Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 12: “eo Anh Không Tốt Thật Đáng Thương”


Bạn đang đọc Đừng Ép Anh Động Tâm – Chương 12: “eo Anh Không Tốt Thật Đáng Thương”


Lục Minh Chu dùng đầu gối mở cửa, miễn cưỡng giơ tay phải lấy chiếc khăn lông lau chùi chà xát tay vài lần, sau đó chân trái đóng sầm cửa, đi vào phòng khách.
Anh ngập ngừng gọi thử: “Giang Điềm?”
Người trong lòng ngực cựa quậy, gương mặt dán vào áo sơ mi của anh, nhẹ đáp lại, một lúc sau, sự ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng, cổ áo ướt một mảng nhỏ.
“…..”
Lục Minh Chu càng bất lực, xoay người khom lưng, lực trên tay buông lỏng trực tiếp đặt người xuống ghế sô pha, Giang Điềm lúc này cũng an phận, mặt vùi vào bên trong ghế sô pha, quy củ không nhúc nhích.
Lục Minh Chu quay người đi đến toilet, không bao lâu, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ầm ầm, Giang Điềm bất an trở mình, nhưng mí mắt nặng quá cô không nhấc lên được, lại ngủ thiếp đi.
Chờ lúc Lục Minh Chu tắm rửa xong, Giang Điềm đã đổi cái tư thế ngủ, vóc dáng cô vốn không cao, giờ phút này co lại thành một khối tròn nho nhỏ, trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu mày lại, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại đáng thương.
Với những sự việc linh tinh xảy ra lúc trước, anh vẫn có ít nhiều bài xích đối với Giang Điềm, đêm nay làm loạn như vậy, cũng lại có chút thương tiếc.
Tay phải Lục Minh Chu giơ khăn tắm lên lau đầu, anh đi vào phòng ngủ lấy tấm chăn ra đắp lên người Giang Điềm, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh, mở điều hòa rồi lại thuận tay đặt nó xuống, trước khi đi khóe mắt liếc qua nhìn Giang Điềm, tiếng hít thở đều đều tư thế ngủ an ổn.
Lục Minh Chu không khỏi bật tiếng cười nhạo.
Không biết là do thiếu phòng bị hay là đối với anh quá yên tâm?
Anh ném chiếc khăn tắm trong tay, quay người về phòng.
…..
Giang Điềm bị con muỗi cắn tỉnh lúc nửa đêm.
Cô trở mình, đầu đụng phải vật cứng rắn, mặt còn ngái ngủ, hơn nửa ngày Giang Điềm mới phản ứng lại, không hiểu tại sao mình lại ngủ trên mặt đất.
Sàn nhà làm lưng cô đau, cô mắt nhắm mắt mở ôm chăn sờ soạng đi về phía phòng ngủ, nhìn thấy giường liền trực tiếp vùi đầu xuống gối, hai mắt nhắm lại ngủ tiếp.
Một giấc ngủ cũng không an ổn.
Trong đầu lặp đi lặp lại đều là hình bóng Đường Mật lạnh lùng, cô nhìn mẹ cầm kéo cắt dây đàn, lại không chút do dự xé toang bản nhạc của cô.
Hình ảnh lập lòe rối loạn.
Cũng có cả bạn chơi cùng hồi nhỏ lôi kéo góc áo cô, lặp đi lặp lại chỉ là một câu kia: “Tiểu Điềm… Bọn họ đánh nhau, đập vỡ bát.”
Tháng bảy hừng đông sớm, những tia nắng ban mai đầu tiên len lỏi qua các khe cửa, chiếu lên sàn gạch đỏ, bụi bay lơ lủng trong không trung. 

