranh cãi với bà nữa, chỉ cụp mắt suy nghĩ, vẻ mặt bình thản, tĩnh lặng.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc cũng đúng lúc tạnh mưa.
Căn nhà này vô cùng quen thuộc đối với Đường Nhiễm, cô chậm rãi đi vài vòng, thay quần áo, cầm gậy dò đường, đi ra khỏi nhà.
Đối với người có thị lực thấp hoặc người mù hoàn toàn như cô, thế giới bên ngoài chất chứa nguy hiểm mọi nơi. Đường dành cho người khiếm thị thường xuyên bị những người đi xe đạp chiếm dụng làm chỗ đậu xe. Hoặc là những cống thoát nước hỏng không có nắp đậy, và hàng nghìn thứ khác nữa.
Đường Nhiễm nhớ rõ một người bạn khiếm thị của cô từng sôi máu mà chửi to: “Đường dành cho người mù ở thành phố căn bản không phải để giải quyết vấn đề đi lại khó khăn mà để ‘giải quyết’ họ thì đúng hơn.”
Đường Nhiễm dựng gậy dò đường, đi đến gần trạm xe bus, sau đó lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi “Lạc Lạc” giúp đỡ.
Lúc này, có một thiếu nữ chần chờ bước đến, ngại ngùng lên tiếng: “Bạn gì ơi?”
Đường Nhiễm giật mình, quay lại theo phương hướng âm thanh vọng đến. Cô hơi lim dim mắt, bối rối đáp lại: “Hả… Cậu?”
“Có phải… Cậu muốn lên xe bus không?”
“Vâng.”
“Vậy cậu cứ nói chuyến xe cậu muốn lên, mình xem giúp cậu khi nào xe đến nhé?”
Đường Nhiễm có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Mình đang chờ xe số 936, cám ơn cậu.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Đối Phương giống như đang khẩn trương, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó: “Ơ? Cậu chờ xe 936? Mình cũng thế, mình xuống ở trạm Thanh Nham, cậu thì sao?”
Đường Nhiễm nhớ lại một chút: “Có phải sau hai trạm nữa sẽ đến trạm Thanh Nham không?”
“Ừ đúng rồi.”
“Vậy mình cũng xuống ở đó.”
“A thật là trùng hợp.” Cô gái kia cười lên, “Xem ra chúng ta rất có duyên, cậu muốn đi đâu, mình đưa cậu đi.”
“…”
Đường Nhiễm lịch sự khước từ nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được ý tốt của cô gái kia.
Xuống xe bus, Đường Nhiễm kéo gậy dò đường ra.
“Mình chưa nghe thấy tiệm cậu nói bao giờ. Có địa chỉ rõ ràng không?” Cô gái kia nắm cổ tay cô hỏi.
Đường Nhiễm: “Để tôi hỏi Lạc Lạc xem.”
“Lạc…?”
Nữ sinh kia chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nam lười nhác, bất cần vang lên.
“… Tôi đây.”
Nữ sinh ngơ ngác dò xét Đường Nhiễm, xác định giọng nói lạ này phát ra từ trên người cô gái mù xinh đẹp trước mắt.
Sau đó cô ấy thấy cô gái mù lấy điện thoại di động ra.
“Lạc Lạc làm thế nào để đến cửa hàng INT (1)?”
“Nghe chỉ đường nhé.”
Giọng nam lười biếng như một quý công tử giàu có, hạch sách, cộc lốc vang lên.
Cô gái kia ngây ngẩn cả người, đứng hình mất 5 giây mới phản ứng lại được: “Đây là?”
“Nó là Lạc Lạc.” Đường Nhiễm nói: “Là một AI cài đặt trên điện thoại hỗ trợ người dùng.”
“Mình biết, nhưng mà giọng nói này…” Cô gái kia hít vào một hơi rồi kích động nói, “Nghe hay muốn tan chảy luôn. Mình cũng muốn được giọng nói mê người này hỗ trợ hằng ngày hí hí. Đây là ứng dụng gì? Chỉ cần lên appstore tải về là được đúng không?”
Đường Nhiễm ngượng ngùng nói: “Cái này không sản xuất trên thị trường nên không thể download được.”
“Hả?”
“Là cửa hàng trưởng nơi mình đang định đến cài cho, không phải app thông dụng phổ biến gì.”
“Ồ? Vậy à…” Cô gái kia tỏ rõ thái độ thất vọng, “Thôi vậy, mình đưa cậu đến đó đã.”
“…”
Nhưng mà khi Đường Nhiễm và cô gái kia đến nơi, cửa hàng INT treo biển tạm nghỉ.
Nghe cô gái kia nói, Đường Nhiễm thoáng ngạc nhiên: “Mình đã hẹn với cửa hàng trưởng rồi. Chính xác là hôm nay…”
“Vậy cậu có số của anh ta không? Thử gọi điện hỏi lại xem?”
