Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 32: Thì ra tình yêu thật hạnh phúc


Đọc truyện Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh – Chương 32: Thì ra tình yêu thật hạnh phúc

“Anh căn bản không nghĩ thế.” Anh cười nói, nụ cười đơn thuần có chút ngốc nghếch.
Tôi đột nhiên phát hiện bộ dạng ngây thơ này của anh thật giống như một
cậu thanh niên mới bắt đầu mối tình đầu thời trung học.

Tôi không khỏi cười nói, “Không nghĩ đến anh cũng có mặt đáng yêu như thế!”

Anh lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc, “Anh là đàn ông, làm sao có thể dùng từ đáng yêu để hình dung được, không tự nhiên.”

“Đáng yêu
đáng yêu chính là đáng yêu chính là đáng yêu!” Tôi cố ý lên giọng, cũng
nghiêm mặt nhìn anh, giống như là cố ý đối nghịch với anh.

Tay anh nhéo lên mặt tôi, bắt đắc dĩ cười nói, “Sợ em rồi, em nói đáng yêu thì đáng
yêu!” Tôi cười hắc hắc, ôm cánh tay ngã vào đầu vai anh.

Tôi phát
hiện dáng người cao lớn của Trần Diệu Thiên cũng không tồi, ở bên cạnh
anh tôi có vẻ nhỏ xinh. Ngẫu nhiên giả bộ chim nhỏ nép vào người anh
cũng không làm cho người bên ngoài thấy mà rùng mình. Nếu đổi là một
người đàn ông thân thể bình thường, đừng nói là không xứng, ngay cả khi
dựa vào là tôi đã sợ thân thể người ta chịu không nổi cân nặng của tôi
rồi. >”

Rời khỏi rạp chiếu phim, Trần Diệu Thiên hỏi tôi bữa tối muốn ăn cái gì: “KFC đi!” Tôi nghĩ nghĩ, đề nghị.

“Muốn anh
mang em đến chỗ khó coi đó ăn sao? Người không biết còn tưởng anh hà
khắc với em!” Trần Diệu Thiên vẻ mặt không vui, “Đổi chỗ khác đi. Đường
Chu Tây Hoa mới mở quán mới, hương vị cũng không tệ lắm, chúng ta đến đó đi!”

“K – F—C!”
Mặt tôi không chút thay đổi, tăng thêm ngữ khí lặp lại ba chữ này. Nếu
đã hỏi ý kiến của tôi thì không thể bác bỏ chứ.

Thật ra tôi
cũng không phải rất thích đi ăn thức ăn nhanh kiểu Tây này, nhưng đọc
trong tiểu thuyết thấy hay có chi tiết nảy sinh tình yêu khi đi ăn KFC,
bị ăn sâu như thế, cứ như là thói quen, nếu yêu là phải vào nơi đó ăn.
Tựa hồ tình nhân không đến nơi đó thì sẽ không kêu là tình nhân. ^_^

Trong cửa
hàng KFC, dòng người lui tới như thoi đưa, trong đó con nít cùng nam nữ
trẻ tuổi chiếm đa số. Tuy nói Trần Diệu Thiên cũng là người trẻ tuổi
nhưng khi anh đi vào nơi này, tôi phát hiện khí chất của anh không hợp
với nơi này, thậm chí là có chút buồn cười.

Mua xong
thức ăn, anh đến ngồi xuống ở bên cạnh tôi. Anh một tay ôm thắt lưng của tôi, một tay bưng đồ uống. Tôi dùng cánh tay đẩy đẩy vào trong ngực
anh, “Bình thường không phải hai người nên ngồi đối diện sao, chúng ta
làm như vậy có phải quái quái lắm không?”

“Làm gì mà quái? Cứ như vậy thật là tốt!”

“Nhưng mà anh xem người ta đều……..”

“Không cần phải xem bọn họ.” Trần Diệu Thiên cười nhạo một tiếng, ôm tôi càng chặt thêm.

