Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 47: Chuyện cổ tích đẹp nhất…


Đọc truyện Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh – Chương 47: Chuyện cổ tích đẹp nhất…

Tôi càng
thêm ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, chôn sâu trong lòng anh. Tâm tình Trần Diệu Thiên hình như rất tốt, khẽ vuốt tóc tôi cười xấu xa “Vợ yêu muốn anh sao?”

“Nào có!” Tôi đẩy anh ra, đứng ở một bên. Mặt đỏ bừng.

Anh cười hắc hắc, không phản bác lại tôi, nhưng ánh mắt anh rõ ràng nói anh không tin, bộ dạng tràn đầy đắc ý.

“Tiểu Trư, chúng ta đi.” Anh đột nhiên dắt tay tôi ra ngoài.

“Để làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là đi kết hôn.” Thanh âm như gió chui vào trong tai tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy hoảng hốt.

HẾT

Kết hôn…

Mấy giờ sau, chúng tôi chạm đấy. Anh và tôi tạm biệt mọi người, lập tức đưa tôi đến cục dân chính.

Khi bị anh kéo đến cục dân chính, nội tâm tôi điên cuồng gào thét, tôi yếu ớt hỏi “Thật… thật sự kết hôn sao…”

Anh khoác vai rôi, mang tôi đi về phía trước cười trả lời “Vợ yêu ngoan, em không phải không có cảm giác an toàn sao? Sau khi nhận
giấy đăng ký kết hôn, chúng ta đi chuyển quyền sở hữu tài sản, như vậy
em sẽ không còn lo lắng nữa.”

Cả người anh toát lên phong vị của một chú rể, vẻ mặt đầy vui mừng.

Tôi nắm chặt tay anh, nghiêm tục nhìn anh hỏi “Anh xác định anh thật sự muốn kết hôn với em?”

“Anh chưa bao giờ chắc chắn như vậy.” Anh nắm chặt tay tôi. {hana: đổi lại lời thoại [Thiên ca: Anh tất nhiên không muốn lấy em. *quay qua Hana nói* Hana chúng mình đi kết hôn… Hana *cười rạng rỡ* Em đồng ý
*lao vào vòng tay Thiên ca*… Sún *đá mông Hana*… Hana* giật mình tỉnh
dậy, lau lau nước miếng*.. chẹp hoá ra mình nằm mơ]}

“Tính tình em quả thật không tốt, hơn nữa em cũng… em cũng không biết làm chuyện nhà. Về sau có thể….” Tôi bất an nói lung tung, anh vỗ nhẹ đầu tôi cười nói “Anh không phải muốn một bảo mẫu, vợ yêu của anh là để theo anh hưởng phúc, không phải để làm việc cho anh.”

“Có điều, chúng ta đều chưa có yêu đương… Chúng ta căn bản chưa có thời gian thử nghiệm ở bên nhau…”

“Lấy giất kết hôn sau từ từ yêu cũng chưa muộn.” Anh kéo tay tôi đứng vào xếp hàng.

Khi chúng
tôi nhận tờ giấy màu đỏ có in hình hai đứa lòng tôi vẫn cảm thấy có chút không thật… Tất cả những thứ này đều giống như đang nằm mơ…

Ra khỏi cục dân chính, tôi kinh ngạc hỏi “Em đã thành vợ của anh?”

“Vợ yêu đại nhân, còn có ý tưởng gì khác sao?” Anh nắm tay tôi, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời {hana: *ngất*}

Tôi không
biết sao lại cảm thấy… Những thứ này hoàn toàn không giống kế hoạch
trong đầu a… Giống như bị người nào đó cố tình kéo về phía trước, sau đó chuyện hôn nhân đại sự liền đã thành thế này…

Tôi cứ như vậy bị bán ra ngoài?


Cái này có tính là kết hôn quá vội vàng không?

“Chúng ta có thể tính là kết hôn quá vội vàng không?” Tôi hỏi Trần Diệu Thiên.

“Đương nhiên không phải.” Anh ôm bả vai tôi “Chúng ta quen nhau đã mười mấy năm, hơn nữa anh yêu em lâu như vậy, không vội! Anh còn thật sự cảm thấy ngày này đến quá chậm.”