Giang Điềm xoay người, mở mắt, trong lúc đầu óc cô vẫn còn đang trong trạng thái khởi động, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói: “Tỉnh rồi à?”
Mu bàn tay Giang Điềm nhẹ xoa đôi mắt, mới thích ứng được ánh sáng đột ngột, cô nỉ non: “Ừ…..”
Vẫn giọng điệu ấy, giọng nói lạnh lùng: “Cô có thể buông tay được không?”
Không đúng!
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, đầu óc Giang Điềm ù lên, trống rỗng trong giây lát, chợt mắt hạnh trừng to, thấy rõ gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nháy mắt kinh hô ra tiếng: “A ——”
Lục Minh Chu không kịp phòng ngừa đột ngột bị ù tai.
Giang Điềm “bang” một chút ngồi dậy, âm lượng rất cao, không thể hiểu nổi mà quát: “Sao anh lại ở trong nhà của tôi! Anh định làm gì tôi!”
Lục Minh Chu quăng cánh tay phải tê liệt của mình, anh cười khẩy, theo sau mặt không biểu cảm nói: “Nhìn rõ đây là nơi nào đi?”
Mặt Giang Điềm đầy kinh ngạc, tầm mắt quét nhanh xung quanh, nhanh chóng phân biệt tin tức.
Rõ ràng không phải phòng ngủ của cô, phòng khách sạn ven đường sao?
Giọng cô bật khóc nức nở: “Anh sao lại có thể mang tôi đi thuê phòng! Tôi cũng không phải bạn gái anh! Anh thế mà…..” Giang Điềm quơ lấy cái gối bên trái nện vào người anh: “Anh cái đồ cầm thú! Đồ lưu manh!”
Lục Minh Chu: “…..”
Anh ngồi dậy né tránh, sau đó liếc mắt nhìn cô, Giang Điềm ném gối đầu, kéo theo một góc chăn, trên mặt ngoại trừ oanh liệt còn có quyết tâm khẳng khái chịu chết.
Lục Minh Chu vẫn là mặt không biểu cảm, đáy mắt mệt mỏi cuộn mình, thuận theo cô nói: “Ừ, tôi đưa cô đi thuê nhà nghỉ.” Anh lãnh đạm nói: “Tối hôm qua chúng ta làm bảy lần.”
“…..”
Giang Điềm trong nháy mắt trừng to mắt, miệng cong thành một vòng tròn, đôi mắt dâng lên một cỗ bi tráng.
Trên mặt đỏ trắng giao thoa một hồi lâu, cô cúi gằm mặt xuống, thê thê thảm thảm hỏi một câu: “Anh… Anh làm… Có bảo hộ không?”
Lục Minh Chu: “…..”
Khuôn mặt tuấn tú vô biểu cảm của người nào đó cuối cùng cũng xuất hiện một khe nứt, Lục Minh Chu đưa tay xoa trán, tối hôm qua anh dường như một đêm không ngủ, hơn nửa đêm lúc Giang Điềm ôm chăn gối đi vào phòng ngủ anh liền tỉnh, anh không kiên nhẫn đem người một lần nữa xách về trên ghế sô pha, nhưng không lâu sau, cô lại ôm chăn một lần nữa tiến vào, giống như quỷ xuyên tường vậy.
Lăn lộn đến lần thứ ba, Lục Minh Chu đã quá buồn ngủ, dứt khoát mặc kệ.
Giang Điềm thấy anh không trả lời, cánh tay nắm vuốt góc chăn càng thêm chặt, run rẩy lại hỏi: “Mang… Mang vào không?”

