Bạn đang đọc Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Nhé !: Chương 126: Đưa Thuốc Bằng…miệng
Gia Hân thức dậy cảm thấy cơ thể nóng ran, đầu đau nhức và mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu. Hôm qua về nhà cô cảm thấy cơ thể vẫn còn khỏe mà sao giờ lại khó chịu vậy nhỉ? Gia Hân cố ngồi dậy thì:
-Cạch!_Cánh cửa được mở, Thiên Long bước vào nhìn Gia Hân lo lắng:
-Em bị sốt rồi sao?
Gia Hân kinh ngạc nhìn Thiên Long:
-Sao anh lại ở đây?
Không trả lời câu hỏi của cô anh trực tiếp sờ tay vào trán phán đoán:
– Có vẻ nặng hơn rồi. Hôm qua về em có uống thuốc anh mua chưa?
-Em…_Gia Hân ấp úng_Em uống rồi.
Thật ra là cô chưa uống. Cô rất ghét cái vị đắng của nó.
Nhìn thấy biểu hiện của cô là Thiên Long biết ngay cô nói dối. Thật hết nói nổi với cô nhóc này. Ngay cả thuốc cũng không uống thì sao khỏi được.
-Cạch_Cánh cửa một lần nữa được mở ra, Gia Ân bước vào mang một tô cháo nóng, một li nước và thuốc.
-Chị hai em gọi anh Long đến để xem bệnh của chị. Anh Long giúp em cho chị hai ăn cháo với uống thuốc nha. Tối hôm qua chị ấy không chịu uống thuốc._Gia Ân đặt khay thức ăn xuống bàn rồi nhìn Thiên Long nói. Gia Hân cúi mặt xuống không dám nhìn anh. Bị lộ rồi.
Thiên Long nhìn Gia Ân gật đầu, Gia Ân mỉm cười nhìn cô chị gái :
-Ráng ăn với uống thuốc đầy đủ nha chị hai._Sau đó bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Thiên Long tiến tới bàn lấy tô cháo lên rồi ngồi xuống giường nhìn Gia Hân:
-Em định không ăn?
-Không có_Gia Hân giờ mới dám ngẩng mặt lên, lắc đầu nói
-Há miệng!_Dùng giọng ra lệnh.
Gia Hân ngoan ngoãn nghe theo há miệng ra để Thiên Long đút cháo vào miệng.
-A!_Gia Hân nhăn mặt khẽ kêu lên.
-Sao vậy?_Thiên Long nhíu mày nhìn Gia Hân
-Óng á. Anh ịnh iết em à?_Gia Hân dùng hơi thổi. Mặt mày cực khó chịu nhìn Thiên Long. Suýt nữa là bỏng lưỡi cô rồi.
-Huh?Em nói gì anh không hiểu_Thiên Long vờ nghe không rõ hỏi lại.
-NÓNG QUÁ!ANH ĐỊNH GIẾT EM À._Gia Hân điên người hét lên nhìn Thiên Long_Sao? Nghe thấy rồi chứ? Nếu không nghe thấy chứng tỏ tai anh bị điếc cấp độ nặng!
Thiên Long bị cô nhóc này làm cho giật mình với tiếng hét “ngọt ngào”, dùng một tay bịt lỗ tai lại, mặt nhăn lại đến khổ.
-Phạch!Phạch_Ngay cả đàn chim đang đậu ở ngoài cây cũng phải kinh động.
-Em hét xong chưa?_Thiên Long nhìn Gia Hân hỏi_Mới sáng sớm đã làm náo động cả chim.
-Xong rồi!_Gia Hân liếc Thiên Long một cái.
-Xong rồi thì ăn tiếp đi_Thiên Long lại múc một muỗng khác đưa lên miệng thổi rồi đưa về phía cô nhưng Gia Hân lại không há miệng ra khiến anh mất kiên nhẫn:
-Nè sao nữa?
-Nhiều quá em không ăn_Gia Hân nhìn muỗng cháo “đánh giá”
-Thật là…_Thiên Long đành chiều bạn gái, đổ bớt cháo xuống tô rồi đưa lên nhưng Gia Hân vẫn chưa chịu ăn.
-Gì nữa đây?_Thiên Long không vui hỏi.
-Ít quá…_Còn chưa lí sự xong thì Thiên Long đã uỗng cháo vào miệng rồi nuốt.
-Này anh làm gì vậy?_Gia Hân trợn tròn mắt nhìn hành động bất ngờ của Thiên Long.
