Đọc truyện Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi – Chương 7: Kẹo
Tuy rằng Hạ Kiêu vừa mới cứu quỷ thích khóc nhưng cứ nghe tiếng khóc thút thít thì lại khó chịu không biết tại sao, cả ngày khóc sướt mướt cứ như con gái vậy!
Hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước, tuyệt đối không muốn đợi cậu, Diệp Chân không thể không chạy bước nhỏ đuổi theo hắn.
Lúc đi đến ngã rẽ của tòa nhà dạy học, Hạ Kiêu chợt thấy phía sau lại không nghe được tiếng bước chân, vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Chân một mình đi về phía ban sơ trung, hắn liền tiến lên kéo lại áo đối phương, giọng điệu tức giận: “Đi qua đó làm gì!”
“A!” Diệp Chân hoảng sợ, không hiểu tại sao hắn lại tức giận, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em..trở lại lên lớp…”
“Lên lớp? Mặt cậu sưng lên thành như vậy rồi mà còn muốn học cái gì?”
Hạ Kiêu nhăn đôi mày rậm, lập tức thô lỗ kéo cánh tay cậu đi về phía phòng y tế, vừa đi vừa dạy dỗ cậu: “Trong đầu cậu chứa nước hả, mỗi ngày cứ khóc giống như là xả nước vậy? Gã ta đánh cậu cậu không biết đánh lại sao?”
Diệp Chân ngập ngừng: “Em không có…”
Hạ Kiêu liếc nhìn cậu, cậu liền cúi thấp đầu.
Hai người một trước một sau đi dưới bóng cây ven đường, mái tóc đen bóng mềm mại của Diệp Chân được ánh nắng chiếu lên một tầng vàng óng, nửa bên mặt sưng đỏ chịu không nổi, Hạ Kiêu bỗng nhiên không đành lòng mắng cậu nữa, thở dài nói: “Thôi, cũng không trông cậy là cậu có thể đánh thắng được gã, nhưng gã muốn lấy kẹo thì cậu cứ đưa gã là được rồi, sao phải để bị đánh chứ?”
Diệp Chân cắn môi không nói, một lúc lâu sau mới kiên định nói với hắn: “Không được, kẹo không thể đưa.”
Hạ Kiêu hung hăng đạp lên cầu thang, mỗi một bước đều phải khắc chế ý muốn đem tròng mắt móc ra, hắn cư nhiên lại đi giảng đạo lý với đứa nhóc ngu ngốc này, quả thật là điên rồi!
Phòng giáo vụ tầng hai ở một góc hẻo lánh, chỉ vừa đi qua cũng có thể cảm giác được một trận mát lạnh sau lưng, Hạ Kiêu gõ cửa đi vào, thấy được hai a di đang cắn hạt dưa, hắn còn chưa kịp mở miệng thì một dì lớn tuổi hơn đã phủi tay đứng lên, quen thuộc chào đón: “Diệp Chân, đến bên này.”
Một dì khác vừa vặn bốc lên một hạt dưa từ trong túi giấy đặt trong kẻ răng, nhìn kỹ đánh giá hắn, “răng rắc” một tiếng lột vỏ ra, Hạ Kiêu nhất thời sởn tóc gáy, liên tục khoát tay chứng tỏ mình trong sạch: “Không phải con đánh mà!”
“Hừ hừ ~ ~” Vị a di kia cứ một bộ “Cậu cũng không phải là người tốt gì”, không hề để ý đến hắn mà cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Miếng bông dính cồn i ốt lạnh lẽo lau trên mặt, Diệp Chân vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế đế a di tiêu độc thoa thuốc cho cậu, mảnh bông đụng vào cái má sưng lên, vẫn là rất đau, nhưng cậu lại dùng sức nghẹn lại không rơi nước mắt, còn nhìn chằm chằm Hạ Kiêu.
“Diệp Chân hôm nay thật dũng cảm nha.” A di cười tủm tỉm khen cậu, động tác càng nhẹ nhàng, lại hỏi: “Gần đây đầu còn bị choáng váng nữa không? Nhất định phải nhớ ăn điểm tâm đó, cũng nên nhớ phải mang theo kẹo.”
“Đầu choáng váng…Cậu ấy làm sao vậy ạ?” Hạ Kiêu nghi hoặc, bác sĩ này sao nói chuyện kiểu như kẹo là thuốc vậy.
“Tuột huyết áp.” A di nói.
Diệp Chân khẩn trương kéo lấy tay hắn bổ sung: “Ca ca, chỉ là một ít bệnh nhỏ thôi.”
Hạ Kiêu chợt hiểu rõ ràng, thì ra quỷ thích khóc giữ gì kẹo của cậu như vậy là có nguyên nhân, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới lần đầu tiên ở trong trường học gặp cậu, cậu đã cho hắn viên kẹo, nhưng hắn lại chê tay cậu bẩn mà vứt kẹo đi…
Thật sự là rất ngượng ngùng.
Chờ hai người đi ra khỏi phòng y tế thì đã qua hơn nửa tiết học.
Diệp Chân sốt ruột chạy về hướng phòng học, Hạ Kiêu liền chộp lấy túi vải chạy nhanh theo cậu, thì ra quỷ thích khóc tên là Diệp Chân, trong miệng hắn lặp lại nhấm nuốt hai chữ này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Diệp Chân, Tiểu Diệp Tử, Chân Chân,… Đọc như thế nào thì cũng đều là bộ dạng mềm nhũn nằm sấp mặc cho người ta bắt nạt.
