Bữa cơm này ăn đến tận mười giờ hơn, mọi người ăn sạch sành sanh tất cả mọi món ăn, rượu cũng uống sạch sẽ, trò chuyện hăng say đến nỗi không dừng được, cuối cùng có người nữ mệt đến không mở nổi mắt nữa mới giải tán.
Trước khi ra về, anh chàng đang theo đuổi con gái muốn mời Phương Tĩnh làm bữa ăn tình nhân lại nhắc đến chuyện này: “Anh nghiêm túc đấy, A Tĩnh nè, mình kết bạn trên Wechat đi, sau này sẽ tìm em làm tiệc thật mà.”
Cô bạn thân của Đào Hiểu Lô cũng nói: “A Tĩnh, em có đồng ý làm tiệc tết không? Nhà chị không nhiều người, năm nhân khẩu thôi, không cần nấu quá nhiều món đâu. Chúng ta thêm bạn Wechat đi.”
Mấy người khác cũng nói: “Đúng, đúng, thêm bạn Wechat đi, sau này cần sẽ tìm em.”
Phương Tĩnh rất vui, cô nhìn Mạnh Văn Phi, anh gật đầu, Phương Tĩnh bèn thêm bạn Wechat với mọi người.
Tan tiệc rồi, mọi người chào tạm biết nhau, ai về nhà nấy.
Mạnh Văn Phi muốn đưa Phương Tĩnh về, cô không từ chối. Mạnh Văn Phi muốn giúp cô vác ba lô vừa to vừa nặng kia, cô cũng không từ chối. Mạnh Văn Phi nghĩ cô đã ngà ngà say rồi, khi tỉnh táo cô rất cứng đầu, vừa kiên cường vừa tự lập, đâu có chịu ngoan ngoãn đưa ba lô ra.
Huống hồ khuôn mặt cô đỏ bừng thế kia, hai mắt sáng lấp lánh, hoạt bát vô cùng. Đã nói là đón taxi, cô đã đồng ý rồi, đứng chưa được ba giây đã bắt đầu tung tăng nhảy về phía trước. Mạnh Văn Phi cũng không ngăn cản, cất bước theo cô.
Phương Tĩnh nhảy được một đoạn, đột nhiên quay đầu lại, quay mặt về phía anh đi giật lùi: “Anh Phi, anh Phi, họ sẽ tìm em để làm tiệc tại gia thật sao?”
“Có thể. Nếu họ tìm cô, cô phải nói cho tôi biết, tôi sẽ suy xét giúp cô.”
“Dạ được.” Khi cười đôi mắt Phương Tĩnh càng thêm lấp lánh, xoay người tiếp tục nhảy tung tăng: “Em phải nghiên cứu thêm vài thực đơn cho tiệc mừng mới được, vừa đẹp vừa ngon. Hôm nay chưa có kinh nghiệm nên nhiều chỗ còn chưa làm tốt, lần sau nhất định phải sửa đổi.”
“Làm tốt lắm mà, vừa đẹp lại vừa ngon.” Mạnh Văn Phi học theo ngữ điệu của cô.
Phương Tĩnh không nhảy nữa, từ từ bước đi, lắc đầu nói: “Món ăn nguội quá nhanh, nên chuẩn bị bếp điện từ. Bàn dài, mọi người gắp không được tiện lợi, nên chia thành nhiều phần. Có những món vì trang trí nên số lượng không đủ lắm. Món chay hơi ít, tổng thể món ăn hơi dầu mỡ, em phối hợp chưa được tốt. Món tráng miệng sau bữa ăn cũng không được, em không giỏi món nướng lắm, công cụ, nguyên liệu làm món nướng có giá thành cao, em không có cơ hội để luyện tập…”
Phương Tĩnh liệt kê từng thiếu sót trong bữa ăn này ra, Mạnh Văn Phi không nhịn được nữa, đưa tay xoa đầu cô: “Đừng để tâm, rõ ràng rất ngon mà, mọi người đều rất hài lòng. Món ăn hơi nguội là vì mọi người muốn đợi cô ra ngồi cùng.”