Tuy nói như
vậy có chút kì quái nhưng anh ấy kiên trì, tôi cũng tuân theo. Bánh vừa
mới mở ra, vừa mới cắn một cái, anh quay đầu qua, nói, “Anh cũng muốn!”


“Anh cũng có đó!” Tôi lườm anh một cái, làm như mình là con nít ba tuổi không bằng.

“Không phải đang ôm em sao, một tay ăn không tiện mà.”

“Ai cho anh ôm?”

“Anh càng muốn ôm!”

“Vậy đừng ăn!”

“Cũng không có phiền toái bao nhiêu cả, thuận tay cho anh ăn một miếng cũng không chịu!!!”

“……….. Anh biết cách tính quá nhỉ?!” Tôi đem bánh đưa đến bên miệng anh, anh cười tủm tỉm cắn một ngụm, còn nói, “Đa tạ bà xã!”

Kế tiếp
chúng tôi anh một miếng tôi một miếng, cái tay rảnh rỗi của anh cũng
thường thường cầm Cocacola đút cho tôi. Có khi tôi đang uống cũng đút
cho anh một ngụm. Trần Diệu Thiên cười thật sáng lạn, thậm chí hai tay
ôm tôi, trực tiếp nói bà xã anh muốn ăn cái này, bà xã anh muốn ăn cái
kia………..

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua song cửa mà ánh vào. Khoảng cách tôi với Trần Diệu Thiên thật là gần, gần đến nổi mỗi khi quay sang, tôi thậm chí có thể
nhìn thấy làn da thật mịn màng của anh, có một loại sức hút không nói
nên lời.

Hai mắt anh
rạng rỡ, khuôn mặt tuấn mĩ có chứa chút giảo hoạt, nhìn tôi cười hạnh
phúc sung sướng, nụ cười lộ ra tính trẻ con mười phần. Tôi lại đột nhiên cảm thấy, bây giờ thì khí chất của anh cũng có chút phù hợp với tiệm
KFC này rồi. ^_^

Trong đôi mắt sáng ngời của anh, tôi như nhìn thấy được sinh nhật năm mười một tuổi.

Nói cũng
khéo, sinh nhật tôi cách sinh nhật Lí Minh Ngôn có một ngày. Lúc đó tôi
đã để dành được một chút tiền, muốn mua món quà gì đó tặng cho anh ấy.
Hôm nay là sinh nhật tôi, vừa lúc có tiết thể dục, tôi mặt cớ xin phép
đi về phòng. Tôi sợ tới ngày mai lại tìm không được món quà cho anh, vì
thế quyết định hành động trước.

Tôi lấy tiền tiêu vặt mà mình để dành nhiều tháng chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm
mua một món quà—– đó là một quyển lưu bút có ổ khóa. Trên bìa sách có
ghi bốn chữ tôi vô cùng kích động mà viết——- Sinh nhật vui vẻ. Bởi vì
cuộc thi giữa kì trước anh rơi xuống hạng thứ ba, cho nên ở dưới quyển
sổ tôi viết một câu: “Ở trong lòng của tớ, cậu vĩnh viễn đều là thứ
nhất!”

Một câu ngắn ngủn lại chứ tất cả cảm xúc mênh mông của tôi. Không viết chữ gì khác,
cũng không để lại tên mình, tôi chỉ muốn thừa dịp mọi người không có mặt lặng lẽ mang món quà nhét vào trong ngăn kéo của Lí Minh Ngôn.

Tôi bất an
ngồi trên chỗ của mình, xác định là chắc chắn không có người đến mới cầm theo món quà làm bộ như không có việc gì đi đến bàn của Lí Minh Ngôn.
Mới vừa đem quyển lưu bút nhét vào ngăn kéo, trong phòng học đột nhiên
vang lên một tiếng kêu to, “Chân Tâm, cậu làm kẻ trộm!” Tiếp theo lại có mấy bạn cùng lớp đi đến, có một bạn nam chỉa vào người của tôi, kêu to, “Tớ vừa vào là nhìn thấy Quách Chân Tâm đang đứng ở ngăn kéo của lớp
trưởng! Cậu ta chắc chắn là muốn trộm đồ!”

