Bạn đang đọc Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì Anh Yêu Em: Chương chương 22: tạo kỉ niệm tình yêu
Nó muốn anh trong ba ngày này nghỉ việc ở nhà cùng nó. Anh cũng ngạc nhiên vì hiếm khi nó lại yêu cầu anh nghỉ việc thế này nhưng nó chủ động như vậy nên anh cũng dại gì mà từ chối. anh sắp xếp công việc ấy người thân cận và thiên thanh điều phối giúp, thiên thanh cũng vui vẻ nhận lời vì muốn anh và nó có những kí ức đẹp về tình yêu của nó.
Nó đề nghị anh và nó cùng đi tuần trăng mật trong ba ngày, nó và anh đặt vé sang nhật vì nó từng mơ mộng sẽ có một ngày được cùng người mình yêu đi dưới hàng cây anh đào nở rộ hứng từng cánh hoa bay xuống, tuy mơ ước thật trẻ con nhưng nó nghĩ nếu điều đó làm được thì thật lãng mạn. anh vui vẻ đồng ý.
Mùa này ở nhật bản vừa hay hoa anh đào đang nở rộ thế là nó thỏa được ước nguyện của mình nhé.
Anh và nó hạ cánh xuống sân bay Tokyo. Lần này nó không ngần ngại chủ động ôm lấy cánh tay anh, vừa đi vừa cười khiến anh không khỏi vui mừng và ngạc nhiên. Nó vì muốn ở gần anh một chút mà cũng chủ động hơn. Ánh mắt mọi người ở sân bay đổ dồn nhìn vào anh và nó, hai con người đẹp như thiên thần đang đi với nhau thì ai không ghen tị, thrng thoảng những nụ cười tinh nghịch của nó, những nụ cười dịu dàng đáp trả của anh khiến bao người qua lại ngẩn ngơ. Nó không để ý vì giờ đây trong tâm trí nó chỉ có anh, anh, anh và anh mà thôi. Thật nực cười là khi biết mình bị bệnh nặng nó mới biết anh quý giá với nó tới mức nào,vậy mà chẳng biết một thời gian nữa nó lại hải rời xa anh rồi vậy nên giờ nó phải cố gắng vui vẻ với anh mới được.
Anh và nó đặt một phòng VIP ở khách sạn thuộc tập đoàn nhà anh. Sau khi sắp xếp lại đồ đạc nó và anh nhanh chóng tắm giặt rồi đi ngắm hoa anh đào, nó giục anh vì nó không muốn phút giây nào ở bên anh trôi qua một cách lãng phí cả.
Trong công viên ueno –Tokyo, nó hạnh phúc nắm tay anh đi trên con đường trải dài những cây hoa anh đào đang nở rộ. những làn gió nhẹ thoảng qua khiến những cánh hoa mỏng manh theo gió bay xuống đậu trên tóc nó. Đi trong khung cảnh ấy anh và nó thật sự vẽ nên một bức tranh tình yêu hạnh phúc khiến những người có mặt trong công viên đều ngoái mặt nhìn ghen tị và ngưỡng mộ.
Dù đã nói yêu nó nhưng sao khi nhìn nó vui tươi thế này tim anh vẫn đập nhanh vậy chứ, anh mỉm cười đi theo nó. Vốn dĩ anh là người rất ghét mấy thứ được gọi là lãng mạn này vậy mà khi nó đề nghị anh gật đầu cái rụp mà không cần suy nghĩ. Đã vậy anh thấy đi với nó thật vui nghĩ lại thì lãng mạn cũng đâu có tội cơ chứ. nhẹ bước đi cùng nó, tim anh hạnh phúc, nhưng có một điều anh thắc mắc tại sao nó lại khác mọi hôm thế nhỉ. không muốn phá vỡ không khí ấy nên anh không hỏi nó.
– anh này! Chúng ta chèo thuyền đi- nó nhìn anh năn nỉ
– sao em lại muốn đi thuyền- anh hỏi nó
– thì em muốn đi thôi- nó nũng nịu. chẳng phải đã nói anh sẽ nghe lời em sao?- nó vờ giận dỗi
– được , được- anh cười.nhìn khuôn mặt rất chi đáng yêu của nó anh không đồng ý sao được.
