Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
Thông tin truyện: Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
Chúng ta đã bắt đầu khi nào? Câu chuyện được viết như thế nào?
Là lúc buồn hay vui?
Lúc hạnh phúc hay đau khổ?
Là khi chia sẻ hay ân cần?
Một câu nói thôi...
Là yêu hay thích?
Lời nói chưa thành câu, lại ly biệt, lại chia xa
***/***
Thanh xuân đến vội vàng như đang yêu thương một phía chẳng kịp nhìn
Thời gian có những điều những hờn giận
Để trong lòng buộc chặt nhiều tổn thương...
***/***
Đến cuối cùng cũng chẳng tìm thấy nhau
Đi đường vòng đường tắt đều thử rồi
Đường gập ghềnh đường chênh vênh sỏi đá
Chân đã xước đã trầy vẫn còn đi...
***/***
Thời gian nói trôi là trôi. Nhanh và vội vã,cứ vậy mà đang cuộn tròn mình,co ro đối diện với thật nhiều nỗi đau,thật nhiều tổn thương, bứt rứt. Không biết bao giờ mới có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa.
Từ ngày chôn cất Mộc Trà. Khôi vẫn giữ thói quen cũ. Cứ làm những điều hay làm với cô. Cứ hành động như thể cô còn ở cạnh đó bên mình.Mọi người bảo cậu phát điên rồi... Có lẽ là vậy. Phát điên cũng được, tâm thần cũng chẳng sao. Cậu không muốn tỉnh dậy,nếu tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp đẽ này... Sẽ không còn thấy cô,sẽ nhớ ra rằng trên thế gian này người cậu yêu đã không còn.Không tìm được cô,không thể ôm lấy cô và nụ cười rạng rỡ ngày đó cũng chẳng thể hiện diện trong cuộc sống của cậu thêm một lần nào nữa.
Thanh xuân dành tặng cậu một mối tình đơn phương thật đẹp
Còn thời gian lại quên trả nợ cậu một nửa còn lại của hạnh phúc.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.