Đọc truyện Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi – Chương 12: Hôn
Tiết Ngữ văn lúc nào cũng đều là đọc thơ cổ, toàn lớp hơn 50 người, sau khi viên phấn của Lưu Kiến Quốc dừng lại thì lập tức tiến vào trạng thái niệm kinh, vài phút đầu ai cũng rất phấn chấn, miệng đọc chữ lưu loát vô cùng.
Nhưng qua một lát, miệng động càng ngày càng chậm, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, câu chữ tiến vào trong đầu như biến thành bột dính, làm cho người ta mù mắt, hai tai cũng không nghe được.
Phòng học bây giờ tự nhiên lại biến thành tổ ong vò vẽ, thanh âm ong ong có thể gọi là “mời bạn vào giấc ngủ”.
Hạ Kiêu cũng đang lâm vào giấc mộng dùng ngực đập vỡ cự thạch, chống đầu ngủ gà ngủ gật, đột nhiên ghế ngồi bị người ta đá một phát, nhanh chóng giả vờ đọc vài câu, quả nhiên Lưu Kiến Quốc chậm rãi bước từ phía sau tới, vừa mới đi qua bàn hắn, Chu Dực bên cạnh liền lấm la lấm lét búng ngón tay cái “tách”.
“Cảm ơn.” Hạ Kiêu nhỏ giọng nói.
Một màn này xui xẻo bị Lưu Kiến Quốc bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy, ánh mắt trừng tới, quát bảo hai người ra phía sau lớp đứng.
Chu Dực đứng ở góc gần cửa, thừa dịp thầy giáo không chú ý, giơ sách lên che miệng oán giận: “Tôi đệch, ông già Kiến Quốc đúng là tai thính mắt tinh, tôi không phục không được mà, Hạ Kiêu cậu có thù gì với ổng không vậy, mỗi ngày đều nhắm vào cậu. Haizz, tôi dễ dàng lắm sao, nằm không cũng trúng đạn.”
Hạ Kiêu nhìn không chớp mắt: “Tôi làm sao biết được, thật là phiền phức.”
“Phải rồi, tôi nói cho cậu một bí mật này.” Chu Dực hạ giọng, giọng điệu âm dương quái khí như bà mối, đụng đụng cánh tay hắn: “Cậu nói xem Lý Tinh Vũ ban chúng ta có xinh hay không?”
Hạ Kiêu sửng sốt, mơ hồ có dự cảm không tốt: “Ừm…Cũng rất xinh.”
“Vậy cậu có muốn thử quen với cô ấy không? Người ta cũng đã ném giấy cho cậu trước mặt nhiều người như vậy, cậu còn từ chối làm cho người ta rất xấu hổ đó.”
“…Cậu đã lấy được lợi ích gì từ chỗ Lý Tinh Vũ?”
Chu Dực cười ha ha, độ cong khóe miệng không kiềm nổi nữa: “Chép bài tập tiếng Anh của người ta nguyên một năm. Ai nha, cậu nghĩ xem, cô ấy thích cậu như vậy, người anh em cậu chịu thiệt hi sinh chút sắc đẹp giúp đỡ cho tôi đi, tôi chép bài xong sẽ đưa cậu mượn được chưa?”
Hạ Kiêu nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc: “Vậy tôi cho cậu chép bài tập Toán trong vòng một năm, cậu quen với cô ấy nha?”
“Tôi đệch tôi đệch!” Tròng mắt Chu Dực xoay chuyển liên tục: “Không được, để tôi tự làm còn hơn, “Diều hâu” đáng sợ như vậy, ba đời nhà tôi có mỗi mình tôi là độc đinh, tôi không thể chết được.”
Hạ Kiêu nhịn không được đạp cậu ta một cái, động tĩnh quá lớn, lại bị Lưu Kiến Quốc bắt được, dẫn lên văn phòng chủ nhiệm.
Vương Kính Tùng thao thao bất tuyệt giảng dạy liên tục cho đến khi chuông báo hết tiết một vang lên mới ngừng lại. Thật ra nói đi nói lại cũng chỉ có “thầy Lưu là thầy giáo nhiều kinh nghiệm, trình độ cao, không được làm cho ông ta tức giận,…” Hạ Kiêu thầm nghĩ ai muốn chọc cho ông ta khó chịu đâu chứ, có thù với ổng chẳng phải là tự làm cho mình khó chịu sao.
Tiết tự học sớm theo thường lệ là giao bài tập, môn Tiếng Anh Hạ Kiêu còn chưa làm xong, tất nhiên không có bài để nộp, sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Lý Tinh Vũ là cán bộ môn Toán tự mình tới an ủi hắn. Vừa mới tới bên cạnh hắn, mọi người xung quanh đã la ầm lên.
Chu Dực một bộ xem kịch vui, còn lén lút đẩy Hạ Kiêu hướng về phía Lý Tinh Vũ, may mà Hạ Kiêu đứng vững được, chỉ là xẹt qua người cô một chút, có như vậy thôi nhưng vẫn làm cho cô gái hai má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn mặt hắn.
