Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 11: Một chút lôi thôi


Đọc truyện Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh – Chương 11: Một chút lôi thôi

Vì sao sau bao nhiêu năm mới gặp lại, cô ấy vẫn cao cao tại thượng giống một nàng công chúa, còn tôi vẫn chịu uất ức như cũ.

………..Tôi thật sự là muốn chết a!!!

Lưu Tuệ hướng về phía Lí Minh Ngôn đưa lên chiếc ly có đế dài, khoé môi gợi lên độ cong dụ hoặc nói “Đã lâu không gặp!”

Lí Minh Ngôn đang nắm tay tôi, trong nháy mắt hình như tay của anh nắm chặt hơn một
chút, giống như một phản xạ có điều kiện vậy. Tôi lặng lẽ đảo mắt qua
anh, phát hiện biểu tình bình tĩnh thường ngày của anh giờ đây lại có
chút hoảng hốt và thất thần. {hana: có JQ}

Lòng tôi thình lình nhói đau một cách khó hiểu!

Tôi hạ tầm mắt, tận lực khiến mình vô cùng tự nhiên.

“Đã lâu không gặp.” Lí Minh Ngôn thản nhiên cười một tiếng. “Em về khi nào?”

“Hôm qua mới về, muốn gọi anh đón em lại phát hiện không biết liên lạc với anh thế nào.” Thanh âm của cô thật tao nhã thong dong, tự nhiên lại khiến người nghe thấy được họ có quan hệ không bình thường.

Tôi đột
nhiên nhớ tới, đúng vậy, bọn họ chính là mối tình đầu của nhau a, cũng
biết bọn họ lúc trước đã trải qua tình yêu trường học ngọt ngào cỡ nào.
Một đôi kim đồng ngọc nữ như vậy ở trung học khẳng định là một truyền kỳ đi.

Lòng tôi càng thêm buồn và luông cuống, như là có cái gì đó nhọn hoắt đang đâm vào trong lòng tôi từng chút một.

“Gần đây anh cũng bận, cũng không biết có thời gian không.” Lí Minh Ngôn cười nhạt nói.


“Bận gì a? Nghe Diệu Thiên nói, anh làm về nhà đất sao? Tình hình vài năm gần đây nghe nói tốt lắm mà.”

“Cứ cho là thế đi, hiện tại tiền kiếm cũng được. Còn em, ở nước ngoài thế nào?”

Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lưu Tuệ thật muốn nói “Xin chào, tôi là bạn học cũ của cậu, Quách Chân Tâm, đã lâu không gặp, không phải đã quên tôi rồi chứ.” Cô ấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lí
Minh Ngôn. Hai người bọn họ anh một lời em một lời, căn bản không có chỗ cho tôi chen mồm vào.

Tôi thật
muốn hét to một câu, có cần thiết phải tiếp tục như vậy không! Mấy người muốn ôn chuyện xưa hay không không quan trọng, quan trọng là lúc này
cái người đang đứng ngốc ở bên cạnh hai người là tôi đã hoàn toàn bị cho là hạt bụi không còn tồn tại!….Tôi rõ ràng không phải như thế a!

Vì sao tôi
lại phải ở giữa hai người và có bộ dạng đáng thương thế này? Vì cái gì
mấy người muốn mình nổi bật còn tôi thì mờ nhạt như vậy!

“Được rồi, đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đi.” Bên kia sô pha tiếng Trần Diệu Thiên đột nhiên chen vào. Cậu ta dùng
ánh mắt trêu tức nhìn chúng tôi, quơ quơ chiếc ly thuỷ tinh để dài bên
trong chứa một chút rượu vang, khoé môi khẽ nhếch “Đêm còn dài, có gì từ từ tán gẫu cũng được mà.” Nói xong ngửa cổ đem ly rượu uống cạn.

“Trần đại gia của chúng ta không hổ danh là làm trong ngành giải trí, thật biết khuấy động đi.” Lưu Tuệ xoay người, đi đến một bên sô pha. Ý tưởng chào hỏi của tôi
cuối cùng đành từ bỏ. Lí Minh Ngôn cũng vỗ vỗ vai tôi cười nói “Ngồi đi.” Nói xong anh đi đến phía Trần Diệu Thiên. Tôi biết, anh là cố ý muốn mang tôi tiếp cận Trần Diệu Thiên.

