Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 20: Đồng cảm


Đọc truyện Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh – Chương 20: Đồng cảm

Cằm anh để ở đỉnh đầu tôi, thật lâu sau, tâm tình hình như dịu đi, anh nói “Hiện tại không tin anh cũng không sao, anh sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy,
chỉ cần em cho anh thời gian!”
“Tôi cho rằng chúng ta chỉ là bạn bè.” Tôi thản nhiên nói, “Nếu anh
không thích như thế thì, chúng ta cái gì cũng không phải”

Anh trầm mặc thật lâu, sau đó buông tôi ra, hai tay lại đột nhiên nâng
mặt tôi lên, cười nói, “Chỉ cần đi theo Đảng, không sợ không có cơ hội.” Anh ta đứng trước ánh sáng, cả một vùng ánh vàng rực rỡ sắc màu tô điểm thêm cho hình dáng anh ta, anh cười rất là đẹp trai mê người nhưng rồi lại tự dưng có vẻ chua xót hòa với bất đắc dĩ.

Tôi đẩy tay anh ra, “Được rồi, đừng cợt nhả với tôi nữa, yêu gì chứ?! Tôi phải đi trở về.”

Anh đoạt lấy hành lý của tôi, “Vậy đi thôi.” Thấy tôi buồn bực nhìn anh, anh mang kính râm, quay đầu lại nâng cằm tôi lên, cười gian gian, vẻ
mặt lưu manh nói, “Ai kêu ai không thích anh lại thích trư lão đại ngài
chứ?!” “Anh muốn chết à?!” Tôi tức giận đá tới một cước. Anh ta nhanh
chân tránh được.

Hành lý cũng bị kéo đi rồi, tôi chỉ còn cách xoay người đi theo phía sau anh ta. Bóng dáng anh ta tuấn lãng, khí chất tiêu sái, đi dưới ánh mặt
trời tự nhiên vô cùng chói mắt, mà cái hành lí vốn làm cho tôi cảm thấy
vô cùng sỉ nhục lại buồn cười, lúc này bị anh ta hăng hái lôi đi, tựa hồ cũng không chướng mắt. Anh đột nhiên quay đầu lại, chờ tôi đến gần vài
bước, hỏi tôi, “Còn chưa có ăn cơm đúng không? Chúng ta đi lấp đầy bụng
trước đi.” Tôi gật gật đầu, “Được rồi.” Bụng của tôi xác thực có chút
đói rồi.

“Chậc chậc, lần đầu dịu ngoan như vậy.” Anh ta giống như phát hiện tân
lục địa, tiếp theo liên tục cảm thán, “Không hổ là Tiểu Trư, có ăn cái
gì cũng đi theo.”

“Anh. . . . . . miệng anh sao độc như vậy chứ?!” Tôi tức giận điên cuồng đuổi theo anh ta mà anh ta cứ liên tục tránh né.

Cãi nhau ầm ĩ trong nháy mắt đã đi đến bãi đổ xe, anh ta đem hành lý bỏ
vào cốp xe, hỏi tôi, “Muốn ăn cái gì đây?” “Tùy tiện đi.” Lên xe, âm
nhạc nổi lên, xe mui thuyền được anh ta rộng mở, tắm trong dương quang
ấm áp, nghe tiếng ca sống động vờn quanh, tựa lưng vào ghế dựa êm thật
êm, tôi thích ý cực kỳ. Cả người mỏi mệt tựa hồ lúc này cũng không sức

lại đi để ý tới nữa.

Trên đường đi, tôi mới phát hiện, thì ra có Trần Diệu Thiên ở bên cạnh
thật sự tốt lắm. Cho tới nay, tôi đều quen một mình đối mặt với tất cả,
một mình chịu đựng tất cả, vô luận là ủy khuất hoặc đau khổ, tôi cũng
không nguyện ý kể cho người ta biết, càng cảm thấy sẽ không ai để ý
quan tâm đến chính mình. Cho nên tôi một người trốn ở trong góc yên lặng khó chịu, một người trốn vào trong chăn mà khóc.

Anh ta mang đến cho tôi một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Thì ra có
người chia sẻ thì tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với một mình đối mặt.

Tôi quay đầu nhìn về phía Trần Diệu Thiên đang lái xe, nhẹ giọng nói, “Cám ơn anh.”

“Cám ơn cái gì?” Anh ta khó hiểu liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Anh đối với tôi tốt lắm, cám ơn anh.”

Tay anh ta đột nhiên kéo tôi lại, hôn trên má tôi một cái, cười nói,
“Vậy lấy thân báo đáp đi, cảm tạ bằng cái khác đại gia đây không cần.”

Tôi kinh ngạc không ngừng đẩy anh ta ra, càng không ngừng lau mặt, hét
lớn, “Trần Diệu Thiên anh mà động thủ động cước lần nữa tôi sẽ thật
không để ý tới anh nữa !”

