Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Nhé !

Chương 21: Quá khứ


Bạn đang đọc Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Nhé !: Chương 21: Quá khứ

Vào một ngày mưa rất lớn có hai đứa bé đang ở trong phòng tranh luận với nhau về một vấn đề gì đó:
-Gia Ân em không cảm thấy ba mẹ đang thiên vị em hơn sao_Gia Hân lúc này là mười tuổi cô bé đang nói chuyện với Gia Ân
-Không có em thấy ba mẹ vẫn thương chị hơn_Gia Ân lắc đầu
-Em xem khi mua đồ cho em ba mẹ thường khen rằng con gái của ba mẹ đẹp quá hoặc con là công chúa đẹp nhất thế gian này. Còn chị khi mua đồ mẹ chỉ nói:”Đừng mua những cái váy, nó không hợp với con đâu”Thế chẳng phải là thương em hơn sao? Chị cũng thích mặc váy, được trở thành công chúa mà_Gia Hân nói vẽ mặt có chút không bằng lòng.
-Chị hai sao chị lại nghĩ vậy? Ba mẹ làm vậy là vì em làm người mẫu ảnh mà_Gia Ân cô giải thích cho cô chị gái hiểu.
-Đúng vậy em làm người mẫu ảnh là vì em xinh hơn chị, em được diện những bộ đầm công chúa còn chị thì không_Gia Hân nói.
-Em không tin_Gia Ân lắc đầu
-Không tin thì em đi hỏi mẹ xem_Gia Hân nói, Gia Ân gật đầu sau đó chạy xuống lầu gọi:

-Mama ơi!
Gia Hân cũng đi theo sau nhưng đến cầu thang thì dừng lại.
-Gì vậy con gái_Mẹ Gia Hân lên tiếng nhìn Gia Ân
-Chị hai nói con xinh hơn chị ấy có đúng không mẹ_Gia Ân đưa đôi mắt to tròn ngây thơ lên nhìn mẹ cô.
-Ừ, đúng rồi con gái mẹ là xinh nhất_Mẹ cô âu yếm xoa đầu đứa con bé bỏng của mình không biết rằng những lời nói đó làm Gia Hân vốn nghi ngờ nay lại càng nghi ngờ hơn. Còn Gia Ân cô bé cảm thấy hối hận khi đã hỏi mẹ như vậy.
10h đêm:
Gia Hân mặc trên người một chiếc áo khoác cùng một cái ô rời khỏi nhà, đầu óc non nớt của cô bé nghĩ rằng ba mẹ không còn yêu cô nữa và cô nên rời khỏi nhà. Chân bước ra khỏi nhà trong khi trời mưa, mọi người thì đã ngủ say không ai để ý gì đến cô bé. Gia Hân lặng lẽ bước đi, cô bé không biết phải đi đâu nữa nhưng cô cảm thấy chán sống trong một căn nhà thiếu sự yêu thương từ ba mẹ như vậy. Chân cô bé cuối cũng dừng lại tại một con hẻm nhỏ tối, cô bé sợ hãi nép vào đó khi nghe thấy tiếng của một đàm người:
-Chết tiệt lại bị bọn đó đòi tiền nợ_Một người đàn ông lên tiếng

-Đại ca tính sao? Em thấy gay go lằm rồi nếu không trả tụi nó giết anh em mình chết_Một người đàn ông khác vẻ lo lắng
-Đúng đó, em còn vợ con ở nhà nữa, dạo này tụi nó cứ ăn cháo mãi_Một người khác nữa cũng lên tiếng.
-Tụi mày im lặng chờ tao nghĩ cách_Người đàn ông được xưng làm đại ca đang đi tới chợt mắt ông dừng lại tại một cô bé đang đứng nép trong con hẻm, người run sợ, ông khẽ cười nham hiểm:
-Tụi mày có thấy con bé kia không?
-Sao? Đại ca tính bắt cóc nó hả_Bọn đàn em cũng nhìn thấy cô bé.
-Không tệ nhỉ_Người đàn ông tiến đến gần cô bé. Lập tực bọn đàn em kia vây quanh cô bé sau đó nhấc bổng người cô bé lên:
-Thả cháu ra, thả cháu ra, mấy chú làm gì vậy, thả ra nếu không cháu la lên đó_Gia Hân hét lên.
-Mày la lên đi tao cắt lưỡi mày_Người đàn ông gầm gừ, hoàn cảnh thiếu túng khiến ông ta mất hết lí trí.
———————————
-Hu hu ba mẹ ơi cứu con với_Gia Hân khóc, cô bé sợ hãi ở trong một nhà kho tối tăm, ngoài trời thì mưa lớn có cả tiếng sấm chớp nữa. Toàn thân cô bé run lên vì sợ cố gào thét nhưng không ai nghe thấy tiếng cô hết. Cô bé ngồi khóc trong vô vọng, trong bóng tối, một thứ màu đen vô tận tưởng chừng không thể thoát ra được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.