Phương Tĩnh vẫn bất mãn: “Em tra rồi, nấu tiệc tại gia thường là một nhóm, mấy người cùng làm lận. Em tự mãn quá, nghĩ tốc độ của mình làm được, nhưng thật ra không được. Lần sau nếu lượng thức ăn quá lớn thì không được nhận, ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn thì không hay. Hình thức cũng phải luyện tập thêm, món tráng miệng cũng phải tăng cường.”
Mạnh Văn Phi xuôi theo ý của cô: “Được, lần sau tiệc nào không nhiều người cô hãy nhận.” Hôm nay thế này đúng là mệt thật, anh đã thấy Phương Tĩnh đã làm việc ở cường độ cao thế nào, đồng hồ đặt bên cạnh tích tắc tích tắc kêu, bốn tiếng đồng hồ, cô giống như một người máy mà tranh thủ từng giây từng phút một.
Phương Tĩnh gật đầu, sau đó lại bật cười: “Hy vọng mọi người sẽ tìm em làm tiệc tại gia thật. Việc này kiếm được nhiều hơn làm công theo giờ, em có thể để dành được thêm ít tiền.”
“Hám tài.” Mạnh Văn Phi cười. “Sau khi để dành được tiền thì sao nữa?”
“Sau đó, nếu mọi chuyện thuận lợi, trong vòng ba đến bốn năm là em trả được dứt nợ rồi.”
“Sau đó nữa thì sao? Mở tiệm mới à?”
“Hả, vậy thì chưa được.” Phương Tĩnh lắc đầu, “Không có vốn, không gấp mở tiệm đâu. Trả xong nợ rồi, em phải yêu đương.”
“…” Mục tiêu này, quả nhiên là một cô nhóc đầu óc đầy lãng mạn.
“Đến 25 tuổi thì yêu đương, trước đây em còn tưởng phải sau 30 tuổi mới làm được.” Giọng điệu của Phương Tĩnh nghe như cô vừa nhặt được một món hời vậy. “Rồi em và bạn trai sẽ cùng cố gắng để dành tiền, cùng nhau mở tiệm.”
Cho nên trong đầu mong muốn bạn trai sẽ là người hợp tác mở tiệm hả?
Chưa đợi Mạnh Văn Phi lên tiếng, Phương Tĩnh đã nói tiếp: “À, cũng chưa chắc đâu, lỡ như đến lúc đó vẫn chưa gặp được đối tượng thích hợp thì sao.”
“Như thế nào mới gọi là thích hợp?” Mạnh Văn Phi hỏi. Thích nấu ăn như cô? Lý tưởng là muốn mở tiệm? Chí hướng là phải làm thần bếp? Phải đẹp trai? Cao ráo? Giàu có?
Phương Tĩnh đứng lại, tập trung suy nghĩ, sau đó nói: “Là kiểu có thể khiến cho tim em đập thình thịch thình thịch thật nhanh ấy.”
Mạnh Văn Phi lại bật cười, ví dụ kiểu gì thế này.
“Thật mà, em biết cảm giác đó, hồi cấp ba em từng thích một bạn học, là lớp trưởng của bọn em. Cảm giác lúc đó chính là thình thịch thình thịch.”
Mạnh Văn Phi chợt nhớ đến lời Phương Tĩnh đã nói: Muốn trị yêu thầm, nghèo là được.
“Cô không tỏ tình với cậu ta à?”
Phương Tĩnh lắc đầu: “Lúc đó nhà đang nợ rất nhiều tiền, em thấy cả đời này cũng trả không hết. Em và bà ngoại sống với nhau, mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm. Nhưng thật sự rất thích cậu ấy, cậu ấy đẹp trai, thành tích học tập cũng rất tốt. Đối xử với bạn học cũng tốt nữa, thường hay giúp đỡ em. Khi cậu ấy cười, cả phòng học như sáng bừng lên. Cậu ấy là động lực để em ngày ngày đến trường, nhìn thấy cậu ấy liền có tinh thần, vui vẻ ngay. Nhưng khi đó em đã lập xong mục tiêu cuộc đời rồi, bà ngoại tuổi đã cao, em phải gánh vác trọng trách trong nhà, sau này còn phải kế thừa cửa tiệm của bà ngoại, chắc chắn không thi lên đại học rồi, nợ nần trong nhà em cũng phải chịu trách nhiệm, thế nên không yêu đương được. Đã không thể yêu đương thì đâu cần tỏ tình nữa.”
