Dũng Khí Để Yêu

Chương 10


Đọc truyện Dũng Khí Để Yêu – Chương 10

Giang Hoài cười khẽ,
ngón tay thoáng co lại, biểu tình có chút bất đắc dĩ nhưng cũng thật
bình thản: “Thư Tiếu, có một câu nói thật đúng “Ghét của nào trời trao
của đó” – người quen xuất hiện rồi.”

“Hàng xóm của anh sao?” Thư Tiếu hỏi

Giang Hoài cúi đầu nhưng không trả lời, ngón tay ấn nút làm cho xe lăn tiến
về phía trước, Lâm Thư Tiếu thấy thế cũng không hỏi nhiều chỉ lẳng lặng
đi theo anh.

Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn cô
gái so với Giang Hoài nhỏ hơn vài tuổi, dáng người cao gầy mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, ngoài chiếc ví trên tay, cô ta còn đeo vài món trang sức trông rất trang nhã. Người đàn ông bên cạnh tầm tuổi Giang
Hoài, ngũ quan bình thường, dáng người cũng không tệ, thân hình cao to
cường tráng.

“Chào anh.” Cô gái mặc váy xanh cúi đầu nói, “Đã lâu không gặp.”

Giang Hoài cười nhẹ, “Ừ, Tiểu Y, cũng nhiều năm rồi nhỉ. Anh có nghe bác gái
nói em và A Phong đang định cư ở Úc, rất ít về nước.”

“Đúng thế.” Người tên A Phong kia nhếch miệng cười, vươn tay phải, “Giang Hoài, lâu rồi không gặp.”

Giang Hoài không có chần chừ, anh vươn tay phải thật lâu mới bắt được bàn tay trước mặt mình.

Thư Tiếu nhìn chằm chằm A Phong, chỉ cảm thấy nụ cười đọng lại ở khóe mắt
của hắn không phải là cảm giác có lỗi hoặc xấu hổ, ngược lại có chút
giống như…..khoái trá khi vừa thực hiện được âm mưu. Đây không phải là
đa nghi mà trực giác mách bảo cô như thế.

“A Phong, Giang Hoài không tiện.” Trong mắt tiểu Y đọng lại mấy phần áy náy.

A Phong rút tay trở về, động tác đột ngột khiến cho tay Giang Hoài “bộp” một tiếng rơi xuống nằm trên đùi anh.

“Anh!” Thư Tiếu tức giận thiếu chút nữa xông lên nhưng bị ánh mắt ôn nhu của Giang Hoài ngăn lại nên cô đành phải nhịn xuống.

“Thật xin lỗi, tôi không ngờ đã mười mấy năm rồi nhưng thương thế cậu vẫn
chưa thể bình phục được bao nhiêu, nhớ năm đó, cậu là thiên tài âm nhạc
nổi tiếng khắp cả tiểu khu này. Chúng ta là bạn bè cùng nhau lớn lên, có ai chưa từng nghe qua cậu đánh đàn!”


Thư Tiếu theo bản năng bước lên chắn trước xe lăn Giang Hoài, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Ha,
anh sống ở Úc chắc hẳn còn không biết, hiện tại Giang Hoài không những
đánh đàn mà anh ấy còn viết nhạc, ở phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng mở nhạc của anh ấy, đài phát thanh, tivi cũng trình chiếu, sang hèn đều nghe,
già trẻ đều thích! Giang Hoài, người ta lâu lâu mới được trở về nước
chuyến, hôm khác anh tặng anh ta hai cái CD mang về Úc mà nghe, những
bài nhạc dân gian của anh rất thích hợp cho những người xa nhà nhớ quê
hương.”

Trên mặt A Phong rõ ràng là tức nghẹn.

Giang Hoài
bất động thanh sắc nói, “Không thành vấn đề, lát nữa anh sẽ cho người
mang qua. A Phong, Tiểu Y kì này về định ở lại bao lâu?”