“Có điều…” Đầu óc tôi bắt đầu lung bung, không biết thế nào nữa liền phun ra một câu “Nếu ngày nào đó em thích người khác thì sao?”

Anh đột
nhiên dừng bước, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh nâng khuôn
mặt tôi lên, bình tĩnh nhìn tôi, nói rõ từng câu từng chữ “Tiểu Trư, em là vợ yêu của anh. Nhớ kỹ, em không thể thích ai khác. Nhất định không thể.”

“A…” Tôi vô thức gật đầu. Biểu tình nghiêm túc của anh làm tôi cảm thấy có chút gấp gáp, tôi kéo ống tay áo của anh nói “Em chỉ nói thế thôi mà.”

“Về sau không được nói thế.” Anh rất nhanh nắm lấy tay tôi.

“A…” Tôi lại gật đầu. Nhưng đồng thời ôm cánh tay anh, đem chính mình vùi sâu hơn vào người anh.

Người đàn ông này đã là chồng tôi, là người nửa đời sau tôi phải ở cạnh, phải cùng chung hoạn nạn.

“Tiểu Trư, em muốn hôn lễ thế nào?” Trần Diệu Thiên đột nhiên hỏi tôi.

“Hôn lễ… Tạm thời hay là thôi đi. Em cùng chị em từng hẹn với nhau, chúng em phải cùng nhau cử hành hôn lễ…”

“Vậy được rồi. Nghe lời em. Dù sao em cũng đã là người của anh, không chạy thoát được đâu.”

Hai chúng
tôi đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi đi về phía trước. Quả thật
hướng đi nào không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là… chúng tôi nắm
chặt tay nhau, sẽ không buông tay.

Tôi nhìn nụ cười sáng lạn của Trần Diệu Thiên, không nén được cũng cười lên.

“Chồng yêu, cảm ơn anh.”

“Vợ yêu, nói cái gì ngốc nghếch vậy?”

“Em cảm thấy bản thân giống như một nàng công chúa.”

“Tiểu Trư chính là công chúa của anh. Nàng công chúa béo xinh đẹp của anh.”

“Anh… đi chết đi! A A…” Người phía trước thấy tình thế không ổn đã muốn cười to chạy đi.

♥♥♥

Một năm sau.

Trong khoảng thời gian này, tại một biệt thự nhỏ, một buổi tối hai tiểu thư Quách gia của chúng ta xuất giá.

Hai vị tân nương xinh đẹp động lòng người, hai chú rể phong độ có thừa, tiêu sái tuấn lãng. Cảnh đẹp ý vui, không còn gì hơn.

Quan trong

nhất là… Hai người con rể của Quách gia đều là rồng trong biển người,
gia tài bạc triệu. Vì thế, tất cả mọi người nói, vẫn là sinh con gái
tốt. Tìm kẻ có tiền, nhất thời một bước từ chim sẻ thành phượng hoàng.

Ngày 19 tháng 5

Để chuẩn bị
hôn lễ mọi người đều bị xoay như chong chóng, các vị trưởng bối vội
trước vội sau, vui mừng không sao kìm nén được. Có điều bốn đương sự lại tụ tập vui chơi, high đi.

KTV

Tôi cùng chị gái chiếm hai cái microphone. Hai người đàn ông của chúng tôi thì ngồi
một bên uống rượu tâm sự, thỉnh thoáng khẽ quét mắt qua hai chị em tôi,
trêu chọc vài câu.

Mắt thấy anh rể muốn đưa thuốc cho Trần Diệu Thiên, tôi lập tức đi qua, một tay cướp điếu thuốc cười nói “Anh ấy đã không còn hút thuốc a.”

Trần Diệu Thiên bất đắc dĩ cười gượng.

“Em vợ qunả lý nghiêm thật a.”

“Phải đó.”

“Vợ yêu à…” Trần Diệu Thiên ôm lấy thắt lưng tôi, đem tôi ôm vào trong lòng, khẽ nắm mặt tôi cười nói “Em chính là một khắc cũng không thể không cảnh giác a.”