-Thì em không ăn. Để anh ăn…phụ_Thiên Long thản nhiên nói rồi múc thêm một muỗng nữa lên ăn ngon lành.
-Nè anh thật quá đáng. Sao có thể tranh đồ ăn với người bệnh được chứ_Gia Hân bực mình, vươn tay tới định cướp lại tô cháo thì Thiên Long đã nhanh hơn đứng lên.
-Anh…_Gia Hân uất ức nhìn Thiên Long ăn gần hết tô cháo còn bụng mình thì đói meo đang kêu lên biểu tình.
-Nói anh yêu cho em ăn đi_Thiên Long cười ranh mãnh nói.
-Cái gì?_Gia Hân trừng mắt nhìn Thiên Long.
-Sao? Không nói thì thôi anh ân hết vậy_Thiên Long nói rồi đưa muỗng cháo vào miệng cố tình làm ra vẻ rất ngon cho Gia Hân thèm thuồng, nuốt nước bọt mấy cái liền.
-Đồ đáng ghét_Gia Hân lầm bầm trong miệng. Đúng là ép người quá đáng mà. Những từ nghe ngượng đến vậy sao có thể bắt cô nói ra chứ.
-Em nói gì?_Thiên Long đã nghe thấy quay sang cau mày không vui.
-Không có gì. Chỉ cần nói là được ăn chứ gì?_Gia Hân không vui nhìn Thiên Long hỏi lại.
-Đương nhiên_Thiên Long nhếch môi cười.
-Được thôi_Gia Hân hít một hơi thật sâu thầm nhủ:”Cố lên! Chỉ là một câu đơn giản mày nói được mà phải không? Phải hi sinh vì sự nghiệp ăn uống thôi” Rồi môi mấp máy:
-Anh…yêu cho em ăn đi_Khó khăn lắm mới nói thành lời vậy mà Thiên Long lại lên tiếng bắt bẻ:
-Ngập ngừng quá. Phải dứt khoác lên mới được
Gia Hân ầm thầm nghĩ trong đầu là phải nhịn phải nhịn, cố gắng nói thật rõ và nhanh:
-Anh yêu cho ăn đi_Nói xong cũng là lúc mặt đỏ như trái cà chua.
-Tốt!Phải vậy chứ_Thiên Long mỉm cười tới gần đưa tô cháo lại cho Gia Hân.
Gia Hân giật lấy tô cháo từ tay Thiên Long rồi ăn không quên tặng anh mấy cái liếc sắc lẻm.
Ăn xong cháo Gia Hân đưa tô cho Thiên Long rồi kéo chăn định nằm xuống thì:
-Em làm gì vậy?_Thiên Long nhìn Gia Hân hỏi
-Thì ngủ chứ làm gì_Gia Hân trả lời
-Vẫn chưa xong mà_Thiên Long nói rồi cầm lấy li nước cùng mấy viên thuốc bước tới gần Gia Hân.
-Ê cái đó em không uống nha_Gia Hân vội dịch người ra một chút.
-Anh nói uống là uống_Thiên Long vẫn tiến tới gần Gia Hân ép cô vào giường không có đường lui.
-Cái thứ đó đắng lắm em không uống đâu_Gia Hân vội lắc đầu cựa quậy không chịu uống.
-Cái con nhóc bướng bỉnh này_Thiên Long bực mình dùng một tay còn lại của mình giữ chặt lấy hai tay của cô sau đó bỏ thuốc vào miệng mình rồi cúi xuống đưa thuốc vào miệng cô. Hết cách nên anh đành dùng cách này để ép cô uống thuốc.
Gia Hân ngượng đỏ mặt khi anh dùng lưỡi đẩy thuốc vào miệng cô. Nhưng sao thuốc nó không có vị đắng vậy nhỉ? Kì là thật! Gia Hân không hề thấy đắng mà ngược lại còn cảm nhận một chút …ngọt.(Ôi chúa ơi! Vị giác có vấn đề nặng nề!)
Thiên Long thấy Gia Hân không còn phản kháng nữa thì mới buông lỏng cô ra, đưa li nước cho cô uống. Gia Hân cố uống nước rồi nuốt một hơi hết sạch. Lần đầu tiên cô uống thuốc một cách trơn tru và dễ dàng như vậy.
Thiên Long thôi trò cưỡng chế của mình bước xuống giường rồi bỏ li nước lên bàn. Gia Hân cũng không dám nói gì, im lặng nằm xuống nhắm mắt ngủ để không còn cảm giác ngượng ngùng nữa.