Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 43: Nam Chính Xong Đời Rồi


Bạn đang đọc Đừng Ép Anh Động Tâm – Chương 43: Nam Chính Xong Đời Rồi


An Thành tháng tám, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Lục Minh Chu lại cảm thấy lạnh, từ đầu đến chân đều có chút lạnh toát, sống gần ba mươi năm rồi Lục Minh Chu chưa từng trải qua giây phút nào như vậy, cả người giống như bị vứt bỏ trên vùng quê hoang vu mênh mông vô tận, không có gì ngoài tiếng gió dữ dội gào thét bên tai, hay là một mình ở trong đêm mùa đông sương gió giá rét, trên cổ đeo lưỡi dao sắc bén máu lạnh, trái phải đều tiến thoát lưỡng nan.

Cũng không biết lặng im trong bao lâu, tầm mắt Lục Minh Chu rời khỏi ảnh chụp trên bàn, lại qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi ngẩng đầu, mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?” Giọng anh khàn khàn, mỗi chữ đều khó khăn che giấu, “Giang Điềm… Cô bé ấy là Giang Điềm ư?”
Tần Lệ thở dài, nặng nề gật gật đầu.

Sắc mặt Lục Minh Chu lại lạnh đi vài phần.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được sâu sắc như thế nào là số phận, bạn cảm thấy chắc sẽ không trùng hợp như vậy, nhưng cố tình lại chính là trùng hợp như vậy, trên đời này tại sao lại có chuyện vừa khéo như vậy chứ?
Cổ họng Lục Minh Chu nghẹn lại, bao nhiêu nghi vấn trong lòng giờ phút này lại không thể thốt ra hỏi một câu nào.

Tần Lệ thu dọn lại ảnh chụp trên bàn, lần nữa thả vào túi da trâu, anh ta thấp giọng nói: “Tôi có một người bạn làm việc ở khoa giám định vật chứng, khoảng thời gian trước mới đi bồi dưỡng từ Mỹ về nước, cậu ta là chuyên gia về kiểm nghiệm hình ảnh, bức tranh cậu đưa một tuần trước tôi mang đi cho cậu ta, ngày hôm qua cậu ta trả lại hình ảnh chân dung, tôi đã nhờ vả mối quan hệ ở Bộ Công an, đem ảnh chụp tiến hành nghiệm chứng thân phận cùng kho dữ liệu thân phận công dân.

Tần Lệ giải thích đơn giản vài câu, ngoại hình của con người rất riêng biệt và ổn định, ảnh chân dung có thể cho biết hình dáng đầu người đó, hình dáng đường viền khuôn mặt, vị trí ngũ quan, hình dạng, lớn nhỏ cũng liên quan lẫn nhau, bọn họ không có cách nào lấy được tin tức từ một bức tranh, không đồng nghĩa với việc không ai có thể.

Anh ta đẩy tài liệu đến tầm tay Lục Minh Chu, lại cố ý để lại một tấm ảnh đè trên túi da trâu, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ một cái, “Nếu không nhầm mà nói, cô bé trong tranh và cô bé trên ảnh chính là cùng một người, cũng chính là Giang Điềm, lúc trước cậu bảo tôi điều tra Giang Điềm, buổi chiều tôi cầm tư liệu đi so sánh, không phí mấy công sức liền có kết quả.


Môi mỏng Lục Minh Chu mím lại, nghe Tần Lệ nói xong, đuôi lông mi anh uể oải rủ xuống, tầm mắt lại lần nữa nhìn xuống ảnh chụp, cô bé mặc váy hồng nhạt, tóc tết thành bím nhỏ, nhìn về phía máy ảnh mi mắt cười cong cong, tươi đẹp giống như ánh mặt trời sau cơn mưa, làm người không thể dời mắt nổi.

Anh yêu thích một cô bé, từ nhỏ đã yêu cười, nhưng hết lần này qua lần khác anh lại một mực khiến cô khóc, thậm chí còn như bị điên yêu dáng vẻ bị anh bắt nạt mà khóc đến đỏ mắt của cô.