A Phong
biểu tình hòa hoãn, thân mật sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của Tiểu Y, “Mấy
năm trước chuyển qua công việc bận rộn gần hai năm mới ổn định, bây giờ
Tiểu Y lại có em bé, bị thai nghén, thực phẩm nước ngoài cô ấy ăn không
quen, tôi liền đưa cô ấy về nước dưỡng thai, còn có mẹ cô ấy ở bên cạnh
chăm sóc vừa tiện vừa yên tâm.”

“Rất tốt.” Giang Hoài nói.

“Giang Hoài, đây là vợ cậu à?” A Phong chỉ chỉ Thư Tiếu.

“Tôi vẫn chưa lập gia đình.”

“Lấy tài lực của nhà họ Giang, tìm người kết hôn là việc không khó.” Ý tứ
của A Phong rất rõ ràng, “Nhưng mà, lòng người khó đoán, thân là bạn bè
cũ tôi phải nhắc nhở cậu một câu: nên đề phòng một số người…Nói gì thì
nói, hai thế hệ nhà họ Giang tích góp được từng đó sản nghiệp cũng không dễ dàng. Thân thể cậu lại không tốt, mai sau cũng phải có chút tiền
phòng thân để bảo đảm chất lượng sinh hoạt của cậu. Đương nhiên, nếu an
phận hầu hạ tốt cho Giang Hoài, hoàn thành bổn phận một người vợ, tôi
tin cậu cũng sẽ không bạc đãi người ta.”

Ánh mắt Lâm Thư Tiếu
chuyển động nhìn về phía Giang Hoài, đột nhiên ôm lấy cổ anh, giọng nói
cố ý nũng nịu nói: “Hoài Hoài, nhìn em rất giống cô bé lọ lem đang chờ
thử hài để thay đổi vận mệnh sao?”


Giang Hoài nghe được hai chữ
“Hoài Hoài” sắc mặt đều tái đi, lỗ tai cũng đỏ lên, im lặng vài giây mới cười lên tiếng, “Khụ, em đương nhiên không phải cô bé lọ lem! Với khả
năng của em đã sớm có riêng cho mình một vương quốc rồi sao phải cần đợi người khác đến thay đổi vận mệnh!” Ánh mắt Giang Hoài lại nhìn về hướng A Phong, “Thư Tiếu cùng người khác hợp tác mở một trung tâm phục hồi,
cũng không cần tôi giúp cô ấy cái gì. Nếu có một ngày, tôi kết hôn, tôi
cũng không nghĩ bởi vì bản thân tàn tật mà dựa dẫm vào vợ mình, thân thể không tự do là chuyện của cá nhân tôi, cũng không muốn kéo người khác
phải chịu khổ chung! Về việc chăm sóc tôi là trách nhiệm của nhân viên y tế, bọn họ đều rất tận tụy nên tôi cũng không có gì phải khắc khe với
họ cả.”

Thư Tiếu nhìn tên A Phong kia mặt lúc trắng lúc đỏ trong
lòng vô cùng sảng khoái, nên cô quyết định diễn vở kịch này đến cùng:
“Tôi tuy rằng không giàu có gì nhưng kiếm tiền mời năm ba người hộ lý
chăm sóc cho Hoài Hoài cũng không thành vấn đề. Đừng nói ở nhà, nếu anh
ấy muốn đi ra ngoài, vé máy bay ghế vip cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Hoài Hoài đi đứng không tiện nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, tôi
thường xuyên khuyên anh ấy ra ngoài thư giãn. Nếu sau này có cơ hội đến
Úc, nhất định sẽ tìm hai người làm hướng dẫn viên!”

A Phòng ngoài cười nhưng trong lòng thì không, hắn “Ừ” có lệ vài tiếng.

Tiểu Y ngồi xổm xuống, ôn nhu nói, “Anh Giang Hoài, thấy anh sống tốt như vậy, em cũng yên tâm.”

Giang Hoài ánh mắt bình thản, giọng nói cũng rất mềm mại,: “Tiểu Y, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Nhìn thấy tiểu Y và Giang Hoài biểu hiện gần gũi, A Phong liền cảm thấy tức
giận, hắn lập tức kéo cô đứng dậy, nói: “Em đang mang thai sao lại tùy
tiện ngồi như vậy. Đúng rồi, Giang Hoài, cậu cũng phải biết nắm bắt thời cơ một chút, nghe nói đàn ông cũng có độ tuổi tốt nhất để sinh con,
đừng chú trọng sự nghiệp quá, cậu là con một trong nhà đấy!”