Có lẽ là bởi vì áy náy chuyện viên kẹo, Hạ Kiêu đặc biệt đưa người tới cửa phòng học, còn dặn dò cậu tan học thì ngồi tại chỗ chờ hắn đi cùng cậu về nhà, Diệp Chân nâng lên đôi mắt to tròn đầy bất ngờ gật đầu, ở trước cửa phòng học hô hai tiếng “báo cáo” còn quay đầu cười ngây ngô với hắn.
Năm nhất ban sáu, Hạ Kiêu nhìn thoáng qua số lớp, lập tức lạnh mặt, ở cửa phòng học đi qua đi lại vài lần mới rời đi.
…..
Cao một ban hai, ở phần phía sau phòng học tràn đầy mùi mồ hôi, hai cái quạt lớn chậm rãi thổi đi, làm cho Lưu Kiến Quốc đang nhập tâm đọc thơ cổ diễn cảm bị hun tới phải lùi hai bước, y hạ sách thấp xuống, đối với nam sinh đang đứng sau tường chán ghét nói một câu: “Ăn chơi trác táng.”
Sau đó lại di chuyển thong thả đi qua đi lại quanh bục giảng, đang muốn chuẩn bị cảm xúc để tiếp tục đọc bài, Hạ Kiêu liền xuất hiện.
“Báo cáo!”
Khuôn miệng của Lưu Kiến Quốc vừa chuẩn bị mở ra thì bị cắt ngang, tức giận đặt sách trên bàn, không đọc nữa.
“Báo cáo!” Hạ Kiêu lại hô một tiếng.
Cả lớp cười vang.
Lưu Kiến Quốc tức giận nói: “Đi vào! Đứng ở phía sau!”
Bàn tay ra hiệu cho Hạ Kiêu vừa mới đưa đến một nửa, y lại hối hận, dường như là thật sự nhìn không vừa mắt Hạ Kiêu, nên bảo hắn trực tiếp đi đến văn phòng chủ nhiệm lớp.
Hạ Kiêu vô cùng thuần thục, không nhanh không chậm về chỗ ngồi lấy ra một tờ giấy với một cây bút mới đi ra ngoài, sau đó đi đến văn phòng có điều hòa của Vương Kính Tùng, tìm ghế dựa ngồi xong liền tự giác bắt đầu viết bản kiểm điểm, hắn còn cảm thấy rất mát mẻ.
So với phòng học còn thoải mái, còn thơm hơn nữa.
Viết kiểm điểm gì chứ, chẳng phải là cũng giống như kiểu văn nghị luận nhạt như nước ốc kia sao, vừa không thú vị lại vừa cũ rích.
Vương Kính Tùng châm bài kiểm tra, thấy hắn hạ bút như thần, một hàng lại một hàng viết xuống một cách nhanh chóng, có chút không biết nói gì.
Lúc Hạ Kiêu viết đầy mặt giấy thì mới chỉ qua 20 phút, đặt trước mặt Vương Kính Tùng, vừa vặn chuông tan học cũng vang lên.
Vương Kính Tùng qua thực có điểm bội phục Hạ Kiêu, bản kiểm điểm này được viết một cách lưu loát, từ ngữ chân thành, nếu không phải tận mắt chứng kiến quá trình hắn viết, y còn tưởng là sao chép trên mạng, không khỏi trêu chọc nói: “Tôi nói chứ Hạ Kiêu, có phải em sinh ra đã biết viết kiểm điểm như thế nào rồi không? Đúng là có trình độ nha.”
Hạ Kiêu đậy nắp bút, nghiêm túc nói với y: “Đều là nhờ thầy dạy tốt, thầy còn có việc gì không? Không có gì thì em muốn nghỉ học.”
Vương Kính Tùng bị hắn nói đến nghẹn không đáp được, giống như đuổi ruồi bọ mà nói: ” Đi đi, mau đi đi.”
Tiếng chuông tan học của Y trung là bài “Chạy nhanh”, là do hiệu trưởng mới đến năm nay tự mình chọn, đặc biệt kĩ càng.
Tuy nhiên bọn Chu Dực đều cho rằng hiệu trưởng là fan của bài hát này, là tự cô muốn nghe, lạm dụng chức quyền.
Mỗi khi đến đoạn “Tốc! Độ! Bảy mươi bước…” vang lên, mọi người giống như đang nằm trên giường mà bị đâm mông, phía sau phía trước đều nâng mông chạy ra ngoài.
Lúc Hạ Kiêu quay lại phòng học, chỉ còn vài người đang kí bài kiểm tra với một vài học sinh đang quét dọn vệ sinh, hắn thu dọn xong cặp sách cũng vội vàng rời đi, bên cấp hai tan học sớm 10 phút so với bọn họ, nếu để cho quỷ thích khóc chờ sốt ruột, thì mẹ nó lại muốn rớt nước mắt.
Đeo cặp sách lên, hắn một bước chuyển thành ba bước, xuống lầu cũng sớm hơn 10 giây.
Lúc đi đến cửa cầu thang, cặp chân dài vừa muốn bước ra, ở khúc ngoặt lại nhảy ra một người, ngăn hắn lại.
Dưới chân Hạ Kiêu phanh gấp, thiếu chút nữa đã nhào tới, lại là nữ sinh, mà nhìn còn hơi quen mắt.