Đọc truyện Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi – Chương 29: Bệnh thủy đậu
Sáng sớm ngày thứ hai Diệp Chân bỗng nhiên phát sốt, nhức đầu. Hạ Kiêu phát hiện trên cánh tay cậu mọc lên vài hột mụn nước.
Thì ra không phải là bị muỗi cắn gì cả.
Sơ trung trường Y bùng nổ dịch thủy đậu, loại bệnh cấp tính truyền nhiễm này tốc độ lây lan vô cùng nhanh chóng, mọi người đều lo lắng, ban lãnh đạo nhà trường lập tức tìm ra phương án giải quyết, đến tối hôm đó thông báo cho giáo viên bảo học sinh nghỉ học, ngay cả những kì thi cuối kì đều được dời lại vào sau nghỉ hè.
Còn bên trung học bởi vì việc dạy học khẩn trương mà vẫn chưa phát hiện ra tình trạng bệnh dịch, cứ theo quy định mà lên lớp thi cử.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân trường đều được phun thuốc khử độc, giữa trưa phun một lần và đến tối phun một lần nữa. Học sinh trong ban Hạ Kiêu nếu có dấu hiệu phát sốt, ho khan hay cảm mạo đều được cho nghỉ. Tan học, lại gặp được nhân viên quen thuộc đến phun thuốc, Chu Dực khoát vai Hạ Kiêu chào hỏi: “Dì à, nhớ phun chỗ cháu nhiều nhiều chút nhé.”
Vị a di đó nhe răng cười: “Nhóc sợ chết tới vậy sao?”
Chu Dực nghẹn họng: “…Dì à, sao có thể nói như vậy được, chúng cháu đều là những bông hoa của tổ quốc, mọi người là những người làm vườn cần cù…” A di hé miệng cười, Chu Dực còn chưa tám xong, đã thấy Hạ Kiêu chạy tới cửa cầu thang, mặt không chút thay đổi, bộ dáng có chút lạnh lùng.
Cách đó không xa, trước tòa nhà sơ trung có đặt một cái bảng, trên đó viết ba chữ to màu vàng “Cấm đi vào”.
Hạ Kiêu mới rời mắt khỏi tấm bảng đó, Chu Dực đã đuổi tới vỗ hắn một cái, ngữ khí nhẹ nhàng: “Này, đang nhớ nhóc hàng xóm của cậu sao? À nhưng mà cậu ấy bị nhiễm bệnh rồi sao?”
“Ừm.” Hạ Kiêu nhíu mày, đi hai bước thì lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu đừng ôm lấy cổ tôi, nói không chừng tôi cũng đã nhiễm virus rồi, gối đầu nhà cậu ấy còn đang nằm trên giường nhà tôi đó.”
Chu Dực khoa trương kêu lên một tiếng rút tay về, làm một con quỷ sợ chết chính tông đời thứ ba, cậu ta thức thời không đi chọc hắn nữa. Hai ngày nay, tâm trạng Hạ Kiêu thật sự rất tệ, cả người tỏa ra khí tức “Đừng chọc tôi”, Chu Dực gãi gãi cằm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Hạ Kiêu người này tuy rằng có chút tính thô bạo từ trong xương, nhưng trước nay ở chung vẫn rất dễ nói chuyện, có chọc hắn hắn cũng không giận, qua ngày sau vẫn là anh em tốt.
Nhưng có duy nhất vài lần hắn thật sự nổi giận thì đều là liên quan đến đứa nhóc hàng xóm kia, nhớ lại tình trạng cùng đi cùng về của hai người, Chu Dực cuối cùng không nhịn được, nói đùa: “Tôi nói chứ nhà cậu khi nào lại biến thành khách sạn vậy, tôi cũng qua ở hai ngày nhé?”
Hạ Kiêu không thèm nhìn cậu ta, ghét bỏ nói: “Cút!”
Chu Dực có chút đăm chiêu, một đường đi ra tới cổng, hai bên đều là học sinh, bọn họ chen lấn trong đám người, cậu ta hạ giọng, hưng phấn thăm dò bí mật: “Bạn tốt, tôi nói cậu đừng tức giận nhé, sao cậu lại chăm Diệp Chân như là chăm vợ nhỏ vậy, cậu nói xem có giống không? Mẹ cậu có nói gì không? Mẹ cậu ấy có nói gì không?” Nói xong cậu ta cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Kiêu.