“Ừm.”
Đường Nhiễm bảo Lạc Lạc kết nối di động với cửa hàng trưởng. Không lâu sau, đầu dây vang lên chất giọng khàn khàn, lười nhác của một chàng trai: “Em gái Tiểu Nhiễm? Sao đột nhiên gọi điện thoại cho anh vậy?”
“Cửa hàng trưởng, chúng ta có hẹn hôm nay…”
“A!” Đường Nhiễm còn chưa nói hết câu, đối phương đã hô lên, “Chết thật! Anh quên mất! Em chờ một chút, anh đến ngay…. Aizzz không được, anh không thể phân thân được. Chờ chút, anh tìm người đến thay. Mười phút nữa nhất định sẽ đến nơi.”
“Không cần đâu, có thể hẹn lần sau…”
“Thế sao được. Em đến cửa hàng một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, sao có thể để em uổng công. Chờ anh. Anh đi tìm người, 10 phút nữa có mặt, trễ nhất là 20 phút. Nhất định đến gặp em. Chờ đó nhé.”
“…”
Đường Nhiễm không kịp nói gì thêm, đối phương đã cúp điện thoại.
Mấy phút sau.
Đại học K, phòng thí nghiệm chuyên dụng.
“Anh Trạm, điện thoại của anh.”
“…”
Một đôi chân dài lười biếng gác lên bàn vi tính, cả người tựa vào ghế dựa, im lặng nằm ngủ không động tĩnh, không phản ứng.
Tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên, cuối cùng chàng thanh niên đang mê man nằm ngủ phải nhíu mày, từ từ mở mắt, rút điện thoại trong túi quần ra.
“… Alo?”
Nếu như Đường Nhiễm ở đây, chắc hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên bởi vì người thiếu niên tuấn tú kia có chất giọng lười nhác, bá đạo giống hệt giọng nói Lạc Lạc trong điện thoại của cô.
Bàn tay thon dài của thiếu niên chậm chạp cầm di động lên, nói một tiếng. Đầu bên kia đã lập tức nôn nóng hét lên: “Tổ tông trẻ của tôi ơi! Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại…. Gấp. Cứu anh!!”
“Chết rồi. Không cứu.”
Cậu thiếu niên vẫn nhắm nghiền hai mắt, lạnh lùng kết thúc câu chuyện.
Chưa đầy mấy giây sau, điện thoại lại vang lên.
“…”
Vài giây sau, Lạc Trạm cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở mắt, đặt hai chân xuống, không kiên nhẫn nhận máy: “… Nói đi.”
“Van cậu, tổ tông ơi! Cậu có thể ra INT một chuyến đưa đồ cho khách giúp anh được không? Khách đã hẹn trước nửa tháng, vậy mà hôm nay anh lại quên mất. Giờ chuẩn bị đến lượt anh lên thuyết trình rồi, thật sự không thể phân thân.”
Lạc Trạm bình tĩnh lắng nghe, đôi mắt đen nhánh, có chút lạnh lùng, cao ngạo.
“Hẹn người ta ngày mai đến thì chết sao?”
Ông trời ưu ái ban cho anh một cặp mắt đào hoa xinh đẹp, khóe mắt sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi con ngươi trầm lắng, đen tuyền như ngọc mang theo cái lạnh khói sông không nói nên lời. Thiếu niên mi thanh mục tú, khí chất lạnh nhạt, ngạo nghễ, mang theo vẻ lười nhác, lạnh lùng, là một chàng trai vô cùng thu hút.
Đầu dây bên kia khóc lóc, kể lể: “Cô bé ấy là một người khiếm thị (2), đi đến được cửa hàng đã khó lắm rồi, anh nào dám nhẫn tâm mở miệng chứ.”
“…”
Giằng co mấy giây.
Cuối cùng thiếu niên trên ghế cũng gỡ khuôn mặt lạnh lùng, khó ở xuống, thấp giọng đáp: “Được rồi. Bảo cô ta đợi một chút.”
Dứt lời, anh nhanh chóng đứng lên, thuận tay ném di động lên mặt bàn, cầm áo khoác trên ghế dựa vắt lên vai, trầm mặt đi ra.
Đến cửa phòng thí nghiệm, những người khác chú ý đến, kỳ quái hỏi: “Tối qua Trạm Ca thức suốt đêm viết code, vừa mới chợp mắt được một chút đã vội vã ra ngoài làm gì?”
Lạc Trạm bước đi lạnh băng, nghe thấy câu này thì dừng lại.
Anh “Xùy” một tiếng, xoa xoa phần cổ và vai đã mỏi nhừ, lạnh mặt nói: “Phát lòng thương, làm công ích.”
“…?”