Tôi nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Lí Minh Ngôn, Đối với Trần Diệu Thiên, tôi
vẫn là ôm một tư tưởng như lúc nhỏ, hiện tại lại phải… ai, mẹ nó, thật
sự làm người ta phiền chán a! {hana: lần đầu tiên nói bậy.. chính xác là viết bậy oa oa}


Lí Minh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Trần Diệu Thiên, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Lí
Minh Ngôn thì anh đột nhiên giữ chặt ống tay áo tôi, cười nói “Ngồi đi.” Mà vị trí anh muốn tôi ngồi là…. ở giữa anh và Trần Diệu Thiên.

Tôi đành kiên trì ngồi xuống.

Lí Minh Ngôn lấy thuốc lá, rút hờ một điếu mời Trần Diệu Thiên, sau đó chính mình
cũng châm một điếu. Anh hít một hơi, thấp giọng cười nói “Cậu nhóc này đúng là không được rồi, nói là có điều bất ngờ đặc biệt, thì ra là thế à.”

Trần Diệu
Thiên đẩy người con gái đang ngồi bên cạnh đi, cậu ta rút thuốc, đưa
người về phía trước rót cho Lí Minh Ngôn một ly rượu vang, hít một hơi
thuốc, cười nói “Bất ngờ quá còn gì? Muốn trả lại cho anh.”

“Trả cho tôi?” Lí Minh Ngôn khó hiểu nhìn phía cậu ta.

Trần Diệu
Thiên giơ ly rượu lên là tư thế cheers với anh, Lí Minh Ngôn lập tức
nâng ly, hai người nhẹ nhàng chạm ly, thanh âm thanh thuý của hai chiếc
ly thuỷ tinh chạm vào nhau khiến rượu bên trong hơi sánh lên. Mà tâm
tình của ta cũng đang cuộn sóng sánh giống chất lỏng trong ly. Tôi thật
không biết tôi giống cái đinh ốc ngồi ở giữa này làm gì! Giống như một
chướng ngại vật a!

Trần Diệu Thiên nhấp một ngụm, buông ly xuông, ánh mắt nhìn Lí Minh Ngôn có chút ý vị thâm trầm, cậu ta cười như không cười nói “Tôi chính là người có ân phải báo, anh đã cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ
vậy tôi đương nhiên cũng phải tặng anh một ngạc nhiên a.”


Trong mắt Lí Minh Ngôn hiển hiện một tia khó hiểu, nhưng anh cũng bình tĩnh rất nhanh, cười cười tự giễu nói “Bất ngờ này cũng lớn quá đi.”

“Hai người đang nói chuyện gì bí mật thế?” âm thanh của Lưu Tuệ đột nhiên truyền đến, “Em cũng muốn nghe.” Cô ngồi vào phía bên kia của Trần Diệu Thiên, chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ.

Cô nghiêng
người, đem tóc đen cuộn sóng vén sang một bên vai, làm hiện ra bờ vai
thon và xương quai xanh trắng nõn, mà bên dưới xương quai xanh một chút
chính là đôi bồng đào như ẩn như hiện. Cô ấy thật là… nói thế nào đây,
làm cho người ta có ý muốn xé hết quần áo của cô ấy xuống a!

Lí Minh Ngôn cười cười “Chưa nói gì!” Anh vỗ vỗ vai tôi, nhìn về phía Trần Diệu Thiên nói, “Quách Châm Tâm có chút việc cần cậu giúp đỡ.” Thèm vào, sao tự nhiên chủ đề lại chuyển về phía tôi thế này. Trái tim hơn trấn định của tôi phút chốc lại chịu kích thích.

“Ồ?” Trần Diệu Thiên hơn nhướn mi, giống như lúc này mới nhìn thấy tôi. Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần sau đó cười nói “Này đúng là người tốt số, vẫn còn mập mạp như vậy, có chuyện gì vậy?” Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ cười ồ lên.

Tôi… tôi…
tôi cảm giác mình như đang ngồi trên bàn chông! Tôi thật muốn mặc kệ tất cả! Trên mặt tôi giờ giống như một cái lò lửa!

Tôi nghe đỏ cả mặt, không nhịn nổi trừng mắt nhìn Trần Diệu Thiên nói “Vì những lời này của cậu, tôi nói cho cậu biết, tôi phải giảm béo! Có điều chuyện này cũng không phải chuyện cậu cần quan tâm.”

“Phốc… ha ha… ha ha ha ha…” Cậu ta đang uống một ngụm rượu đột nhiên phun ra, sau đó cười to.