Dưới hàng chân mày rậm là một đôi mắt lạnh lùng băng lãnh đảo qua, rõ ràng là không có ý tứ uy hiếp gì nhưng lại làm cho Chu Dực rùng mình, liên tục nói: “Tôi đùa thôi, là đùa thôi…” Dưới chân như là giẫm lên Phong Hỏa Luân, tim cậu ta đập thình thịch chạy thật xa, nếu bây giờ đang ở chỗ không người, cậu ta chắc chắn sẽ bị Hạ Kiêu đấm mấy cái.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kì, đã ba bốn ngày Hạ Kiêu chưa gặp Diệp Chân, hắn lên mạng tra xem bệnh thủy đậu qua bao lâu mới hết, lại thấy một mớ hỗn độn, gì mà sốt cao không lùi, ngứa ngáy nhưng không thể gãi chỉ có thể nhịn, phải kiêng ăn nhiều thứ, khiến người ta ghét nhất đó là phải truyền dịch liên tục trong vòng một tuần, chờ kết vảy cũng phải hai tuần, tóm lại người đã mắc qua bệnh thủy đậu đều có chứng sợ hãi đối với bệnh này.
Trong ban tự nhiên, nam sinh chiếm tới chín phần, thi xong chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn về nhà, hẹn đi đánh bóng rổ hoặc hẹn đi chơi net cả đêm chẳng hạn. Hạ Kiêu từ chối lời mời của mọi người, một mình đi dọc theo ngã tư đường ồn ào náo động về nhà, đèn xanh bật lên, đám người liền nhốn nháo ùa đi như là những con kiến đang bận rộn kiếm ăn, suốt mấy ngày nay mưa to, bầu trời được cọ rửa trở nên trong suốt. Hắn nheo mắt nhìn lên mặt trời, tất cả đều là bộ dáng bừng bừng sức sống.
Chỉ có duy nhất đứa nhỏ Diệp Chân của hắn là sinh bệnh.
Ở hành lang Hạ Kiêu gặp được mẹ con Diệp Chân đang đi ra ngoài truyền nước, nhìn thấy được ánh mắt vui sướng của Diệp Chân, nhưng một giây sau lại bị Diệp Minh Nhu kéo ra phía sau, mang theo chút trách cứ nói: “Chân Chân, không cho đi qua đó, sẽ lây bệnh.”
“…Dạ”
Hạ Kiêu không nhìn thấy mặt cậu, lại nghe được tiếng khóc nức nở mất mát của cậu, im lặng không lên tiếng tránh đường cho hai người đi qua, Diệp Chân xuống đến lầu một vẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt trơn bóng trước giờ lại bị mọc lên mấy hạt đậu lớn nhỏ, đã được khử độc, biến thành những hạt tròn màu xám nhạt, trên đó được bôi thuốc màu, giống như là một con mèo bẩn, cậu ngóng trông nhìn Hạ Kiêu, bộ dáng “nếu như em không bị ốm, em đã có thể nhào qua ôm anh rồi”. Hạ Kiêu cười với cậu: “Chích thích đừng có khóc đó.”
Diệp Chân lập tức đáp ứng: “Vâng!”
Sau một tuần dưỡng bệnh, mụn mọc trên mặt đã kết vảy, Diệp Minh Nhu không cần dẫn cậu đi truyền nước nữa nên bắt đầu đi làm lại. Hạ Kiêu cầm di động ngồi trên cầu thang, giọng nói bình thản: “Sáng sớm sao lại không ngủ mà làm gì đó? Ừm… Tôi đang ngồi trước cửa nhà cậu.”
“Ca ca! Anh có nghe thấy em nói không?” Bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu to.
Hạ Kiêu “…” Bệnh thần kinh hả.
Cúp máy, hắn gõ gõ cửa, ngăn lại hành vi nhiễu dân của nhóc con này.
Tay nắm cửa do dự chuyển động vài lần, Diệp Chân cuối cùng vẫn không dám mở cửa, hô: “Qua mấy ngày nữa em sẽ khỏe trở lại!”
“Cậu nhỏ tiếng một chút, tôi nghe thấy rồi, muốn ăn bánh bao đậu không?”
“Muốn!”
“Chờ.”
Tám giờ rưỡi nói sớm không sớm, muộn cũng không muộn, Hạ Kiêu thở hồng hộc chạy tới quán bánh bao, không chú ý được trước cửa tiểu khu có một chiếc xe tải cũ màu xám, rèm che bị kéo lại không một kẽ hở, bên trong có một tên đàn ông mập mạp cùng với một nữ nhân trang điểm tinh xảo.
Nam nhân cầm lên tấm ảnh, bối cảnh là ở trong bệnh viện, chụp một đôi mẹ con, hỏi cô ta: “Đinh tiểu thư, cô chắn chắn là đứa nhỏ này sao?”
“Đúng, các người phải ra tay nhanh một chút.” Mày liễu hơi nhíu, ghét bỏ nói: “Làm xong việc, Đinh gia sẽ cho anh nửa đời sau sung sướng không lo cơm áo, nếu thất bại, Lục Nguyên Khắc sẽ cho anh cùng với Đinh gia biến mất lập tức, nhớ lấy, tuyệt đối không được để lộ tin tức.”
“Tất nhiên, tiểu thư yên tâm, chúng tôi chưa từng thất bại lần nào.”