Bạn đang đọc Đừng Hòng Thoát Khỏi Tay Em – Chương 17: ĐỐI MẶT
“Ba mẹ, con nghĩ cứ để cô ấy trong phòng như vậy cũng không phải là một ý hay, con nghĩ chi bằng hãy để cô ấy ra ngoài một chuyến biết đâu lại có khởi sắc”
“Không tồi, con hãy thu xếp đưa con bé đi dã ngoại một chuyến, nhưng mà với sức khỏe hiện giờ không biết là nó có đi nổi ko?”
“Ba yên tâm con biết cách chăm sóc cô ấy mà”
…………………………….
“Mỹ Xuân có muốn đi chơi ko? Chúng ta sẽ đi ngắm bình minh trên biển nhé” Anh thận trọng đánh giá nhất cử nhất động của cô, và anh đã thành công ánh mắt cô vụt sáng như vì sao tinh tú trên bầu trời, cô đã đáp trả lại câu hỏi của anh, cô gật đầu đồng ý.
Trong suốt cả quãng đường đi anh nói rất nhiều, anh kể rất nhiều chuyện, cô chăm chú lắng nghe, anh biết dù cô vẫn ko nói tiếng nào nhưng anh thấy ánh mắt cô luôn dõi theo mình. Anh vui vì đôi mắt ấy không còn vương vất những giọt nước long lanh nhưng mặn chát, đắng ngắt nữa.
Xe dừng trước biển lớn, gió biển rì rào thổn thức như khúc hát trữ tình sâu lắng mà da diết, anh từ từ đẩy xe lăn về phía biển, nhẹ nhàng nói vào tai cô
“Có đẹp không? Rất đẹp phải ko nào? Bình minh sắp đến rồi đó, ánh mặt trời ấm áp sắp bao phủ cả hành tinh này, hi vọng tia nắng đầu ngày này sẽ làm tan chảy nỗi sợ hãi của cô, hãy để tôi làm chỗ dựa cho cô. Xin hãy quay về bên tôi”
Cô khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh ngang qua, anh ân cần cởi áo khoác trùm lên người cô, đôi tay anh ôm trọn lấy tấm thân gầy gò của cô
“Còn lạnh không?”
Cô nhẹ lắc đầu, anh không buông tay ra mà vẫn ôm lấy cô từ sau lưng. Mặt trời dần hé lộ phía chân trời, giống như một đứa trẻ lười biếng ngập ngừng không muốn thức tỉnh, biển khơi rộng lớn chính là tấm chăn khổng lồ bao trọn lấy đứa trẻ bướng bỉnh kia, nó quyến luyến chiếc chăn êm ấm, nhưng cuối cùng đứa trẻ lười nhác ấy cũng chịu nhô mình lên cao, rời bỏ tấm chăn to lớn là biển cả. Một cảnh tượng đẹp như mơ, từng tia nắng ban mai hiền hòa ôm ấp lấy hai tâm hồn nhỏ bé dưới kia. Hướng ánh mắt về phía xa xăm, anh cảm nhận thấy vị mặn nồng của nước biển, hương thơm tinh khiết của sớm mai hòa quện trong hương cỏ mát nơi tóc cô, tất cả mới thanh bình làm sao, thời gian như ngừng chạy, anh đắm chìm trong chính thế giới bình yên này.
“Phùng…Bá”
Anh giật mình bừng tỉnh, anh không nghe nhầm chứ, giọng nói này anh đã mong chờ biết bao lâu, anh đã khao khát biết bao nhiêu chỉ để được nghe tiếng gọi này
“Mỹ Xuân…cô…nói được rồi, cô nhớ ra tất cả rồi sao?”
GẬT
Cô khẽ mỉm cười, 1 nụ cười thanh khiết như sương mai nhưng lại ngọt ngào đến tận tâm can ai đó.
“Cô chịu cười rồi, cô có biết tôi đã lo lắng đến mức nào ko?” Ngoài mặt anh trách móc cô nhưng thâm tâm lại đang nhảy loạn lên vì hạnh phúc, vui sướng. Ôm chầm lấy cô vào lòng, anh ghì chặt lấy cô chỉ sợ cô sẽ như làn khói biến mất vào hư vô vậy
“Ưm…đau”
“A xin lỗi, tôi vô ý quá, cô không sao chứ”
LẮC
“Tôi…đói”
“Đói? A được đợi chút…tôi…tôi..tìm đồ ăn cho cô” Nhìn dáng vẻ luống cuống của Phùng Bá thực có chút tức cười, khoảng thời gian qua có lẽ anh cũng đã vất vả vì tôi ko ít, nhưng hiện giờ tỉnh lại rồi đồng nghĩa tôi phải đối mặt với thực tại, phải đối mặt với TIỂU LONG, tôi nên làm gì đây? Trả thù nó? Hận nó? Hay thứ tha cho nó? Tôi thánh thiện thế sao? Tôi sẵn sàng bỏ qua hết mọi lỗi lầm của nó ư? KHÔNG…KHÔNG BAO GIỜ, tôi hận nó còn ko hết nữa là nhưng tôi có thể xuống tay ko? Tôi có thể hành hạ nó như cái cách nó làm với tôi? Ha..hahaha tôi xuống tay không được. Vì sao? Vì sao chứ? Vì PHÙNG BÁ, phải chính là vì anh, bởi ngày ngày ở bên anh đều cầu xin tôi tha thứ cho nó, anh nói hãy cho nó 1 cơ hội, anh nói hãy để anh thay nó trả nợ. Sao tôi lại bận tâm đến lời van cầu của anh? Đến chính tôi còn không hiểu chính mình đang nghĩ cái gì nữa. Hừ thật nực cười, chỉ vỏn vẹn 2 tuần mà hình ảnh của anh trong tôi đã thay đổi sao? Nhắm mắt, nắm chặt đôi tay tôi muốn mình bình tâm, tôi phải tự mình tìm cách tồn tại trong căn nhà đó.