Tính tình Hạ Kiêu trước giờ vẫn mang theo chút cao ngạo, lại một mình sinh hoạt đã quen, rất ghét bị người khác ép buộc, huống hồ là chuyện riêng tư như yêu đương. Hắn lạnh mặt không nói lời nào đi ra khỏi lớp.
Lúc vòng qua sân thể dục, có người từ phía sau nắm lấy cánh tay hắn, hắn còn tưởng là Chu Dực liền dùng sức quăng ra.
“A— ”
Hạ Kiêu bị tiếng kêu sợ hãi quen thuộc làm kinh hoảng, mau chóng quay đầu nhìn lại, đúng là Diệp Chân đã bị ngã từ trên bậc thang xuống dưới đường băng plastic, ngơ ngác nhìn hắn hai giây liền đau tới khóc lên.
“Đụng chỗ nào?” Hạ Kiêu nhíu mày vội hỏi, hai bậc thang tuy không cao nhưng chưa có chuẩn bị gì đã ngã xuống thì rất dễ bị thương.
Vốn là Diệp Chân thấy hắn nên rất cao hứng muốn đến chào hỏi, nào ngờ hắn đang nổi nóng, bị hắn tùy tiện đập một cái, chân phải đứng không vũng nên ngã xuống đụng đến mắt cá chân, đau như bị ai rút gân chặt xương, nửa chân dưới không thể cử động, cậu chỉ lo ngồi dưới đất mà khóc, không có để ý trả lời câu hỏi của hắn.
“Diệp Chân, nói chuyện đi.” Hạ Kiêu nhìn cậu đau tới mức gương mặt trắng bệch, trong lòng gấp gáp tới muốn bốc hỏa, trực tiếp cõng cậu chạy tới phòng y tế, nếu thật sự bị thương đến xương cốt, chỗ y tế có xe đưa đến bệnh viện là nhanh nhất.
May mắn là chỉ bị trật khớp, tuy rằng lúc đi đứng mắt cá chân sẽ không cử động được, nhưng vài ngày sau sẽ lành lại. Vị y tá ở phòng y tế vô cùng đau lòng cho cậu, bình thường học sinh bị trật khớp bà đều qua loa đuổi đi, nhưng bây giờ không những dán thuốc giảm đau cho Diệp Chân mà còn bảo Hạ Kiêu phải cõng cậu về lớp.
Trong lòng Hạ Kiêu rất áy náy, tuy trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm con ngựa, cõng cậu đi ăn cơm trưa ở căn tin, tan học lại cõng cậu về nhà.
Diệp Chân nằm trên lưng hắn, cảm thấy rất ngại ngùng.
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, buổi sáng sao anh lại tức giận như vậy?”
“Không có.”
Diệp Chân không tin, cánh tay ôm cổ hắn chặt lại: “Ca ca anh nói dối, anh rõ ràng tức giận.”
“…Đừng nhúc nhích.”
“Vậy sao anh lại tức giận như vậy?”
“Không có…”
“Sao anh lại tức giận như vậy? Sao anh lại tức giận như vậy?…” Diệp Chân nhất quyết không tha, hỏi tới nghiện, ở bên tai hắn líu ríu lặp lại những lời này.
Hạ Kiêu sắp bị cậu phiền chết, lúc bước lên cầu thanh giở trò xấu nâng bắp đùi cậu lên cao, Diệp Chân liền lập tức thành thật.
“Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?”
Trò xấu của Hạ Kiêu hoàn thành, đang muốn chế giễu cậu một phen, vừa quay đầu lại, môi lại đụng phải môi của Diệp Chân.
Hai người đồng thời ngây ra, Hạ Kiêu phản ứng nhanh chóng, dường như ngay lập tức liền rời đi.
Hôn môi con trai lại không có phản cảm như trong tưởng tượng, cánh môi Diệp Chân thật mềm, sau khi chạm vào còn có một chút ướt át.
Không khí trở nên xấu hổ.
Chuẩn bị tới trước cửa nhà, Diệp Chân nhịn không được mở miệng: “Ca ca, sao anh lại hôn em?”
“Không có!”
Diệp Chân như là không nghe thấy hắn nói, thản nhiên nghi hoặc: “Mẹ em nói thích mới được hôn, ca ca anh thích em sao? Em cũng rất thích anh nha, em cũng phải hôn anh mới được.”
Nói xong không chờ Hạ Kiêu phản ứng, hôn một cái “bẹp” ở trên mặt hắn.
Đầu Hạ Kiêu có chút cứng ngắt, nếu không phải chân của Diệp Chân còn đang bị thương, có lẽ hắn đã quăng cậu đi rồi.
– ———————
Hiuhiu, hình như mình thích hợp để edit cổ trang hơn thì phải, edit truyện hiện đại nó cứ cấn cấn kiểu gì ấy:))))))