Bạn đang đọc Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Nhé !: Chương 24: Bực bội
Những giây phút vui vẻ ngắn ngủi cũng trôi qua nhanh cuối cùng cũng phải đối mặt với những phút giây không vui.
Vào giờ ra chơi, tại phòng hội trưởng:
-Đến nhà tôi lấy một xấp hồ sơ ở phòng tôi để trên bàn làm việc, nó rất quan trọng nên cô lấy mau đi, cho cô 15 nếu không xong thì đừng trách_Thiên Long lạnh lùng ra lệnh.
-Sao anh không tự đi mà lấy, rõ lười_Gia Hân lẩm bẩm trong miệng
-Tôi lười?_Thiên Long chau mày. Những lời nói xấu anh tưởng chừng được cô nói rất nhỏ nhưng đều lọt hết vào tai anh.
-Trời siêu nhân à tôi nói nhỏ vậy mà anh cũng nghe_Gia Hân ngây thơ (vô) số tội
-ĐI NGAY ĐI TRƯỚC KHI TÔI BỰC_Thiên Long sức kiến nhẫn có hạn, quát ầm lên.
-À được rồi_Gia Hân vội chạy đi.
…………………………………………………………………………………………………………………..
Gia Hân xuống taxi bước đến trước cổng nhà Thiên Long, bấm chuông. Ngay sau đó một người đàn ông lớn tuổi đi ra:
-Cô là…
-Cháu là osin của Thiên Long, anh ấy nói cháu lấy xấp hồ sơ trên bàn làm việc_Gia Hân miệng nói rất nhanh vẻ rất vội.
-Được, vậy để tôi vào lấy, cô chờ một chút đi_Người đàn ông đó chính là quản gia Kim hôm bữa ông có việc bận nên Gia Hân không thấy.
-Dạ cảm ơn bác nhiều_Gia Hân lễ phép.
-Nó đây_Bác quản gia Kim đưa cho Gia Hân.
Cũng vừa lúc đó trời bắt đầu mưa to. Gia Hân để xấp hồ sơ vào áo khoác, cô sợ nó bị ướt.
-Cô vào nhà trú mưa đi lát hẵn đi_Quản gia Kim lo lắng nhìn Gia Hân, người cô bắt đầu ướt.
-Dạ cảm ơn bác nhưng nó rất quan trọng cháu phải đưa gấp cho Thiên Long_Gia Hân nói rồi chạy đi không quên nói:”Chào bác ạ”
Gia Hân vội chạy nhanh hết sức có thể, vừa nãy chờ taxi nhưng không thấy nên đành vậy. Từ nhà Thiên Long tới trường cũng không xa nhưng đủ làm người cô ướt sũng vì mưa. Gia Hân nhanh chân chạy vào phòng hội trưởng đầu thầm nghĩ:”May quá vừa về kịp”
Gia Hân thấy Thiên Long đang ngồi bình thản trên ghế nhưng cũng không để ý gì thêm nói:
-Nó đây_Gia Hân lấy xấp tài liệu từ áo khoác ra_ Nó bị ướt một chút để tôi làm khô cho_Nói rồi cô định mang nó ra trước quạt thì:
-Không cần nữa tôi đã làm xấp khác rồi_Thiên Long nói. Gia Hân nghe xong thì cô như muốn lao đến đánh anh ngay lập tức. Rõ ràng lúc nãy nói nó rất quan trọng nên cô mới đi lấy nó gấp. Vậy mà giờ lại nói làm cái khác rồi. Đúng là coi thường công sức của người khác mà.
-Vậy sao còn bắt tôi đi lấy nó? Anh có biết tôi phải lội mưa đến đây chỉ vì đưa cho anh cái thứ này_Gia Hân thật sự rất bực
-Không phải cô đi là vì thời gian tôi nói sao?_Thiên Long khẽ nhếch mép
-Tôi đi là vì anh nói nó rất quan trọng, tôi sợ không kịp sẽ ảnh hưởng đến anh_Gia Hân lớn tiếng, cô thật sự không chịu được nữa.
-Cô lo cho tôi? Không phải cô thích tôi rồi chứ?_Thiên Long đôi môi khẽ cong lên. Gia Hân chợt giật mình khi vừa nói một câu cô không hề nghĩ với tên này lại là có ý đồ khác, vội nói:
-Ai thích anh chứ, đồ điên, đồ hoang tưởng_Gia Hân nói rồi chạy đi.
Thiên Long lại một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ. Lần đầu trong đời anh bị chửi bằng những lời lẽ này chắc có lẽ anh sẽ nhớ nó suốt đời mất. Cũng thật lạ khi nghe những lời này anh lại không thấy bực ngược lại còn rất vui. Vì sao ư? Vì cô thật sự rất khác biệt: cứng đầu, bưởng bỉnh và thú vị!