“Có ân hận không?” Mạnh Văn Phi không nhịn được hỏi.
Phương Tĩnh ngẫm nghĩ: “Không. Cho dù thời gian có quay trở lại, em vẫn sẽ lựa chọn như thế. Thành tích của cậu ấy rất tốt, thi đậu đại học B, năm nay sẽ tốt nghiệp này.”
“Vẫn còn liên lạc chứ?”
“Lớp có nhóm chat, nhưng mọi người không thường nói chuyện. Em đoán họ đều có nhóm riêng của mình. Thời đi học, thành tích của em không được tốt cho lắm, hơn nữa phải về nhà sớm, không tham gia tiết tự học ban đêm, cũng không tham gia hoạt động của lớp, hoàn cảnh gia đình của em không tốt, thầy giáo cũng thông cảm cho em, nên thời gian tiếp xúc của em với các bạn rất ít. Lại thêm em không thích nói chuyện, chẳng có bạn bè gì cả.”
Mạnh Văn Phi không biết nên nói gì cho phải.
“Anh Phi, anh từng yêu qua năm lần, cảm giác ra sao vậy?”
“…” Hừm, Mạnh Văn Phi khẳng định thêm lần nữa, cô nhóc này say rồi, không phải ngà ngà, e là say khá nặng.
Đôi mắt Phương Tĩnh sáng rỡ, trong veo, đơn thuần là thế, lúc này lại ngân ngấn nước, giống như mắt của một chú hươu con. Cô đang nhìn anh, đầy vẻ hiếu kỳ.
“Ừm, cũng vui lắm.” Mạnh Văn Phi ngẫm nghĩ nửa ngày rồi cẩn thận đáp: “Yêu đương là chuyện rất vui.”
Thật ra lần đầu tiên anh quen bạn gái có động cơ không hề đơn thuần. Lúc đó còn đang học cấp ba, Đào Hiểu Lộ bám theo anh rất chặt, nhưng anh vẫn luôn xem cô là em gái, ánh mắt Khương Tuấn nhìn Đào Hiểu Lộ chứa đựng tình ý vô cùng rõ rệt. Thế là anh đã từ chối Đào Hiểu Lộ, con bé lại không chấp nhận, có khuynh hướng càng từ chối càng hung hăng. Lúc này có một cô bạn cùng cấp tỏ tình với anh, cô gái đó xinh xắn, thành tích học tập tốt, cũng có chút danh tiếng trong trường. Mạnh Văn Phi cảm thấy có cô bạn gái như vậy rất nở mặt nở mày, hơn nữa có bạn gái rồi thì có thể thoát khỏi Đào Hiểu Lộ. Thế nên anh đã nhận lời.
Lần đầu hẹn hò, lần đầu trốn học, nụ hôn đầu, lần đầu nảy sinh xung đột với người thân như anh em ruột thị là Khương Tuấn, lần đầu chiến tranh lạnh, lần đầu trải nghiệm sự đa nghi và tính xấu của con gái, lần đầu trải nghiệm cảm giác chia tay.
Đã qua rất nhiều năm, nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ, nhưng dấu ấn của thời thanh xuân ấy lại rất sâu đậm. Không cách nào sao chép, sẽ không có được trải nghiệm y như vậy nữa.
Mạnh Văn Phi nhớ đến cô bạn gái thứ hai, cũng là thời cấp ba, cô gái ở trường lân cận. Khác với cô bạn gái trước tự tin cởi mở của anh, cô gái này rụt rè mắc cỡ, hai người tình cờ gặp nhau trong tiệm bánh ngọt, sau này bạn bè ở hai trường hẹn nhau đi chơi lại gặp nhau, sau đó cô gái ấy đến tìm anh, đỏ mặt tỏ tình, dáng vẻ thẹn thùng đó rất đáng yêu. Thế là anh đã đồng ý.