“Tớ…….. Tớ
không có ………..” Tim tôi run lên, run giọng cố gắng giải thích, trong
lòng bàn tay cùng sau lưng áo tất cả đều đầy mồ hôi. Các bạn khác cũng
liên thanh ồn ào, “Con heo mập mạp muốn làm gì?” “Quách Chân Tâm muốn
trộm đồ của lớp trưởng!” Lúc này các bạn học đi tới càng ngày càng
nhiều, xem ra là thầy giáo thể dục cho tan tiết sớm. Tôi gấp đến độ gần

muốn khóc, “Tớ không có……… Thật sự không có mà……….”

Lớp học buổi chiều, tuy rằng trên đỉnh đầu có quạt điện đang quay nhưng trán tôi mồ
hôi tuôn như mưa. Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bạn học, tôi hận
không thể nhảy từ lầu bốn xuống cho xong hết mọi chuyện.

Có mấy người nam sinh đi tới, tôi rất sợ bọn họ phát hiện tôi đặt đồ trong ngăn kéo
của Lí Minh Ngôn, như vậy sẽ càng thêm xấu hổ, thậm chí còn mất mặt hơn
cả bị nói xấu sau lưng. Tôi vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, nghẹn ngào giải thích, “Tớ thật sự…… không có trộm gì hết….. Các cậu tin tưởng tớ
đi………..” Tôi lau mồ hôi trên mặt, lại lau một phen nước mắt.

“Việc này
không liên quan đến Quách Chân Tâm!” Giọng nói Trần Diệu Thiên đột nhiên vang lên, nháy mắt mọi người đều ù ù cạc cạc nhìn về phía cậu ta, cậu
ta nói, “Là tao kêu cậu ta lấy vở bài tập của lớp trưởng cho tôi
cóp-pi!”

“Không biết
đọc sách, chỉ biết cóp – pi……….” “Là muốn lấy vở của lớp trưởng cóp – pi …….” “Thật không biết xấu hổ……..” Các nữ sinh nhất thời điều bàn tán
xôn xao, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu ta, mà tôi thì cầm nước mắt,
không hiểu gì nhìn Trần Diệu Thiên đột nhiên ở đâu xuất hiện, “Tao cóp – pi thì làm sao?! Liên quan gì đến bọn bây?” Trần Diệu Thiên quát lên,
các bạn khác thức thời không dám lên tiếng nữa.

Cậu ta đẩy
mọi người ra, đi đến bên cạnh tôi, túm quần áo của tôi kéo đến bên cậu
ta, mắng, “Cậu là con heo ngốc, có chút chuyện nhỏ mà cũng làm không
xong! Không phải là chỉ kêu cậu lấy một quyển vở thôi sao, khóc cái gì
mà khóc?!”

Cậu ta kéo
tôi ra khỏi vị trí của Lí Minh Ngôn, mọi người cảm thấy hết náo nhiệt
rồi cũng lần lượt tản đi. Tôi bị cậu ta nắm kéo đi ra ngoài, rời xa ánh
mắt soi mói của các bạn học. Ánh mắt trời chiếu vào trên mặt cậu ta, tôi để cậu ta tùy ý kéo chạy.

Đi đến chỗ
hành lang rất xa, cậu ta dừng bước, không nể mặt hỏi tôi, “Cậu chạy đến
chỗ người ta làm gì?” Tôi cắn môi gục đầu xuống không trả lời, nước mắt
bất tri bất giác lại rơi xuống, “Lai khóc! Khóc cái gì chứ?! ” Cậu ta
hung hăng quát.

“Được rồi,
đừng khóc!” Cậu ta đột nhiên vươn tay, lung tung lau đi nước mắt trên
mặt tôi, “Hôm nay là sinh nhật cậu phải không?” Cậu ta hình như là lơ
đãng mở miệng, tôi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cho cậu!” Cậu ta vươn tay, trong lòng bàn tay bẩn bẩn còn mồ hôi của cậu ta là
một chiếc kẹp tóc màu lam.