“Đương nhiên! Vì sức khoẻ của con em, anh phải cai thuốc.” Nói xong tôi theo bản năng liếc xuống bụng mình. Mới hai tháng, nhìn
không thấy gì, bằng không mặc áo cưới sẽ làm trò cười mất. Ngẩng đầu đấu mắt với Trần Diệu Thiên, anh đang cười xấu xa.

Anh đột nhiên sờ lên bụng tôi, khẽ nói “Em yêu, em phải đồng ý với anh, vì con phải ăn nhiều một chút.”

“Không được, em vất vả nửa năm mới được dáng người thế này, cũng không thể vì có thai mà biến thành xấu xí.” Tôi kiên quyết cự tuyệt.

“Dù thế nào em vẫn là người anh yêu nhất, hiện tại dĩnh dưỡng của con rất quan trọng, em cũng đừng nghĩ nhiều quá.”

“A, Được rồi…” Tôi nghĩ một lúc, đành phải nói “Chờ mai hôn lễ kết thúc, em sẽ vì con mà ăn nhiệt tình.”

Dưới sự giúp đỡ của Trần Diệu Thiên tôi thuận lợi giảm hai mươi Kg, trở thành cô gái thướt tha dưới một trăm cân. Có điều tôi phát hiện gầy thật sự không
tốt, Trần Diệu Thiên cũng hay oán giận chuyện ban đêm ôm đều thấy xương. Vì thế tôi lại phóng túng bản thân, nhiều thịt một chút. Hiện tại cũng
hơn một trăm kg, thoạt nhìn cũng không quá béo, vừa phải. {hana: ở Trung Quốc đó, 2kg bằng 1kg ở mình, vì thế bạn Heo nhà chúng ta chỉ có +- 50kg thôi nhé}

“Gần đây có liên lạc với Lí Minh Ngôn không a?” Trần Diệu Thiên đột nhiên cười hỏi tôi.

Tôi lườm anh “Anh ấy hiện tại bận lắm, làm gì có thời gian mà gửi bưu thiếp cho em.”

Nửa năm
trước chúng tôi còn thường xuyên thư từ, thường xuyên tâm sự. Mà mỗi lần tôi đọc thư hay gửi thư, Trần Diệu Thiên đều chăm chú ở phía sau tôi,
đuổi thế nào cũng không đi. Nửa năm gần đây Lí Minh Ngôn hình như rất
bận, ngay cả thư hồi âm cũng không có, dần dần chúng tôi cắt đứt liên

lạc.

“Bài “Thiên nga” này là ai chọn a?” Chị tôi hô lên.

“Của em, của em.” Tôi thật nhanh đáp lại.

Tôi cười hì hì chạy về phía chị, lấy micro.

Nhìn về phía màn hình thật lớn, trong đầu cuồn cuộn những hình ảnh diễn ra một năm qua.

Trần Diệu Thiên làm bạn cùng tôi giảm béo, mang tôi đi du lịch khắp nơi, làm cho thế giới của tôi thật vui vẻ.

Những ngày này có phải rất hạnh phúc không?

Đọc sách,
học đàn dương cầm, uống trà, mua sắm, du lịch… Chỉ cần tôi thích là có
thể đi. Tôi thích anh nhất định mua cho tôi. Tôi nghiễm nhiên trở thành
một quý phu nhân sống an nhàn thoải mái, tận tình hưởng thụ tiêu sài.
Nhưng Trần Diệu Thiên lại dạy tôi quản lý tài sản, đang trong quá trình
hưởng lạc tôi đã thiết kế bản thân thành một thân giữ của. Sau khi biết
được chúng tôi kết hôn, mẹ của Trần Diệu Thiên có kín đáo chê trách, có
điều vì Trần Diệu Thiên vẫn làm theo ý mình nên bà đành thoả hiệp. Người đàn ông này, yêu tôi đến mức không muốn bất cứ người nào chê bai gì
tôi, dù chỉ một chút.

Tôi nghĩ, trong tâm trí tôi đã hoàn toàn không còn hai chữ tự ti.