Về sau sao lại chia tay? Cụ thể ra sao Mạnh Văn Phi không nhớ nữa. Nhưng chung quy là do tính khí của anh hơi tệ, anh không thích cãi nhau với người khác, hễ giận là anh sẽ chiến tranh lạnh, không giải thích, không nói chuyện. Cô gái kia yếu đuối nhạy cảm, hễ cô làm nũng hay thăm dò là anh phát bực, anh không thích dỗ dành người khác, thành ra một vòng tuần hoàn ác tính. Cô gái kia đề nghị chia tay, anh đồng ý.
Hai người tiếp theo sau đó là quen vào thời đại học, người thứ năm là sau khi anh đi làm.
Nghĩ kỹ lại, năm người bạn gái, ngoại hình tính cách đều khác nhau. Chỉ có một điều không có ngoại lệ chính là họ đều không thể đi đến cuối cùng.
Mạnh Văn Phi ngước mắt lên, thấy Phương Tĩnh vẫn đang nhìn mình. Ánh mắt của cô trong veo thuần túy, cô hỏi anh: “Sau này không vui nữa nên chia tay à?”
Mạnh Văn Phi suy nghĩ kỹ rồi nói: “Cũng không hoàn toàn vì không vui, tuổi càng lớn thì càng có nhiều thứ phải suy nghĩ. Tình yêu đơn thuần dùng nhịp tim và cảm xúc vui buồn để định đoạt chỉ khi trẻ tuổi mới có. Lớn rồi, tìm đối tượng sẽ suy xét đến kinh tế, đến tương lai sự nghiệp, đến gia đình hai bên, đến sinh con dưỡng cái, đến quan hệ xã hội, đến nhà cửa… Không còn đơn thuần là chuyện vui hay không vui nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tĩnh xụ xuống, nhăn nhăn mũi.
Mạnh Văn Phi lên lớp cô: “Bây giờ cô vẫn còn trẻ, đừng lúc nào cũng ra vẻ già dặn, muốn yêu đương thì tìm một người đáng để yêu rồi yêu đi, tuổi trẻ nên làm gì thì làm nấy, thời gian qua đi rồi không quay lại được đâu. Nợ nần gì đó vốn không phải là vấn đề.”
“Tất nhiên là vấn đề rồi, vấn đề lớn nữa là đằng khác.” Phương Tĩnh lắc đầu: “Yêu đương tốn tiền lắm.”
Mạnh Văn Phi bật cười: “Đây là chuyện đàn trai nên lo lắng không phải sao?”
“Chuyện này không liên quan đến giới tính.” Phương Tĩnh ra vẻ chững chạc nói: “Nếu em thích một người con trai, nhất định sẽ mong mình có thể thật xinh đẹp khi xuất hiện trước mặt anh ấy, vậy thì phải tốn tiền mua mỹ phẩm, quần áo, giày dép. Còn nữa, em thích anh ấy, chắc chắn sẽ muốn ngày ngày được gặp anh ấy, vậy thì sẽ chậm trễ thời gian kiếm tiền. Tiền tiêu nhiều, thu nhập ít đi, cản trở đến việc trả nợ. Tất nhiên là không được.”
Mạnh Văn Phi bật cười, cô nhóc này cũng thực tế lắm. Anh nói: “Nhưng nếu có một người bạn trai có thể trông cậy, anh ta sẽ để cô nương tựa, cô không cần gánh vác một mình nữa.”
“Vậy lại càng không được. Ỷ lại quen rồi, lỡ anh ấy ở bên em không được vui nên rời đi, em sẽ không gánh vác nổi nữa. Phải trả dứt hết nợ, không nợ nần bất cứ ai nữa mới yên tâm đi làm chuyện khác.”
Phương Tĩnh xoay người đi về phía trước, Mạnh Văn Phi đi theo phía sau cô, nghe cô chậm rãi nói tiếp: “Lúc mẹ em qua đời, em khóc rất thảm thiết. Lúc bố em qua đời, em ôm bà ngoại mà lau nước nước. Sau này bà ngoại cũng qua đời, em không khóc nữa. Em sợ mình khóc thì sẽ trở nên yếu đuối. Chỉ còn một mình em, có gì hay mà khóc. Cuối cùng em cũng hiểu vì sao lúc bố em qua đời bà ngoại lại không rơi nước mắt, chắc chắn bà nghĩ em chỉ còn một mình bà để làm chỗ dựa, bà không được yếu đuối. Thời gian đó, tuổi bà ngoại đã cao, sức khỏe cũng kém, kỳ thật em biết sẽ có một ngày chỉ còn lại mình em, nên đã chuẩn bị tâm lí từ sớm rồi.”