Anh ta cười dương dương tự đắc, giống y như không tiếng của tôi nói,
thậm chí còn lẩm nhẩm hát theo nhạc. Tôi. . . . . . nén lại xúc động hận không thể một quyền tấu vào mặt anh ta, quay đầu nhìn về phía khác,
hoàn toàn coi rẻ cái tên mặt dày kia.

Sau đó không lâu anh chở tôi đến một khách sạn, tôi vốn định nói hai
người ăn cơm mà anh tới khách sạn làm gì, khi chúng tôi được dẫn vào
phòng tôi mới phát hiện đây chính là chỗ ngồi đặt sẵn dành cho hai
người, hơn nữa đa số điều là tình nhân, rõ ràng chính là phòng tình
nhân. Tôi liếc mắt Trần Diệu Thiên một cái, cười cười nói, ” Cứ điểm anh hẹn hò với con gái cũng thật không ít, đã phát triển đến Vũ Hán rồi

đấy.”

“Oan uổng quá!” Anh ta lập tức trưng ra biểu tình đặc biệt vô tội, “Lúc
trước thật sự không có tới nơi này mà!” Tôi liếc anh ta một cái, lười
cùng anh ta cãi cọ. Sau khi ngồi xuống, anh ta vẻ mặt ưu sầu nhìn tôi,
đột nhiên thở dài, “Haizz, anh phải làm thế nào mới rửa sạch tội danh
công tử đào hoa này đây.” Tôi không chút nào che dấu, hừ lạnh một cái,
“Anh chính là cây cải củ đại đào hoa! Chuyện thật còn muốn kêu oan!”

“Tiểu Trư, anh đối với anh thật sự là cuồng dại tuyệt đối a! Em nhìn đôi mắt thành thực của anh này, em cũng đừng kích thích anh nữa được không? Trái tim anh đây vô yếu ớt đó.”

“Bà xã còn có thể tạo thành một đội bóng đá mà người ta còn nói với tôi
là cuồng dại tuyệt đối, ha ha. . . . . . Sao nghe giống như thật ấy nhỉ. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”

“Được rồi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên trách mắng, sắc mặt âm trầm làm
tôi thức thời chớ có lên tiếng. Nhưng chưa tới trong chốc lát anh ta lại nhìn tôi cười rộ lên không đứng đắn, nói, “Vậy cho em làm đội trưởng.”
“. . . . . . Đi chết đi! !” =.=

Thức ăn bưng lên tôi liền vùi đầu vào ăn, Trần Diệu Thiên châm một điếu
thuốc, một bên hút thuốc một bên nhìn tôi, “Ê, anh nhìn tôi làm chi
vậy?” Tôi rất là không thoải mái hỏi.”Thích nhìn em thôi.” Anh ta phun
ra một ngụm thuốc, hí mắt nhìn tôi cười.

Không biết vì sao, ánh mắt của anh ta làm tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, mà da gà tôi rớt đầy đất. Tôi cố gắng xem nhẹ tồn tại của anh ta, tiếp
tục ăn. Anh ta đột nhiên nói, “Tiểu Trư, em sao lại gầy rồi?”

“A?” Tôi chấn động, hai mắt tỏa sáng, “Anh nói thật?” Không đợi anh ta
trả lời tôi tiếp tục bổ sung, “Ngay cả anh đều nhìn ra, hắc hắc hắc, xem ra giảm béo thật sự rất có hiệu quả. . . . . .”

“Đang yên đang lành giảm bậy bạ cái gì!” Anh ta nhíu mày, búng gạt tàn
thuốc, bộ dáng nghiêm túc lại đau lòng nhìn tôi, “Không cho giảm béo

nữa. Đừng hại mình đói bụng.”

“Tôi giảm cho tôi, liên qua gì đến anh! Hơn nữa đói thì đói, ai kêu con
gái thon thả nhìn mới đẹp? Đói cũng phải chịu đựng!”

“Em đừng nghe người ta nói bừa, con gái có thịt nhìn mới đẹp, sờ vào cảm xúc cũng tốt.”

Tôi đang uống một ngụm canh, nghe xong câu đó phun ra hết. =.=

. . . . . . Sao tôi lại cùng lưu manh ngồi ở đây vậy trời, a a a a a a a a a a a a!

Tôi quyết định không nói chuyện với anh ta nữa, chỉ chú ý ăn đồ ăn của
mình thôi. Mà khi tôi đã ăn no rồi, phát hiện anh ta vẫn là chưa ăn
miếng nào, tôi nhịn không được hỏi, “Sao anh không ăn?” Anh ta thở dài,
ra vẻ phiền muộn nhìn tôi, ” Thổ lộ xuất phát từ nội tâm mà em cũng
không tin, trái tim đều bị thương tan nát hết cả rồi, còn lòng dạ nào ăn với uống.”