Bên này, sau khi Lạc Trạm cúp máy, cửa hàng trưởng INT thở phào một hơi: “Cũng may, A Trạm là thằng nhóc mặt lạnh tim nóng.”
Mạnh Học Vũ đứng bên cạnh gấp gáp nói: “Anh để Lạc Trạm đến đưa hàng cho Tiểu Nhiễm? Cái dung mạo tai họa của thằng cha đó… Thật tình…. Cô bé đó mà thấy cái mặt họa thủy ấy, chỉ sợ không muốn nhìn cái mặt bánh bao đánh chó, chó chẳng thèm của anh nữa mất!!!”
“Mắng ai là chó?” Cửa hàng trưởng nghiêng người liếc cậu ta: “Mà cậu bị nhũn não hả? Dáng dấp Lạc Trạm có đẹp thế đẹp nữa thì được gì? Tiểu Nhiễm cũng đâu thấy được?”
“Ừ nhỉ. Đúng. Đúng.” Mạnh Học Vũ ồ lên, gãi gãi gáy: “Suýt quên.”
Mạnh Học Vũ yên lòng được mấy giây, lại bắt đầu cau mày khó chịu: “Vậy lỡ như Lạc Trạm thấy em ấy xinh đẹp, nổi máu dê thì phải làm sao?”
Cửa hàng trưởng bĩu môi: “Cậu tưởng thằng nhóc khó tính khó chiều đó giống cậu hay sao? Từ nhỏ đến lớn thằng nhóc ấy gặp ít mỹ nhân à? Cậu thấy thằng nhóc đó từng rung động trước ai chưa?”
“Hình như thế. Haizz đúng là mắt cao hơn trời mà.”
“Đâu chỉ là cao. Rõ ràng là biến thái.”
“???”
Thấy bộ dạng mê mang của Mạnh Học Vũ, cửa hàng trưởng mỉm cười: “Cậu em không biết à? Lạc Trạm có một đam mê đặc biệt… Thằng nhóc này chỉ yêu những đôi mắt đẹp. Vì vậy chỉ có những cô gái có đôi mắt vô cùng đẹp may ra mới khiến nhóc đó để ý.”
“Cô gái có đôi mắt đẹp?”
“Ừ. Không thì lấy gia thế, tướng mạo của nhóc đó, từ nhỏ đến lớn đều bị con gái quấn lấy, vậy mà học thẳng một mạch đến tận năm 3 ở đại học K vẫn không có bóng hồng nào bên cạnh. Cậu không thấy lạ à? Trong phòng thí nghiệm của chúng ta có một lời đồn mà lớp lớp anh em rỉ tai nhau từ đời này qua đời khác đó là: muốn dùng một đôi mắt đẹp để lôi kéo sự chú ý của Lạc Trạm còn khó hơn lên trời.”
“Người tiếp theo. Đàm Vân Sưởng!”
Trợ giảng đột nhiên từ phòng bên cạnh bước sang, gọi tên.
“Dạ vâng.”
Cửa hàng trưởng tên Đàm Vân Sưởng vội vàng lên tiếng, nhanh chóng đứng dậy. Trước khi đi không quên bổ sung: “Thế nên, cậu cứ yên tâm. Đường Nhiễm có đẹp hơn nữa cũng chỉ là một cô bé mù, đến cả đôi mắt nguyên vẹn cũng không có chứ đừng nói đến đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách đạt yêu cầu của Lạc Trạm. Vì vậy chắc chắn Lạc Trạm sẽ không để ý nhóc ấy đâu.”
Nói xong, không quên vỗ vai thằng đàn em ruột: “Mà anh bí mật nói cho cậu hay, nghe nói người nhà A Trạm đã thu xếp việc đính hôn cho nhóc đó rồi. Đối tượng là một đại tiểu thư hào môn thế gia, hình như cũng họ Đường thì phải. Cho nên Lạc Trạm là hoa đã có chủ, sẽ không cướp mất em gái Đường của cậu đâu.”
“…”
Mạnh Học Vũ nhíu mày, mờ mịt nhìn bóng lưng của Đàm Vân Sưởng.
Tuy nói thế…
Nhưng không hiểu sao lòng anh ta cứ bất an, nôn nóng mãi…
(1) INT (Institute for Nanotechnology): Viện công nghệ Nano
(2) Khiếm thị hay còn gọi là triệu chứng mất khả năng cảm nhận thị giác một phần hoặc toàn phần (mù, đui).
(3) Trong khoa học máy tính, trí tuệ nhân tạo hay AI (tiếng Anh: Artificial Intelligence), đôi khi được gọi là trí thông minh nhân tạo, là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên được con người thể hiện. Thông thường, thuật ngữ “trí tuệ nhân tạo” thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) bắt chước các chức năng “nhận thức” mà con người liên kết với tâm trí con người, như “học tập” và “giải quyết vấn đề”.