– đúng là chồng yêu- nó tươi cười. đây là lần đầu tiên nó gọi anh là chồng thì phải. anh ngạc nhiên hạnh phúc đứng bất động trong 3 giây vì quá đỗi hạnh phúc
– em vừa gọi anh là gì?- anh vui mừng nhưng muốn khẳng định thêm lần nữa
– chồng yêu chứ sao nữa- nó véo mà anh cười rõ tươi như thể bảo anh hãy tỉnh đi không phải là mơ đâu.
– Em gọi thêm lần nữa được không?- anh muốn nghe nó gọi như thế thêm vài lần nữa
– Vậy thì anh phải nhanh lấy thuyền chở em đi sông đã, em đi mua ít đồ rồi đến nhé- nó vờ ra điều kiện rồi chuẩn bị bước về phía cửa hàng gần đó
– Tuân lệnh vợ yêu- anh như đứa trẻ con chờ được thưởng mau chóng làm theo lệnh của nó, vừa đi còn vừa cười nữa chứ, bao cô gái nhìn thấy mà ngất ngây nhưng anh chẳng quan tâm vì anh đang chìm trong hạnh phúc mà nó tạo ra
Khóc, nó quay đầu lại nhìn cái vẻ hạnh phúc của anh mà sao lại đau lòng thế. Nó sắp phải rời xa anh thật ư? Biết thế nó đã gọi anh là chồng từ lâu rồi,giờ nó chỉ muốn có nhiều điều đáng nhớ với anh thôi.
– anh cứ vậy, em sao có thể rời xa anh được cơ chứ- nó vừa đi vừa lau giọt nước mắt.
nó mua đồ rồi đến chỗ hẹn nơi anh đã ở sẵn ở trên thuyền đợi nó
– em nhanh lên chút đi- anh giục nó
– đợi em tí- nó ôm đống đồ vui vẻ chạy đến bên anh.
– Em vừa khóc hay sao mà mắt đỏ thế- anh nhìn thấy mắt nó ươn ướt
– Sao em phải khóc chứ, tại bụi bay vào mắt đấy- nó cười
– Ư ha, vợ anh có biết sợ gì đâu mà khóc- anh trêu nó. Lúc trước đi tàu lượn sợ đến ngất mà em còn không khóc mà- anh nhắc lại chuyện cũ
– Anh mà nhắc lại chuyện đó em giận thật đó- nó vờ giận.
– Vâng , anh xin lỗi vợ yêu- anh cười xòa. Thật tình sao khi ở bên nó anh cứ tỏ ra nhí nhảnh trẻ con. Lúc nào cũng muốn chọc nó vậy chứ
– Có thế chứ, anh mau chèo thuyền đi- nó hài lòng. “ anh sai rồi, bây giờ em thật sự rất sợ xa anh”- nó suy nghĩ
Nó với anh nhẹ nhàng chèo thuyền ra giữa con sông đầy cánh hoa anh đào phủ kín. Nó nhẹ đưa tay xuống sông khua dòng nước khiến anh thích chí vô cùng.
– anh có ăn không?- nó đưa chìa món cơm cuộn trước mặt anh
– a- anh hà miệng chờ nó đút cho
– là sao?- nó hỏi hồn nhiên
– tay anh cầm chèo thế này ăn sao được, em phải bón cho anh chứ- anh nhìn nó nói
– em tưởng anh ngại không ăn ngoài đường chứ.- nó đưa miếng cơm cuộn vừa nãy lên miệng ăn ngon lành khiến anh thèm thuồng. đúng là anh sợ mất mặt không baao giờ ăn ở ngoài thế nhưng đi cùng nó thì anh chẳng còn là anh nữa, mọi nguyên tắc, luật lệ mà anh đặt ra đều đổ hết
– không ăn lấy đâu sức chèo thuyền cho em chứ- anh lấy cớ
– anh không sợ người khác nhìn à?- nó biết anh không muốn mọi người để ý trong hoàn cảnh này. Thực ra nó cũng muốn đút cho anh như các cặp đôi khác để có thêm một kỉ niệm với anh nhưng không làm vì sợ anh giận
– đi với em anh bị chê cười chán rồi, để cười ta bàn bạc một chút có sao.- anh vui vẻ. anh thực sự muốn anh và nó giống như các cặp khác.
– Này- nó bón một miếng cơm cho anh, anh vui vẻ đón nhận. nó hạnh phúc trong lòng nhưng cứ tỏ vẻ như ấm ức lắm.
Cả buổi chiều đầu tiên ở nhật hai người đã chơi đi dạo và chụp nhiều ảnh kỉ niệm. tối đến anh với nó đi ăn tại một nhà hàng rồi trở về phòng nghỉ ở khách sạn.