Tôi biết, tôi có một người chồng yêu tôi nhất, tôi có một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Tôi còn rất
nhiều chuyện muốn làm. Tôi còn nhiều điều cần phải học. Tôi căn bản
không rảnh nghĩ mấy cái như kiểu, Trần Diệu Thiên ở ngoài có lăng nhăng
với cô nào không, cũng không rảnh đi lo anh có thay lòng đổi dạ hay
không. Sống cho hiện tại, hưởng thụ cuộc sống, tôi hiện tại chính là như thế. Mà tình cảm của tôi cùng chồng yêu mỗi lúc một nồng, tôi rất ỷ lại vào anh, giống như càng lúc càng ỷ lại.

Bất luận có sáng chói thế nào, chỉ cần em để ý, có ánh mắt anh dõi theo hay không.

“Nếu không có tiếng gọi của anh

Đôi cánh vẫn như cũ, không thể mở ra

Còn có bao nhiêu buổi sáng sớm trời trong xanh

Em là thiên nga của anh

Anh là người hùng của em

Em nâng cánh

Chờ đợi tiếng anh gọi em

Nghiêng đầu sang một bên

Nghĩ muốn dừng lại nơi vai anh

Em từng khẽ thốt lên

Cảm giác khát vọng trong tim như lạnh giá.

Cũng là anh dùng sức đưa em đến bên những vì sao


Em là thiên nga của anh

Anh là người hùng của em

Em nâng cánh

Em là thiên nga của anh

Anh là hồ nước của em

Chờ đợi em rơi xuống…”

Ngày 20 tháng 5

Sáng sớm,
nhóm bạn tốt đều đã chạy đến nhà tôi, mẹ ở trong phòng dặn dò tôi và
chị. Mắt thấy hai đứa con mình vất vả sinh ra đều phải đi ra ngoài, mẹ
càng nói càng kích động, nhịn không được khóc luôn. Tôi cùng chị trong
lòng vô cùng cảm động, một bên khẽ dỗ mẹ tôi, một bên lau đi giọt lệ lơ
đãng rơi xuống.

Thời gian đã đến, chú rể đến đón cô dâu. Tôi từ đầu còn nghĩ không biết nên dùng
phương pháp gì làm khó Trần Diệu Thiên. Ai ngờ anh dễ dàng ôm được tôi
ra cửa. Mà những người đó trong tay cầm xấp lì xì, tôi nghe được bọn họ
hưng phấn nói nhỏ “Chú rể này đúng là hào phóng… Một bao lì xì mà bỏ mấy ngàn đâu.”

Trần Diệu Thiên một đường ôm tôi xuống lầu, ôm lên xe.

Chúng tôi ngồi trên xe, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau cười.

Tôi đã từng
cảm thấy bản thân được sinh ra quá mức bình thường, quá mức buồn tẻ. Vô
số lần tôi đã hâm mộ những người có cuộc sống phóng khoáng, triền miên
yêu đương.

Hiện giờ,
khi tôi đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, tôi mới phát hiện.. nhiều
năm sợ hãi sống trong thế giới có bao nhiêu tốt đẹp.

Tôi có thể đep tất cả những gì tôi có dâng hiến cho anh – người đàn ông tôi yêu nhất, cùng là người yêu tôi nhất thế gian.

Giữa biển
người mờ mọt, tôi chỉ là một cô gái quá đỗi bình thường, nhưng mà, người bình thường như rôi mới có được hạnh phúc lớn nhất.

Một chiếc

Mờ mịt biển
người trung, ta chỉ là tái bình thường bất quá nữ tử. Nhưng là, này
bình thường bình thường ta, có được lớn nhất hạnh phúc.

Một đoàn xe
xa hoa vừa đia qua, bên kia, một chiếc Porsche màu trắng đi đến. Tầm mắt của tôi vô tình chạm đến, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng cảm giác
chỉ xảy ra trong chớp mắt, vẫn chưa thế nhận biết được.

Khi chiếc Porsche màu trắng đi lướt qua xe hoa, tôi hạnh phúc ngã đầu lên vai Trần Diệu Thiên, lúm đồng tiền như hoa.

Cuộc sống của tôi không phải cổ tích, nó tuyệt hơn cổ tích rất nhiều.

Hai người, một thế giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.