Đọc truyện Đừng Im Lặng Với Em, Tình Yêu – Chương 81
Cự Tàn Tôn bước lại gần Hữu Túc và đưa tay xoa đầu cô, Hữu Túc nhìn anh, mắt cô vì khóc mà sưng đỏ cả lên, khu rừng vắng lặng đến nghẹt thở, mọi thứ không còn ồn ào như lúc nãy nữa, không thể tin được khi mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng. Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ còn lại sau trận đọ súng, thì mọi người cũng dần dần di chuyển về lại W, Tư Lư sau khi bị Cự Thiếu chém trúng lưng đã khiến hắn mất máu khá nhiều, sau đó hắn gắng gượng đứng dậy, quơ vội được 1 cây súng ngắn gần đó và giương lên về phía Cự Tàn Tôn đang đứng, Hữu Túc nghe tiếng động nhẹ nên cô cũng quay đầu lại nhìn, từ phía sau Cự Tàn Tôn, cô nhìn thấy Tư Lư đang chỉa súng về phía Cự Tàn Tôn, không biết hắn ta đã bắn hay chưa nhưng cô biết đây là sự nguy hiểm cho Cự Tàn Tôn, cô vội nhanh chóng lao về phía sau lưng anh và ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, tiếng súng nổ vang lên rất nhanh sau cái ôm bất ngờ đó, Tư Lư mở to mắt nhìn người phụ nữ ngu ngốc mà anh muốn có được đã vì che chở cho Cự Tàn Tôn mà lao vào đỡ đạn. Cự Tàn Tôn quay lại nhìn, đập vào mắt anh là khuôn mặt tái nhợt không còn máu của Hữu Túc, anh vội giữ lấy 2 cánh tay cô, để cô ngồi xuống tựa vào lồng ngực của anh, sau lưng cô bị máu của chính cô nhuộm ướt rất nhanh, chúng còn lây ướt sang chính tay áo và nền đất rất nhanh :
-Hữu Túc … Đừng làm tôi sợ … Nhìn tôi nào ?
Hữu Túc nhăn mặt một chút, đau quá, thì ra cơn đau do bị thương nặng là như vậy sao ? Nhất Gia vừa nghe tiếng súng thì ông cũng quay lại nhìn, nhìn thấy Tư Lư với khẩu súng trên tay thì ông cũng nhanh chóng bắn trả lại hắn thêm 2 viên đạn, Tư Lư ngã xuống đất với đôi mắt vẫn còn mở. Hữu Túc nhìn Cự Tàn Tôn đang hoảng sợ khi thấy cô chảy máu, cô cố gắng đưa tay chạm vào tóc anh rồi dần xuống mắt mũi miệng của Cự Tàn Tôn và nòi :
-Em … em cứu … anh rồi …
Chuyện quái quỷ gì vậy, Cự Tàn Tôn cúi nhìn gắt gao vào Hữu Túc, cô đang mất máu rất nhanh, anh thật sự đang hoảng sợ, rất hoảng sợ, anh lại thấy hốc mắt của mắt anh rất nóng :
-Nhìn tôi, Hữu Túc, em …
Là nước mắt của anh sao ? anh đang khóc ư ? Hữu Túc bật khóc, cô khóc rất nhiều, cô hại chết con của anh rồi, đứa bé chưa chào đời đã phải chịu chung số phận với cô, Cự Tàn Tôn nhìn cô, chưa bao giờ trái tim anh lại đau thắt như vậy, giọng anh run run lên thấy rõ :
-Đừng bỏ tôi, tôi van xin em …làm ơn…
Hữu Túc nhìn anh, nước mắt của cô thi nhau rơi xuống, vương vãi lên tay anh, bàn tay đang chạm vào mặt anh của cô dần dần rơi xuống, Hữu Túc mĩm cười trong đau đớn :
-Em xin lỗi … rất xin lỗi, em mang con đi trước… anh nhất định phải sống …
Hữu Túc mệt mỏi quá, cô cố mở mắt nhưng mọi thứ cứ mờ dần đi rồi đột nhiên mất hẳn ánh sáng, vô thức của cô cứ đưa tay xin anh kéo cô lại, cô cố gọi tên anh nhưng không thể thành lời, số phận như trêu đùa những kẻ như cô, đôi tay của cô buông dần xuống. Cự Tàn Tôn ôm lấy cô, anh ghì lấy đôi vai nhỏ nhắn của Hữu Túc, anh tự hỏi là tại sao ? Bao lâu nay đi theo anh, nhìn anh vượt lên mọi khó khăn, nhưng bây giờ anh nhìn cô đột nhiên nhắm mắt, rời anh mà đi, đây là cái kết quả mà anh biết là nó sẽ xảy ra, nhưng bây giờ anh không muốn nó xảy ra ? Lúc trước cô mạnh mẽ bám víu cùng anh mà giờ sao cô lại buông xuôi, anh cầu xin cô tỉnh lại nhìn anh, anh vùi những ngón tay đẫm máu vào tóc cô, nước mắt anh cứ như thế rơi xuống, chúng đọng lại trên tóc Hữu Túc, trên khuôn mặt của cô, anh đã yêu cô nhiều biết mấy, anh tự trách số phận rồi trách cả bản thân anh ? Cự Tàn Tôn ôm lấy cô rất chặt, anh hét to van nài cô :
-Đừng làm vậy Hữu Túc, tôi xin em … đừng để tôi lại đây … Em và con đừng bỏ tôi đi, làm ơn … làm ơn …
Cả khu rừng chỉ còn tiếng lá cây xào xạc đua nhau rơi, tiếng chim chóc cũng mất hẳn đi giữa chiều vắng, mọi thứ chìm vào vô vọng rồi tản ra dần dần trong không khí, những người luôn sát cánh bên Cự Tàn Tôn nhìn anh ôm lấy Hữu Túc mà không cầm được đau đớn, số phận trêu ngươi 2 người họ, mang họ lại cho nhau rồi sau đó tách họ ra mãi mãi, liệu sau này có ai sẽ như Hữu Túc xuất hiện lần nữa ? Nhìn Cự Tàn Tôn ôm lấy thân thể của người anh yêu mà đau lòng, nhìn miệng anh cầu xin cô đừng đi mà không có anh, nhìn nước mắt anh rơi trên mái tóc của Hữu Túc ?