Mạnh Văn Phi nghe những lời này, trong lòng càng thêm áy náy. Vì sự võ đoán và đa nghi của anh đã khiến cho cô phải chịu khổ ở quán thịt nướng có hoàn cảnh kém thế kia suốt mười mấy ngày.
Mạnh Văn Phi đang định nói “xin lỗi” thì Phương Tĩnh đột nhiên quay đầu lại nói với anh: “Nhưng em cũng may mắn lắm. Từ sau khi gặp được anh và anh Khương, chuyện tốt cứ đến liên tục. Chuyện giải tỏa đã có tin từ hai ba năm trước rồi, những mãi không thấy động tĩnh. Em còn nghĩ phải đợi năm sáu năm nữa, nhưng đột nhiên đến rồi, tiền bồi thường nhiều hơn cả dự kiến của em, tốt hơn nhiều so với bán nhà. Em có một cục tiền từ trên trời rơi xuống, trả được khoản nợ lớn, tạm thời nhẹ nhõm rồi. Sau đó tìm việc làm, hôm vừa vào đến thành phố là em đã đi làm cho quán thịt nướng, không bị mất ngày công nào. Anh xem, cả một chuỗi toàn là chuyện tốt. Còn quen được rất nhiều đồng nghiệp và bạn mới, mọi người đều rất tốt với em. Trước đây em chưa bao giờ có nhiều bạn như thế, cuộc sống không náo nhiệt như thế.”
Cô càng nói càng vui ra mặt, lại bắt đầu nhảy tung tăng: “Em tính đi tính lại, đúng là nhanh hơn rất nhiều so với tính toán của mấy tháng trước, mọi kế hoạch đều có thể hoàn hành trước vài năm. Đến 25 tuổi em phải trả dứt nợ, sau đó thì yêu đương, sau đó nữa sẽ kết hôn trước tuổi 30, trước 32 tuổi sinh con, sau 35 tuổi em sẽ cùng chồng mình mở tiệm, em làm bếp chính, anh ấy đón tiếp khách. Cả nhà chúng em sẽ cố gắng làm việc, mua một căn nhà nhỏ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, em muốn làm ra những món ăn ngon nhất, chồng con đều thích ăn, khách hàng cũng đều khen ngon.”
Trạm xe buýt ngay trước mặt rồi, nơi đó không có ai. Phương Tĩnh càng nói càng hưng phấn, nhảy lên trên ghế đứng, giơ cao hai tay, ngẩng đầu lên hét với mặt trăng: “Oa, tuyệt quá, cảm giác như mình là người chiến thắng trong cuộc sống vậy.”
Đồ ngốc!
Mạnh Văn Phi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cô sáng vô cùng, khuôn mặt sáng bừng dưới ánh đèn của trạm chờ xe buýt. Cô nghèo đến rớt mồng tơi, cả nhà cũng thuê không nổi, gánh nợ trên mình, phải làm đến mấy phần công việc. Cô không có người nhà, không có người yêu, không có trình độ, không có chỗ dựa, cô chẳng có gì cả. Cái cô có là tuổi trẻ sẽ trôi dần đi, là sự ương ngạnh không dám khóc, còn có tay nghề nấu nướng siêu cao, sự nỗ lực không bỏ cuộc, và khao khát về một tương lai tươi đẹp.
Và rồi cô nói, cô là người chiến thắng trong cuộc sống.
“Đồ ngốc!” Mạnh Văn Phi nói với cô.
Phương Tĩnh đứng trên cao, cúi đầu xuống cười với anh.
Nụ cười đó, có vẻ đẹp rất ngây ngô, gõ một cái thật mạnh vào vị trí mềm mại nhất nơi đáy lòng của Mạnh Văn Phi.