……………………………………………..
Địa điểm: MỘC
“Cô nàng đó đâu rồi?” Một giọng nam trầm tính vang lên
“Ý cậu là Mỹ Xuân?”
“Mỹ Xuân? Thì ra đó là tên của cô ấy”
“Khuyên cậu tốt nhất đừng đụng vào, cô ấy là người của Phùng Bá đó, bộ cậu muốn cả đời này đương đầu với Phùng Bá sao? Tình bạn giữa chúng ta cũng vì vậy mà rạn nứt, bây giờ nó nhìn thấy mình còn coi như người ko quen biết haiz”
“Khi xưa nó giành lấy Rosie của mình nó có nghĩ đến tình bạn giữa chúng ta ko?”
“Là Rosie tình nguyện đi theo nó mà, hơn nữa đó cũng đã là chuyện quá khứ, Mỹ Xuân là cô gái tốt mình cũng ko muốn cuốn cô ấy vào vòng luẩn quẩn này”
“Ko sai là Rosie tình nguyện đi theo nó nhưng nếu nó nghĩ tới tình bạn giữa chúng ta nó nên từ chối tình cảm của cô ấy, nó biết mình yêu cô ấy như thế nào mà còn ngang nhiên xuống tay được, vậy thì chẳng có lý do gì để bây giờ mình ngừng tay được”
“Vậy còn Angle, cậu ko nghĩ tới cảm nhận của cô ấy sao? Dù gì cô ấy cũng là vị hôn phu của cậu”
“Cô ta là của bố mẹ mình, chứ không phải mình, cậu đã bao giờ thấy Tiêu Trí Kiệt này chịu nghe theo lời của ai bao giờ chưa?”
(Hahaha cuối cùng anh cũng chịu tái xuất giang hồ rồi, anh có biết em đợi chờ khoảnh khắc này bao lâu rồi ko? G đại nhân nhiệt liệt chào mừng anh *tung hoa* *tung hoa*)
…………………………………………………………
Địa điểm: Phùng gia
“Thiếu gia, thiếu phu nhân” Cậu chàng gia nhân kính cẩn gập người 90 độ mở cửa xe
Phùng Bá nhàn nhạt gật đầu, bình thản đẩy xe lăn vào nhà, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh chàng gia nhân kia vui vẻ mỉm cười chào anh ta, tôi nhận thấy sự ngỡ ngàng trên gương mặt của cậu ta rồi dường như tự hỏi bản thân xem có nhìn nhầm ko?
Phùng ba vẫn như thường lệ ngồi đọc báo ngay đại sảnh, Phùng mẹ ở bên trò chuyện cùng ông, tình cảm hai người thật sự tốt quá đi dù đã lớn tuổi nhưng tình cảm vẫn mận nồng như vậy, thật đáng ngưỡng mộ. Nhìn thấy tôi ông bà liền nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía tôi, Phùng ba nhìn tôi xót xa, ông đưa tay chạm nhẹ vào mặt tôi, đau lòng nói
“Hôm nay con đi chơi vui không? Mỹ Xuân có phải con ghét chúng ta lắm ko nên mới không chịu nói chuyện với chúng ta, có phải chúng ta làm điều gì khiến con giận dữ ko? Nếu vậy con phải nói ra chứ đừng im lặng như vậy?”
“Mỹ Xuân, mẹ biết mẹ có lỗi với con, mẹ đã sai khi ko tin con nhưng mẹ biết lỗi rồi, mẹ nhận lỗi với con, con có thể tha thứ ẹ ko?” Gương mặt Phùng mẹ bao phủ sự hối lỗi, đôi mắt sớm phiếm hồng. Tôi đúng là đứa con bất hiếu khiến ba mẹ phải lao tâm khổ tứ như vậy.
Khẽ nắm lấy bàn tay sớm đã xuất hiện nếp nhăn của Phùng ba, tôi khẽ cười nói
“Ba mẹ”
“Mỹ Xuân? Con…” Phùng ba, Phùng mẹ vui mừng ôm chầm lấy tôi.
“Xin lỗi con đã khiến hai người vất vả rồi”
“Không con ko có lỗi gì hết, người có lỗi là chúng ta”
“Thưa ông bà con mới về”
DING
Giọng nói này…, cuối cùng thì cũng đến lúc phải đối mặt rồi. Được vậy thì đối mặt thôi.
Tiểu Long nhìn thoáng qua tôi rồi chuyển tầm mắt qua chỗ khác, chắc nó nghĩ tôi vẫn mê mê tỉnh tỉnh như mọi khi
“Thưa ba, thưa dì con mới đi học về”
Nó gọi tôi là dì cơ đấy, tôi nên vui hay buồn đây, khẽ nhếch miệng cười tôi từ từ ngẩng cao đầu quay ra nhìn xoáy sâu về phía nó
“Tiểu Long chào con, con có rảnh không? Có thể dành cho dì 1 chút thời gian được không?” Aigu nhìn sắc mặt kinh ngạc của nó kìa, à không phải là gương mặt đại biến của cả 3 người kia nữa chứ, chắc hẳn họ đang nghĩ đầu óc tôi có vấn đề mới muốn ở riêng với Tiểu Long, người hận nó tận xương tận tủy giờ có thể bình tĩnh nói chuyện đàm đạo sao?
“Mỹ Xuân…”
“Ba..tin tưởng con”