“Cầm đi!”
Thấy tôi nửa ngày không nhúc nhích không động tĩnh, cậu ta không kiên
nhẫn kêu lên. Tôi có chút nao núng nhận lấy món quà, “Chỉ có mấy hào
thôi, tùy tiện mua, không thích thì có thể ném!” Nói xong cậu ta lướt
qua tôi, đi thẳng về phòng học.

Tôi cầm
chiếc kẹp tóc màu lam kia, đứng sửng sốt thật lâu. Khi xoay người, bóng
dáng cậu ta đã muốn càng chạy càng xa. Cậu ta vẫn khô gắt nhỏ gầy như
cũ, quần áo trên người vẫn rách nát lôi thôi như cũ, nhưng mà khi ánh
mặt trời chiếu lên người cậu ta in bóng xuống mặt đất, bóng dáng cậu ta
dừng như lớn hơn, ………


“Sao bỗng
dưng im lặng thế, đang suy nghĩ gì à?” Trần Diệu Thiên đột nhiên nhéo
vào thắt lưng của tôi, tôi nhịn không được phì cười một tiếng, quay
qua…nhìn anh, con ngươi trong trẻo của anh đang chuyên chú dừng ở tôi,
“Tiểu Trư cười rộ lên thật là đẹp mắt!” Sau lưng anh ánh mặt trời đang
chiếu vào, mắt anh ý cười vui vẻ. Tôi đột nhiên có loại cảm giác hốt
hoảng, anh ở trước mắt, anh trong trí nhớ, lần lượt đã thay đổi rồi……………

Tôi hơi hơi nghiêng mặt đi, khẽ chạm một chút vào hai má của anh.

……………..Anh cũng vậy, cười rộ lên nhìn đẹp mắt lắm.

Anh sửng sốt, sau đó vươn tay sờ sờ mặt
mình, trên mặt hơi có chút nhăn nhó nói, “Làm sao vậy? Đột nhiên buồn
nôn như vậy?” “Em làm sao buồn nôn? Em lại chưa nói cái gì?” “Chưa nói
gì mà hành động càng buồn nôn hơn!” “…….. Đi tìm chết!” “ Vừa mới rồi
còn hôn anh nữa, cái này là kêu anh đi chết rồi! Con gái thật khủng bố!” “Như thế nào? Không muốn sao?” “Không dám, bà xã đại nhân là lớn nhất,
anh làm sao mà không muốn được?”

Tôi lại nhớ
đến ngày sau sinh nhật của tôi, cậu ta hỏi tôi sẽ mua cho cậu ta cái gì, tôi vừa muốn phản kháng thì cậu ta lại nói, “Con heo này thật không có
lương tâm, tôi còn mua quà sinh nhật cho cậu đó!” Tôi chỉ còn có thể cắn răng từ bỏ. Rồi có một ngày cậu ta nói lại những lời này, tôi nhịn
không được oán giận nói, “Không phải chỉ một chiếc kẹp tóc sao , trả lại cho cậu không được sao? ” Nói xong tôi mở ngăn kéo, lấy cái kẹp tóc tới bây giờ vẫn chưa dùng lần nào ném lên mặt bàn của cậu ta, “Trả lại cho cậu!”

Sắc mặt Trần Diệu Thiên nhất thời khó
coi tức cực điểm, một trận trắng một trận xanh. Cậu ta nghiến răng
nghiến lợi, hung tợn nói, “Tôi đếm tới ba, nếu cậu không lấy lại, cậu
nhất định phải chết! Một……….hai……” Tôi ngoan ngoãn cầm chiếc kẹp tóc trở về, cúi đầu xuống ngay cả mắt cũng không dám nhìn cậu ta. Cậu ta dùng
giọng nói u ám, nói, “Còn dám như vậy nữa tôi đánh chết cậu!” Tôi rụt
cổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể trong lòng âm thầm
mắng hắn một trăm lần một ngàn lần một vạn lần.