“A Phong!” Tiểu Y sắc mặt thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Thư Tiếu căm hận nhìn người đàn ông vẻ mặt châm biếm trước mặt, nhất thời tức giận đến nghẹn lời.

Đây là một vấn đề nhạy cảm: Đối với những bệnh nhân nam khi tổn thương tủy
sống thì chức năng “đàn ông” đều bị ảnh hưởng, cho dù có thể hồi phục
lại chức năng này thì “chất lượng” cũng bị giảm xuống. Bất quá – cô liều mạng làm cho chính mình suy nghĩ đến mức độ lạc quan nhất: Đối với vị
trí bị thương của Giang Hoài mà nói, phương diện này sẽ có hi vọng lớn

hơn tổn thương gãy cột sống một chút.

Ai ngờ Giang Hoài vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh đáp lời, “Chuyện con cái, phải xem ý trời.”

Thư Tiếu cảm thấy hô hấp không thông, thậm chí cô cảm thấy hối hận vì đã rủ Giang Hoài đi dạo.

Ánh mắt khiêu khích của A Phong càng làm cô cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên
to gan nói một câu, “Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!” Chính cô cũng không biết khi nói ra lời này, mặt đã ửng hồng.

Giang Hoài nhìn cô, chân mày giật giật, ánh mắt so với nhìn thấy người ngoài hành tinh chẳng khác là bao.

“Giang Hoài, tôi thấy bạn gái cậu đối với tình yêu rất có tính nhẫn nại.” A
Phòng chậm rãi nói, ánh mắt liếc về phía Ròng Rọc, “Ngay cả thú cưng của cô ấy cũng rất có cá tính, chậc chậc, khó trách cô ấy đối với cậu lại
nhiệt tình như vậy.”

Thư Tiếu phát hiện, sau khi nghe A Phong
châm chọc Ròng Rọc, Giang Hoài lập tức tỏ ra không vui: “A Phong, tôi và Thư Tiếu còn muốn đi dạo một lát, hai người đi trước đi.”

Thư
Tiếu vô cùng đồng ý với lời nói của Giang Hoài. Bởi vì nghẹn một hơi,
ngay cả một câu chào cô cũng không muốn nói với tên A Phong kia, liền
theo xe lăn của Giang Hoài lướt qua mặt hắn và tiểu Y.

“Thật xin lỗi, tôi…đã không nói rõ quan hệ của chúng ta.” Đi được một đoạn, Giang Hoài bỗng nhiên lên tiếng.

“Anh chắc cũng biết, tôi chính là cố ý muốn bọn họ hiểu lầm, cho nên chúng
ta xem như phối hợp lẫn nhau, thiên y vô phùng(*)!” Lại nghĩ đến chính
mình nũng nịu kêu Giang Hoài là “Hoài Hoài” Thư Tiếu xấu hổ cười nói:
“Nếu lúc đó bị anh vạch trần chắc tôi sẽ độn thổ mất!”

(*) thiên y vô phùng: không chê vào đâu được

“Tôi cũng có lòng hư vinh.” Anh nói, “Tôi cũng không muốn cho cậu ta đắc ý mà cười nhạo. Cám ơn cô đã thông cảm cho tôi!”

“Anh ta sao lại có nhiều ác ý với anh như vậy?” Cô không khỏi tò mò.

“Ba người chúng tôi cùng nhau lớn lên ở tiểu khu này. Mà tôi và A Phong
cùng tuổi, học cùng trường tiểu học, cấp hai thậm chí còn học chung lớp. Tiểu Y so với bọn tôi nhỏ hơn ba tuổi, từ nhỏ đều gọi bọn tôi là anh
lớn anh nhỏ. Nhưng mà từ trước đến nay tiểu Y vẫn gần gũi với tôi hơn
chút…”

“Cho nên tên A Phong kia mới ganh tỵ với anh?” Thư Tiếu lớn mật suy đoán.