Lưu Tuệ cười cười vỗ vỗ cánh tay cậu ta “Diệu Thiên, cậu đúng là đồ xấu tính, người ta là con gái sao lại nói như thế. Béo thì có sao, béo cũng là…” “Được rồi.” Trần Diệu Thiên đột nhiên chặn lại lời cô, thanh âm lạnh lùng nói “Tôi nói chuyện của tôi, cậu xem vào làm gì.” Ánh mắt cậu ta thoáng chốc lạnh đến âm độ, đủ khiến không khí đóng
băng, Lưu Trí Tuệ kinh ngạc, có điểm không biết là thế nào, ngay cả tôi
cũng giật mình.

“Uy uy, mấy người cùng khóa bên kia, đừng có trốn ở góc đấy vụng trộm a, mọi người cùng chơi mới vui chứ.” Bên kia đột nhiên có tiếng thét to, không khí căng thẳng bên này bỗng
chốc buông lỏng, tôi phát hiện cảm giác của Trần Diệu Thiên thật mạnh,
ngay cả biểu tình vô tình cũng có lực sát thương mạnh như thế.

“Người đẹp, lại đây hát một bài đi!” “Tôi cũng muốn nghe người đẹp hát a!” “…hát đi, hát đi!” Năm ba người đứng bên kia bắt đầu ồn ào. Lưu Tuệ tao nhã đứng dậy, sóng mắt lưu chuyển khắp phòng, cười mở miệng nói “Được rồi, tôi đây tình nguyện làm trò.” Những người đó nhất thời vỗ tay hoan nghênh.


Bài cô ấy
hát là một bài tiếng Pháp rất sống động, tôi thật xẩu hổ thừa nhận vốn
nghĩ cô ấy hát một bài hát tiếng anh vì tôi nghe không hiểu, nhìn phụ đề bên dưới cũng không biết là gì, đang cảm thấy kì lạ thì có một người vỗ tay tán thưởng “Không hổ danh là tài nữ nước Pháp nha!”. Lúc ấy tôi mới tỉnh ngộ, thì ra lời người ta hát là bài tiếng Pháp. Cô ấy
đứng trên sân khấu hát tình ca thật mãnh liệt, có mấy bạn nam đứng lên
sân nhảy theo tiết tấu loạn hết lên.

“Heo!” Trần Diệu Thiên đột nhiên lôi cánh tay tôi hỏi, “Cậu có chuyện gì?”

Tôi không thèm liếc mắt nhìn cậu ta lấy một lần, mặt không chút thay đổi cúi đầu nói “Không có chuyện gì.” Phát hiện tay cậu ta còn đang cầm tay tôi, tôi đang chuẩn bị rút ra thì mặt cậu ta đột nhiên dựa gần hơn, thanh âm tăng lớn hơn “Cậu nói gì?”

Tôi quay đầu ghé sát vào một bên tai cậu ta hét “Tôi, nói, không, có, chuyện, gì!” Cánh tay cậu ta đang túm tay tôi đột nhiên tăng thêm lực, sau đó lắc lắc tay tôi thật mạnh và đau.

Tôi quay người lại, rầu rĩ cố rút tay lại, nhìn đến trên bài ly rượu đã trống, tôi đưa người tự thưởng cho mình một ly.

Tôi lúc này
thật sự muốn đến quán rượu, mẹ tôi nói đến đây làm gì! Sẽ phải chịu kích thích và tìm tủi nhục thôi, không đúng sao? Tôi còn muốn nhìn Lưu Tuệ
trổ mã thành mỹ nhân gợi cảm, nhìn Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ nhìn nhau
phóng điện, nhìn Lí Minh Ngôn hiện tại vẻ mặt đang ngu ngốc nhìn chằm
chằm Lưu Tuệ. Mà chuyện tôi cần giải quyết lại không làm sao nói ra
được. Mẹ nó, tôi thật muốn điên rồi! {hana: lần thứ 2 viết bậy oa oa}

Tôi cảm thấy trước mặt tôi một mảng đen tối, tôi đã không còn hi vọng chuyện Lí Minh Ngôn sẽ trao trái tim cho tôi….

Mới vừa nâng ly lên lại đột nhiên bị Trần Diệu Thiên đoạt mất, cậu ta vỗ nhẹ lên đầu tôi, giống như cha mẹ xoa đầu con cái vậy “Trẻ con uống rượu gì chứ.” “Liên quan gì cậu!” Tôi rống lên, chồm lên cướp lại ly rượu. Một hơi uống cạn.

Quả nhiên,
người không may uống nước lọc cũng sặc, chính là khi rượu chảy vào yết
hầu tôi không ngừng ho khù khụ, nước mắt ở khoé mắt tràn ra càng ngày
càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi không biết là mình sặc mà nước mắt trào ra hay tôi đang khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.