Bây giờ nhìn thấy anh cười làm lành lấy lòng tôi, tự nhiên từ đáy lòng tôi có cảm
giác thỏa mãn một chút. Bị Trần Diệu Thiên ăn hiếp lâu như vậy, cuối
cùng cũng có thể ăn hiếp lại anh được rồi. ^_^

Lúc hoàng
hôn, tôi cùng anh tay trong tay ra bờ sông tản bộ. Người đi tới đi lui ở đây đều là tình nhân, xem ra hai chúng tôi cũng hợp với tình hình
chung. Gió sông từ từ thổi tới, mang theo hương khí cỏ cây ướt át, làm
cho người ta cảm thấy thật vui vẻ thoải mái. Màn đêm dần dần buông
xuống, những ngọn đèn soi ánh lấp lóe trên mặt sông. Tất cả trở nên xinh đẹp vô cùng.

Còn nhớ lần
trước, khi tôi cùng Trần Diệu Thiên đi ở bờ sông này, trong tim tôi tràn đầy hình ảnh của Lí Minh Ngôn, hơn nữa còn chí khí hào hùng là phải
chinh phục được anh. Bây giờ đã qua bao lâu rồi nhỉ? Bây giờ tôi đã
không còn muốn anh, thậm chí quyết tâm phải hoàn toàn quên anh đi. Tôi
phải quên đi một điều, người đàn ông này không phải dành cho tôi nửa
rồi.

Tôi phát
hiện khóe miệng Trần Diệu Thiên vẫn nhếch cười tươi, giống như là vừa
mới kí được hợp đồng lớn thì phải. Tôi nói, “Anh có thể ổn định chút
được không, nằm mơ gì mà cười hoài vậy?” “Không có!” Anh vừa cười, “Anh
chỉ là trong lòng cao hứng!” Anh quay đầu nhìn về phía tôi, nắm tay tôi, nói, “Tiểu Trư, anh thật sự rất cao hứng!”

Chúng tôi
ngồi xuống ghế đá bên bờ sông nghỉ ngơi, anh ôm thắt lưng của tôi, kéo
tôi vào trong lòng ngực, dùng cằm cọ tóc tôi. Chúng tôi cứ như vậy lẳng
lặng nhìn người đi tới đi lui, nhìn ngọn đèn ở bên cạnh bờ sông, nhìn
bọn nhỏ đang chạy giỡn ầm ĩ ở cạnh bờ sông. Trần Diệu Thiên ở bên tai
tôi nhẹ giọng nói, “Anh cảm thấy hình như có điều không thật!”

“Cái gì không thật?” Tôi kinh ngạc hỏi anh.

“Giống như
thế này………..cùng một chỗ với em…….” Anh cười cười, giọng nói nhưng là
gió, thật mờ ảo, “Suy nghĩ lâu lắm rồi, hy vọng cũng đã nhiều lần lắm
rồi, bây giờ là hiện thực nhưng lại cảm thấy không đúng sự thật…………….”

Anh nhẹ nhàng thở dài, giọng nói không hiểu sao lại có chút u buồn, “Hy vọng không phải là giấc mơ………..”


“Mơ cái đầu anh!” Tôi gõ nhẹ lên đầu anh.

“Tiểu Trư,
làm bà xã của anh được không?” Anh đột nhiên nắm chặt tay tôi, ở bên tay tôi thấp giọng khẩn cầu, “Không phải hai ngày mà là cả đời! Coi như là
cho anh cao hứng đi. Chỉ cần em đồng ý yêu cầu này của anh, về sau vô
luận em muốn cái gì anh cũng đồng ý với em!”

“Nói thật,
nếu không thể cho em một tương lai tốt đẹp, anh sẽ để không cho em vào
anh ở cùng một chỗ. Anh tình nguyện để cho em cùng người đàn ông khác
hưởng hạnh phúc, nhưng mà bây giờ anh xác định, chỉ có anh mới có thể
làm cho em hạnh phúc nhất.”

“Để nói sau……..” Ánh mắt của tôi do dự, đột nhiên chột dạ nói.