“Tôi nghĩ là vậy.” Giang Hoài trên mặt vân đạm phong kinh mỉm cười, “Lúc tôi mười chín tuổi, Tiểu Y mười sáu, từng hẹn hò một thời gian…”


Thư Tiếu mở to hai mắt, không chút thục nữ “A” một tiếng, sau đó liền che
miệng khắc chế một chút nói, “Nói vậy hai người từng là mối tình đầu
thanh mai trúc mã?”

“Cũng có thể xem là vậy.” Vẻ mặt của Giang Hoài vẫn thản nhiên, “Chuyện về sau, tôi nghĩ cô cũng có thể đoán được.”

“Tiểu Y đá anh?” Cô cố ý nhảy vọt qua chuyện anh bị tai nạn.

“Cô ấy cũng không còn cách nào khác.” Giọng Giang Hoài thật thành khẩn.

“Đau lòng sao?”

“Vào thời điểm đó, có nhiều chuyện đau lòng lắm. Không thể chính mình rời
giường, không thể chính mình ăn cơm, không thể chính mình đi vệ sinh,
không thể tự mình tắm rửa, không thể chơi đàn…Nói trắng ra, tôi lúc đó
cũng chẳng còn tâm trí để ý đến một đoạn tình cảm ngây ngô ấy. Tôi cùng
tiểu Y hẹn hò chưa lâu, tình cảm cũng không đến độ khắc cốt ghi tâm.
Cũng không phải tôi làm bộ thanh cao, vào thời điểm đó đối với tôi mà
nói nỗi đau mất đi tiểu Y không là gì cả!”

“Nhưng mà, nếu có cô ấy ở bên cạnh ít nhất anh vẫn được an ủi!”

“Thư Tiếu, cô thật sự cho rằng như vậy sao? Cho dù cô ấy an ủi cái gì cũng
đều là an ủi dư thừa, vì để an ủi cho người nào đó mà trở thành vật hi
sinh — không đáng! Hoàn toàn không đáng!” Anh nói, “Huống chi, cô ấy năm đó vẫn còn nhỏ, cô hẳn cũng nhận ra, người ở nơi này, gia cảnh cũng
không kém. Là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đối với một người
tàn phế nằm trên giường, ăn uống ngủ nghỉ tiểu tiện đều cần có người hầu hạ như tôi, ngoại trừ hoảng sợ cô ấy còn có thể phản ứng gì nữa? Nếu
giữ cô ấy bên cạnh, tôi nghĩ, nhìn cô ấy buồn bã trong lòng tôi càng khổ sở hơn gấp bội. Để cô ấy ra đi, tôi lại cảm thấy may mắn. Ít nhất hiện
tại, nếu đụng mặt trên đường chúng tôi còn có thể chào hỏi nhau vài
câu.”

Thư Tiếu thừa nhận, lời anh nói cũng rất có đạo lý. Nhưng
mà, nhớ tới tên A Phong kia, cô vẫn cảm thấy bất công vì hắn tổn thương
Giang Hoài, nhịn không được cảm khái nói: “Cô ấy đi rồi cũng nên tìm
người tốt một chút nha! Sao lại đi ở cùng một chỗ với tên cái gì Phong
đó. Mắt nhìn người của cô nàng không được tốt lắm!”

Giang thở dài,: “Nói thật, tôi cũng không ngờ tới, A Phong lại ghét tôi đến thế.”

“Đại loại là anh năm đó hào quang bắn ra bốn phương tám hướng! Hắn ghen tị
anh so với hắn đẹp trai hơn, so với hắn vận khí tốt hơn, so với hắn sớm
giành được trái tim mỹ nhân! Cục tức này nghẹn lại đến Úc vẫn chưa tan,
lần này rốt cục cũng có cơ hội xả ra còn không tìm anh chọc tức? Nhiều
năm như vậy tiền giấm chua chắc cũng không ít, một đại nam nhân mà lòng
dạ nhỏ nhen như vậy thật sự là buồn cười!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.