Bạn đang đọc Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì Anh Yêu Em: Chương chương 26: sức mạnh tình yêu
Ra về, anh và nó thật hạnh phúc. Cuối cùng thì nó cũng thở phào vì đó chỉ là một màn kịch, nó và anh sẽ không phải xa nhau nữa.
Buổi tối, anh chủ động đến gần nó, ôm nó khiến nó ngại ngùng. Lần trước nó tưởng mình sẽ không gặp anh thêm lần nữa nên mới dám bạo gan đến thế nhưng giờ thì khác rồi, nó biết làm sao đây
– anh yêu em lắm- anh thì thầm ôm nó, đặt xuống môi nó một nụ hôn thật nhẹ nhưng đủ làm cho nó ngại ngùng.
nó im lặng rúc đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, nó không nhìn anh vì xấu hổ. bây giờ thì nó đủ hiểu nó và anh sẽ thế nào.
Có tình yêu, con người ta như thay đổi. Buổi sáng nó và anh không còn cãi nhau nữa mà chỉ có những câu nói trêu đùa tình cảm, không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Anh và nó cùng nhau ăn sáng rồi thỉnh thoảng hai người lại phá lên cười bởi những hành động trẻ con, một gia đình hạnh phúc. Đám người làm cũng mừng vì thấy tình cảm của hai người tốt hơn rất nhiều.
Anh tự mình đưa nó tới trường, nó không từ chối vì nó và anh thân nhau thế rồi cơ mà.
Người ta nói đúng hình như yêu là dù có gặp bao nhiêu lần cũng không đủ, yêu là vừa đi xa đã nhớ mà nói như truyện thì nó gọi cái gì mà một khắc không gặp ngỡ năm canh hay sao ấy. Trước kia cũng nhớ, cũng mong nhưng từ khi hai người trở thành của nhau thì niềm nhớ thương ấy càng tăng lên hay sao ấy. Anh thấy yêu cái sự đáng yêu của nó, cái tính lanh chanh của nó. Vừa mới đưa nó đến trường tới công ty mà anh lại thấy nhớ nó rồi.
Hôm nay công ty anh có cuộc họp bàn về kế hoạch tuần tới. Cả đám nhân viên lại nhốn nháo lên vì mỗi lần họp là một lần được đối diện với tử thần. Anh lãnh băng ngồi nghe sau đó liệt ra hàng loạt lỗi trong kế hoạch để trách mắng. Chẳng hiểu dù họ cố gắng đến đâu thì bản kế hoạch vẫn cứ có lỗi mới chết chứ. hôm nay họ lại chuẩn bị sẵn tình thần rồi
Tuần này, kế hoạch hoạch định rất nhiều mà lại có nhiều sơ xót khiến mầy người ở các bộ phận giám đốc chi nhánh đến 12 h trưa mà vẫn phải ngồi lại trình bày nghe anh nói và trình bày kế hoạch. Không ai dám nói gì vì lỗi là do họ nên họ phải chịu thôi, không khí mệt mỏi, căng như dây đàn vì anh không thể hài lòng một điểm nào với kế hoạch mà họ đưa ra. Cả nhóm đành ngồi im tiếp thu những ý kiến của anh rồi dưới sự giám sát của anh tìm ra một kế hoạch mới ngay, không khí im lặng và căng thẳng.
Bỗng có tiếng báo hiệu tin nhắn đến, cả phòng họp như giật thót vội vàng kiểm tra xem điện thoại của ai, anh đặc biệt ghét ai sử dụng điện thoại trong giờ họp nên trước khi bước và phòng họp họ đã phải kiểm tra 3 lượt xem điện thoại đã tắt nguồn hay để chế độ im lặng chưa. Dù vậy nhưng nghe thấy tiếng chuông ấy ai cũng giật mình hoảng sợ vì tưởng điện thoại của mình. nhưng lạ thật ai cũng tắt nguồn điện thoại rồi mà, họ nhìn nhau lo lắng rồi nhìn lên phía anh và họ đã rất sốc khi thấy anh đang vui vẻ vừa đọc tin nhắn vừa cười
cả đám nhân viên ngạc nhiên, anh đang sử dụng điện thoại trong giờ họp đấy ư? anh lại còn cười nữa chứ. Họ thầm cảm ơn và tự hỏi ai có thể khiến tảng băng nghìn năm trước mặt họ cười được như thế này để họ học theo với chứ bởi mới vừa nãy thôi anh còn đang tứ giận vì những khả năng của mình mà giờ chỉ có một tin nhắn anh đã cười rồi thật khâm phục.
– anh không định nghỉ trưa à, em đợi 30 phút trong phòng anh rồi đó- tin nhắn của nó đến anh kèm theo một kí hiệu khóc nhè khiến anh không khỏi bật cười.
– sao không báo cho anh trước- anh vừa cười vừa nhắn tin lại cho nó, đám nhân viên vờ làm rồi lén nhìn anh, thật là cơ hội hiếm có lắm mới được thấy anh vui vẻ thế này đấy
– đến trông chừng anh ăn trưa, chẳng biết lo ình gì cả- nó nhắn lại
– đợi anh 3 phút nữa- anh cười nhắn lại. anh vui vì giờ nó còn lo cho cả bữa trưa của anh nữa đấy.
anh cất điện thoại vao túi áo khiến mọi người trong phòng nhanh chóng cắm cúi vờ đang làm việc
– xin lỗi vì đã bắt mọi người ở đến giờ này, công việc không thể xong trong hôm nay được nên ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp. mọi người đưa cho tôi một bản đến văn phòng rồi có thể về nghỉ ngơi- anh vui vẻ thông báo bước ra ngoài cửa khiên mọi người mừng thầm vì không phải ở địa ngục thêm giây phút nào nữa. thu xếp giấy tờ ai cũng thở phào thật nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người nhắn tin.
– À! – Anh vừa bước tới cửa thì như bất chợt nhớ ra điều gì quay lại khiến ai cũng đứng tim.
– Để thay lời xin lỗi hôm nay tôi sẽ mời mọi người một bữa, cứ nói với mọi người tôi sẽ trả- anh cười bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng vui vẻ. Anh vẫn đang dắm chìm trong niềm hjnh phúc của hai người.
Khi anh bước ra khỏi phòng họp, mọi người xôn xao
– tổng giám đốc hôm nay đã cười sao- người 1
– anh ấy còn xin lỗi vì đã để chúng ta làm muộn nữa chứ- người 2
– lại còn được ăn cơm miễn phí- người 3
– ai là người đã cứu chúng ta ra khỏi địa ngụ vừa nãy vậy- một người nói
– quả là có uy quyền- người nữa cũng theo
– ……………………..
– …………….
Cả phòng bàn tán về sự thay đổi chóng mặt của tổng giám đốc trong cuộc họp ngày hôm nay, nhưng thôi phải nhanh chóng rút về còn chuẩn bị bản kế hoạch mới đã nếu không mai không được may như thế này đâu- một người hô hào mọi người nhanh lên
Chỉ có anh thư kí của anh biết rõ mọi chuyện, anh chỉ mỉm cười vì tổng giám đốc của mình đã gặp phải đối thủ rồi. “ đúng là tình yêu làm thay đổi con người”- anh thư kí ngẫm thì thấy đúng thật. có lẽ anh cũng nên tìm ình một người để yêu thôi.