Đọc truyện Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi – Chương 26: Truyền nước
Sau khi từ khu vui chơi về nhà xong, tới tối Diệp Chân lại bị sốt cao.
Một ngày trước cậu bị đông lạnh cộng thêm ở quỷ ốc bị hồi hộp quá độ, nhiệt độ lên tới 38, hai má cậu đỏ hồng, môi trắng bệch, Diệp Minh Nhu cho cậu uống thuốc, nhưng cậu vừa nằm xuống lại nôn hết ra. Cô lập tức mang cậu đi bệnh viện truyền nước, cho tơi nửa đêm mới về đến nhà.
Hạ Kiêu nghẹn một bụng tức giận, nhưng ngại Lý Tinh Vũ là con gái, lại là bạn gái của hắn, hắn cũng không muốn làm cô xấu hổ. Ngày sau cô gọi điện tới nói muốn chia tay, hắn không có một chút do dự đã đồng ý, kết quả bỗng nhiên Lý Tinh Vũ lại trở chứng, khóc lóc nói nếu như không có Diệp Chân, bọn họ sẽ không đến mức chia tay, tất cả đều là do cậu.
Hạ Kiêu nghe cô nói xong kiên nhẫn cũng mất sạch, hắn hỏi vì cái gì cô rõ ràng biết Diệp Chân hoảng sợ lại để cho cậu đi vào quỷ ốc một mình, Lý Tinh Vũ không trả lời được, nhưng lại trách rằng tại Diệp Chân nhát gan, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không thành ra như vậy. Hạ Kiêu tức giận trực tiếp cúp máy.
Diệp Chân hở một cái là sẽ khóc nhè, hắn sẽ mắng cậu hoặc dạy dỗ cậu, nhưng chuyện Diệp Chân nhát gan thì hắn không cảm thấy là cậu sai gì cả, đây là bản năng của con người khi gặp thứ không biết, không quen, từ lúc sinh ra đã có, huống hồ từ nhỏ cậu đã không có ba, tính tình Diệp Minh Nhu lại ôn nhu mềm mại, chỉ có thể dạy cậu khi gặp chuyện nếu được thì cứ nhường nhịn bỏ qua.
Hạ Kiêu chán ghét nhất chính là việc ỷ mạnh hiếp yếu, huống chi đây lại là bắt nạt Diệp Chân, Lý Tinh Vũ lập tức đã đụng ngay họng súng của hắn.
……..
Mỗi lần Diệp Chân bị ốm thì luôn luôn ăn uống không ngon miệng, nhưng cũng không phải là cậu không muốn ăn, chỉ là nhiệt độ cơ thể không giảm làm cho đầu óc cậu cứ choáng váng, ăn gì cũng nôn ra. Bác sĩ bảo ba ngày sau phải tiếp tục truyền nước, có hạ sốt cũng phải bổ sung dịch dinh dưỡng, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi. Ban ngày Diệp Minh Nhu phải đi làm, Hạ Kiêu liền chủ động dẫn cậu đi truyền nước, bệnh viện không xa, trước cửa tiểu khu có thể bắt xe chạy thẳng tới bệnh viện, rất tiện.
Diệp Minh Nhu cân nhắc nhiều lần, phó thác sổ khám bệnh và con trai cho hắn.
Dường như là do thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, ở trong phòng truyền dịch đừng nói giường ngủ, ngay cả ghế dựa cũng đã hết chỗ, nhìn sơ qua thì đều là mấy trẻ nhỏ. Em bé ôm vào trong lòng thì còn tốt, nếu có khóc còn có thể dỗ, nhưng chỉ sợ mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi chạy loạn xạ, không chỉ giọng lớn, còn không ngừng khóc nháo không chịu tiêm thuốc, y tá cùng với người nhà cũng giữ không được.
Lúc Hạ Kiêu dẫn Diệp Châ đi tới chỗ lấy thuốc, hỏi cậu có sợ không?
Diệp Chân cắn môi lắc đầu, kết quả lúc tiêm thuốc lại bịt chặt đôi mắt không dám nhìn, giống như là con đà điểu gặp phải bão cát chôn đầu ở trên khuỷu tay Hạ Kiêu, cô y tá vừa tiêm vừa trêu ghẹo: “Em trai của em thật ngoan, nhưng mà chị còn chưa có tiêm mà, sao em ấy vẫn cứ hừ hừ vậy?”
Hạ Kiêu cũng cười, sờ sờ cái ót Diệp Chân: “Chắc là cậu ấy đang hát.”
Quá trình truyền dịch nhàm chán lại kéo dài, mấy giọt nước chậm rãi nhỏ giọt theo chuyển động của kim giây, lúc Hạ Kiêu nhờ y tá đến thay bình dịch thứ hai, lỗ tai của hắn cũng sắp bị điếc luôn rồi, một đám nhóc con tụm lại đùa giỡn, giọng cao giọng thấp gì cũng có đủ.
Đứa nhỏ đối diện bọn họ cũng khóc không ngừng, lúc châm kim tiêm nước mắt nước mũi đã giàn giụa, sau khi đã truyền xong nước muối thì ngay cả nước mắt cũng không còn để khóc nữa, luôn há miệng oa oa gào to, mặt Hạ Kiêu không chút thay đổi nhìn nó trong chốc lát, đứa nhỏ kia không cẩn thận chạm phải ánh mắt của hắn, sợ tới mức run lên, lập tức ngậm miệng.
Đáng tiếc một đứa im lặng thì vẫn còn có cả đống đứa gào lên, Hạ Kiêu nghe tiếng thét vô cùng chói tai, đầu cũng giật tưng tưng, quay đầu nhìn lại Diệp Chân, cậu im lặng ngồi trên ghế ngẩn người, không khóc không nháo vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn, nhận ra được tầm mắt của hắn thì hướng về phía hắn nở nụ cười.
Hạ Kiêu không khỏi cảm khái, vẫn là Diệp Chân ngoan, khiến cho người ta thích.
Ở cửa bệnh viện người rất nhiều, lúc xe công cộng tới thì như ong vỡ tổ chen chúc đi lên, Diệp Chân vốn đã tìm được chỗ ngồi, nhưng lại bị một bà lão mập mạp giành mất, đành phải mệt mỏi tựa vào trên người Hạ Kiêu, không vui chu miệng, may mà không bao lâu đã đến nơi.
Cậu lôi kéo Hạ Kiêu nhảy xuống, giống như một đứa nhỏ ngốc tự nhiên lại vui vẻ.
Diệp Minh Nhu không có ở nhà, Diệp Chân đương nhiên là đến nhà đối diện chơi, vừa truyền nước xong tinh thần cậu rất tốt, cười hì hì đuổi theo Hạ Kiêu lên lầu, thừa dịp Hạ Kiêu mở cửa, lén lút đem khăn quàng cổ quấn chặt trên cổ hắn, đạt được gian kế làm cho cậu vô cùng phấn khích, giống như con chuột nhỏ vừa trộm xong đồ ăn vội vàng vọt vào nhà.
Khăn quàng cổ còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể còn chưa tiêu tán, dán chặt trên cổ Hạ Kiêu, trên cằm truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại, hắn nhịn không được cong môi, chợt nghe Diệp Chân “A” một tiếng, sau đó hắn liền thấy mẹ hắn với Diệp Chân đang mắt to trừng mắt nhỏ đứng trong phòng khách.