“Đồng ý với anh đi, Tiểu Trư, anh thật sự………”

“Ai da, anh có phiền hay không? Về sau nói có được không?” Tôi cắt ngang lời anh.

Anh không lên tiếng, hồi lâu lúc sau anh thản nhiên cười, “Đi, về sau nói sau!” Nụ cười này có chút gượng ép.

Lòng tôi băn khoăn, lập tức nói sang chuyện khác, lại cố gắng kể chuyện cười cho anh nghe. Dưới sự cố gắng của tôi, tâm tình anh cũng dần dần tốt lên.

Trời đầy
sao. Ánh trăng lấp lóe. Bầu trời đêm yên tĩnh mà thâm thúy. Mọi người
dường như chỉ có hai người chúng tôi, khi thì nói giỡn khi thì đùa giỡn, tự nhiên tay nắm tay vai kề vai từ bờ sông đi về.

Tôi đột nhiên có một ý nghĩ, “Chúng ta đến quán Bar chơi được không?”

“Con nít đi quán Bar làm cái gì?” Anh nâng tay nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, trở về thôi!”

“Không muốn! Em muốn đi quán Bar!” Tôi túm tay anh, không thuận không buông tha,
“Mang em đi! Em cho tới bây giờ còn chưa đi quán Bar lần nào, đi chút
thôi, coi như anh thỏa mãn em đi!” Tôi cũng cảm thấy quán Bar là nói
không có cảm giác an toàn, cũng là nơi vô cùng không thích hợp với tôi.
Nhưng tôi thật sự rất hiếu kì với nơi đó. Tôi cảm thấy đi theo Trần Diệu Thiên là thích hợp nhất. ^^

Hai mươi
phút sau, chúng tôi đi tới bán Bar nổi tiếng nhất trong thành phố. Còn
chưa có vào cửa mà đã thấy từng đợt yêu nam yêu nữ đang lắc lư. Một cô
gái ăn mặc mỏng manh đột nhiên chạy tới bên đường nhảy như điên, còn có
một cô gái khác cười lớn nói, “Tôi không có say………không có say……..” “Em
say. Đi thôi!” Ba người đàn ông kéo cô gái kia vào taxi, nhìn quần áo
của cô gái kia, tôi đột nhiên có cảm giác mùa hè tới rồi. >”

Hai cô gái
bộ dáng rất ái muội đi tới chỗ chúng tôi, hai người nháy mắt với Trần
Diệu Thiên, còn thiếu nước ngã thân hình mềm nhũn vào người anh. “Mĩ
nam, anh xem em có xinh đẹp không?” “Mĩ nam, anh xem em này, em đẹp hơn
cô ấy nhiều!” “Mĩ nam, nhìn em nhìn em này……” “Mĩ nam, anh là người đàn
ông đẹp trai nhất có hương vị đàn ông nhất, chúng ta ngủ đi……….”

Hai mắt tôi
xoay tròn, đang nghi ngờ là mình nằm mơ. Tôi thật sự khó có thể tin là
có con gái mặt dày như vậy, hơn nữa Trần Diệu Thiên đang ôm vai tôi, rõ
ràng là quan hệ với tôi không bình thường. Hai người cô ta là ném tôi ở
chỗ nào vậy?????

Trần Diệu
Thiên không để ý tới hai người đó, nắm tôi đi thẳng về phía trước. Có
một cô gái bất khuất vọt tới trước mặt chúng tôi, lần này cô ta đúng là
nói chuyện với tôi, cô ta nói, “Dì ơi, dì như vậy đừng có chiếm một
người đàn ông cực phẩm biết không? Làm vậy là làm bậy đó!”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, “Dì? Tôi có già như vậy sao? Tôi là dì?”

Trần Diệu
Thiên ở bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng, cô gái kia hình như thấy anh
cười nên can đảm tăng lên, lắc lắc thân hình như rắn nước, nháy mắt tiếp tục nói, “Kì thật cũng không phải là dì, bây giờ các bà dì đều đi đánh
mạt chược cả rồi, cô là bác gái thôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.