“Tôi sắp ngất xỉu rồi! Anh đứng đắn chút không được sao?!”

Trần Diệu Thiên cười cười, không tiếp tục đề tài kia nữa, anh ta cười
nói, “Em từ từ mà ăn. Buổi chiều chúng ta đến trại câu Cửu Trại, thời
gian còn vô cùng dư vả.”

Tôi sửng sốt, “Ai nói đi trại câu Cửu Trại?”

” Không phải em tính đi sao?”

“Vô nghĩa! Tôi hiện tại không đi!”

“Sao vậy?” Anh ta hơi hơi nhướng mày, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, “Anh cùng em không được sao?”

“Nói gì thế?! Tôi chỉ là không muốn đi.” Kỳ thật tôi hoàn toàn có thể
nói là không muốn đi với anh ta. Cũng không biết vì sao, câu đến bên
miệng mà không nói nên lời .

Trần Diệu Thiên trầm mặc một lát, dụi đi điếu thuốc đang cháy một nửa
trong tay, đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, tôi kinh ngạc ngẩng mặt nhìn
anh ta. Tay anh ta nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi, thái độ nhìn có chút bất đắc dĩ , đáy mắt cũng vô cùng ôn nhu, anh ta nhìn tôi mỉm cười, “Cũng

được, Tiểu Trư nói không đi anh sẽ không đi. Đi thôi.”

Anh kéo tay tôi ra ngoài, lòng tôi tự nhiên có một cảm giác khó hiểu,
cũng không biết nên hình dung như thế nào, trong đầu nhiều chuyện liên
quan đến anh lại trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Khi học lớp 4 chúng tôi bắt đầu học tiếng Anh, mới đầu tất cả mọi người
còn hưng trí bừng bừng , nhưng học được một năm rưỡi tất cả nhìn thấy
ngoại ngữ là đau đầu, cô giáo tiếng Anh vì nâng cao tính tích cực học
tập của mọi người, nên cuối tuần nào cũng tổ chức một hoạt động. Có một lần hoạt động chính là phân vai diễn biểu diễn đối thoại. Một đoạn đối
thoại, hai người một người sức diễn ở một góc, một người đúng ở bục
giảng dùng tiếng Anh biểu diễn. Một buổi chiều cô giáo chia tổ, cũng
không biết là trúng vận gì, tôi thế nhưng cùng Lí Minh Ngôn phân chung
một tổ.

Vào ban đêm về nhà tôi hưng phấn luyện tập lặp đi luyện tập lại, quấn
quít lấy bà chị diễn luyện rất nhiều lần, thậm chí thái độ ngữ khí tư
thế đều phải chính xác đến từng giây, mãi đến nửa đêm nằm ở trên giường
tôi vẫn lẩm bẩm trong miệng. Tôi chưa từng khắc khổ như vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng mà nhảy nhót, tôi muốn cho cô giáo tiếng
Anh nhìn với cặp mắt khác xưa, càng muốn cho Lí Minh Ngôn nhìn với cặp
mắt khác xưa.

Ngày hôm sau từ khi thức dậy tôi đã bắt đầu vẫn ngóng trông tiết tiếng
Anh mà từ xưa giờ mình không thích, cả người tôi hoàn toàn đắm chìm
trong phấn khởi. Rốt cục phán cũng đến giờ tiếng Anh rồi, cô giáo gọi tự động xung phong đi. Lòng tôi nghĩ chờ Lí Minh Ngôn đi lên rồi tôi liền
đi lên theo. Tôi chờ a chờ, một tổ lại một tổ lên rồi, nhưng vẫn không
thấy Lí Minh Ngôn có động tĩnh. Nhưng anh chưa động, tôi lại càng không
được hành động thiếu suy nghĩ. Tôi cả người bất ổn đứng ngồi không yên , giống như có một vạn con kiến đang bò trên lưng.

Rốt cục cũng đến tổ của Lí Minh Ngôn rồi, tim tôi điên cuồng đập loạn,
hai chân đứng lên mà còn run run, lúc tôi đứng dậy lại nhìn thấy Lí Minh Ngôn đi đến bàn Lưu Tuệ ở sau lưng tôi. Tôi ngơ ngác nhìn hai người bọn họ một trước một sau đi lên bục giảng, còn mình cũng phản xạ có điều
kiện bàn đặt mông ngồi trở lại ghế của mình.

Sau đó Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ ở trên đài lưu loát đối thoại. Tôi nhớ
ra rồi, ngày hôm qua Lưu Tuệ xin nghỉ bệnh không có đến trường. Nhưng mà như vậy là chuyện gì xảy ra? Hợp tác của tôi làm sao bây giờ? Bọn họ
diễn xuất hoàn mỹ được cô giáo tiếng Anh ngợi khen, thậm chí còn kêu các bạn khác vỗ tay. Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nắm
chặt tay, cúi gầm đầu xuống. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.