Giang Điềm mắng anh điên, cũng không sai, anh vốn là điên rồi.


Tần Lệ thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, nhịn không được lắm miệng nói: “Nếu như là Giang Điềm, còn sợ không biết Tiểu Thiên là ai, cậu trực tiếp hỏi nói không chừng sẽ biết được mọi thứ.


Hai bức tranh kia của Chu Niệm, nhân vật chính là cô bé cầm chong chóng giấy, cũng chính là người Lục Minh Chu thực sự muốn tìm, mười mấy năm trước đã chết trong tai nạn xe cộ, đến lễ tang cũng là Chu gia làm, đến nay thân phận không rõ, chỉ đơn giản biết người nọ có lẽ tên là Tiểu Thiên.

Theo lời Lục Minh Chu nói, anh hại chết người, hiện mười lăm năm trôi qua, đến đối phương rốt cuộc là ai cũng không biết, anh không cam lòng.

Một nhân vật chính khác, tuy rằng không xuất hiện chính diện trong bức tranh của Chu Niệm, lại lưu lại dấu vết bằng một loại phương thức khác, cô bé váy đỏ đứng trước quầy bán quà vặt, trên phía cửa kính phía sau cô bé để lại một cái bóng mờ, là cô bé buộc tóc đuôi ngựa, cũng là điều đột phá duy nhất mà anh điều tra được.

Nếu như hai người là bạn bè từ nhỏ, tìm được một trong hai, tự nhiên sẽ biết người còn lại là ai.

Đầu Lục Minh Chu đau như muốn nứt ra, một chốc căn bản không có cách nào suy nghĩ nổi, Tần Lệ còn muốn nói gì đó, Lục Minh Chu khàn khàn nói: “Cậu để tôi đợi người thêm chút nữa.


Tần Lệ đành ngậm miệng.

Trong mắt anh ta, sự việc đã rất rõ ràng, tìm được Giang Điềm, thông qua Giang Điềm biết được Tiểu Thiên là ai là việc nước chảy thành sông, mặc dù anh ta không ủng hộ Lục Minh Chu liều mạng trong chuyện này, nhưng tra cũng tra rồi, rốt cuộc cũng có tiến triển, nói như nào thì đối với Lục Minh Chu cởi bỏ được khúc mắc cũng là một chuyện tốt, đây cũng là lý do anh ta biết được tin tức liền thông báo ngay cho Lục Minh Chu.

Nhưng hiện tại phản ứng của Lục Minh Chu làm anh ta rất khó hiểu, anh không vui mừng cũng không thoải mái, ngược lại là bất an cực độ, Lục Minh Chu người này từ nhỏ đã giỏi che giấu cảm xúc thật, nhưng bây giờ hết thảy sự khó tin đều hiện hết trên khuôn mặt, Tần Lệ muốn nói vài câu trấn an, Lục Minh Chu lại từ chối nghe anh ta, anh phất tay với anh ta: “Cậu về trước đi, để cho tôi từ từ.

Ngữ khí anh khẩn cầu, Tần Lệ khó có thể từ chối, Lục Minh Chu đã trải qua chuyện này như nào, anh ta cũng coi như hiểu rõ Lục Minh Chu, giờ phút này anh đã yêu cầu bình tĩnh để tự mình tiêu hóa, anh ta nói cái gì cũng là dư thừa, bối rối một lát, Tần Lệ đứng dậy rời đi trước.

Tần Lệ đi rồi, Lục Minh Chu lấy di động trong túi ra, anh run rẩy bấm vào một dãy số, lại chậm chạp không nhấn gọi đi.

Đầu anh kêu loạn, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại.

Quá nhiều sự việc không nghĩ ra, tin tức Tần Lệ nói cho anh đại khái là sẽ không sai, nói cách khác ảnh ngược cô bé buộc tóc đuôi ngựa đại khái chính là Giang Điềm, còn cô bé cầm chong chóng giấy còn lại là Tiểu Thiên năm đó.

Nói cách khác, Giang Điềm cùng Tiểu Thiên rất có thể quen biết từ bé, thậm chí giao tình không tệ.

Nhưng lời nói của Giang Điềm trên xe lúc chạng vạng tối kia lại là có ý tứ gì?
“Trước kia tôi có một người bạn tốt, luôn gọi sai tên tôi….

.


Tiều Điềm gọi thành Tiểu Thiên?
Giang Điềm cũng kêu Tiểu Thiên?
Đầu Lục Minh Chu như sắp nổ tung, anh muốn gọi điện cho Giang Điềm, nhưng mỗi khi anh cố lấy được 99% dũng khí, lại nhảy ra 100% chột dạ hoặc là kinh sợ.


Anh sợ, sợ Giang Điềm biết được cái gì lại sợ cô cái gì cũng không biết.

Trước hôm nay, quan hệ của anh cùng Giang Điềm vốn đã không ổn định, Giang Điềm không muốn ở cùng anh, lý do anh cũng biết ít nhiều, đúng là tồn tại sự chênh lệch giữa anh cùng Giang Điềm, trước đó sự do dự không quyết đoán của anh lại đả thương lòng cô, nếu như lại thêm cái Tiểu Thiên, anh còn không biết lợi hại như nào, có thể tốt có thể xấu, có lẽ mỗi thứ một nửa.

Nhưng anh chính là sợ hãi, sợ cái gọi là một nửa này, làm quan hệ của anh và Giang Điềm tuyết thượng gia sương(1).

Sắc trời dần dần tối đi, hoàng hôn buông xuống, chỉ còn ánh sáng lạnh cuối cùng phía đường chân trời, cà phê trên bàn nguội dần cốc này đến cốc khác, Lục Minh Chu vẫn không thể bấm gọi điện cho Giang Điềm.

Lục Minh Chu cảm thấy chính mình toi đời rồi.

Anh vì đạo nghĩa mà tìm người mười mấy năm, tốn biết bao nhiêu sức người sức của, hiện giờ chân tướng sự việc chỉ cách anh có một bước xa, lại bị mắc kẹt một Giang Điềm ở giữa, không phải là anh không thể biết, nhưng anh không dám biết.

Rõ ràng quen biết chưa bao lâu, cũng không trải qua chuyện gì khắc cốt ghi tâm, thế mà sự ảnh hưởng của Giang Điềm đối với anh lại lớn như vậy, anh không thích loại cảm giác này, thậm chí là bài xích sự lạ lẫm này.

Nhưng cố tình….

.

Lục Minh Chu không dám nghĩ tiếp, anh thở ra một hơi thật dài, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

….

.

Mười phút sau.


Sắc mặt Lục Minh Chu lạnh lẽo như băng, anh với lấy di động trên đài điều khiển, tay run run gọi đến điện thoại Giang Điềm, tiếng “tút tút tút” vang lên vài lần, điện thoại mới được bắt máy.

Giọng nói Giang Điềm rõ ràng không mấy vui vẻ, “Làm sao!”
Lục Minh Chu trực tiếp hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Có chuyện gì?” Giang Điềm không muốn phối hợp, “Tại sao tôi phải nói cho anh?”
“Giang Điềm mẹ nó rốt cuộc em ở đâu!”
“….

.


“Nói đi! Em mẹ nó nói chuyện cho ông đây!”
“….

.


Giọng nói đầu bên kia điện thoại rõ ràng yếu đi hẳn, Giang Điềm run giọng báo địa chỉ.

Sắc mặt Lục Minh Chu càng lạnh, anh quăng di động lên ghế phụ, phía trước vừa vặn tới ngã tư đường, Lục Minh Chu đột nhiên đánh tay lái sang trái, đằng trước bên trái bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô chói tai, mắt thấy hai chiếc xe sắp đâm vào nhau, Lục Minh Chu bỗng nhiên hoàn hồn, khẩn cấp đổi hướng, nhưng chậm nửa nhịp, “đùng” một tiếng vang lớn, đầu xe cứng rắn đụng phải một bên lối đi bộ, trong nháy mắt, mọi âm thanh bên tai đều biến mất….

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.