Lục Minh Chu người này giấc ngủ kém, không thể hiểu được lại bị lăn lộn cả đêm, giờ phút này, trong bụng có một đám lửa, anh vén chăn đứng lên, hừ lạnh một tiếng: “Quá muộn rồi.”
“…..”
Giang Điềm trực tiếp ngây người, mấy chữ rải rác như một đạo tia chớp bổ vào người cô, nháy nháy đôi mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Lục Minh Chu tự nhận mình đã gặp qua không ít kẻ lỗ mãng, nhưng ngốc thành như Giang Điềm đúng là khó thấy, anh chậm rì rì xỏ vào đôi dép lê, nâng bước ra ngoài, Giang Điềm thấp giọng nức nở, Lục Minh Chu xoay người giận dữ nhấn từng câu từng chữ: “Cô bị bệnh à!”
Nói xong, anh không đợi Giang Điềm phản ứng, liền quay người rời đi.
Giang Điềm chớp mắt không thể giải thích nổi, nước mắt giống như thành dòng, khóc đến nóng nảy, cô giơ tay vỗ ngực thuận khí, sau một hồi, cô phát hiện có chỗ không thích hợp, cô cúi đầu, liền thấy vẫn còn mặc áo thun ngày hôm qua.
Cô lại đột nhiên xốc chăn lên, quần áo chỉnh tề, trong khoảnh khắc ánh mắt sáng lên.
Giang Điềm lau sạch nước mắt, cô nâng đùi phải, hạ xuống, lại nâng chân trái, lại hạ xuống, ngừng một giây, lại đồng thời giơ hai đùi lên, vui sướng quẫy đạp trong không khí…..
Một phút sau.
Giang Điềm trong lòng tức khắc buông lỏng, hưng phấn nhảy xuống giường, nếu thật là bảy lần giống như Lục Minh Chu nói, tình trạng chiến đấu hẳn là tương đối thảm thiết…..
Gánh nặng của Giang Điềm đã được gỡ bỏ, hưng hưng phấn phấn, chân trần mà dẫm xuống sàn, sự sợ hãi trước đó đã sớm trôi đi, từng cảnh đêm qua quay trở về tâm trí cô, cô từ trong nhà chạy ra, ngồi xổm trước cửa phòng cho thuê, sau đó hình như gặp Lục Minh Chu, lại sau đó nữa, cô giống như nhào vào ngực anh.
Đi đến phòng khách, thần chí Giang Điềm đã hoàn toàn thanh tỉnh, đây cũng không phải là khách sạn, cách một bức tường chính là nhà của cô.
Lục Minh Chu rót ly nước, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha ở một bên.
Giang Điềm luống cuống chân tay, xấu hổ không biết nói cái gì, Lục Minh Chu nhàn nhạt nói: “Cô ngồi xuống trước, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Giang Điềm hai tay đan vào nhau, dời bước đến ghế sô pha đơn, đoan đoan chính chính ngồi xuống, cô ngước mắt nhìn Lục Minh Chu đối diện, anh mặc áo ngủ màu xanh đen, mấy cúc bung mở, lồng ngực như ẩn như hiện, đường cong cơ bắp nuột nà, Giang Điềm mất tự nhiên rời đi ánh mắt.
Lục Minh Chu ở nhà tùy ý đã quen, cũng không để ý mình giờ phút này quần áo của mình không chỉnh tề, anh ngước mí mắt lên, nói: “Còn nhớ rõ tối qua nói gì không?”
Giang Điềm nhìn liếc anh một cái, không rõ nguyên do: “Tối qua tôi nói cái gì?”
Lục Minh Chu hơi ngừng, có chút cúi người đặt chiếc cố thủy tinh trong tay xuống, Giang Điềm lại để ý đến người nào đó bởi vì nghiêng người về phía trước mà chợt lộ ra cảnh xuân, da anh trắng trẻo, lại không lộ vẻ suy nhược, ngược lại còn mười phần mong đợi, Giang Điềm vô thức liếm môi trên.
Lục Minh Chu dò xét nhìn cô hai giây, khó hiểu nói: “Cô đỏ mặt cái gì?”
Giang Điềm: “…..” Anh lộ hàng kìa.

Lý trí nói với chính mình, món hàng này quá có lời để bị bỏ qua, Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu.
Lục Minh Chu kéo đề tài trở lại, nhắc nhở: “Cô hỏi tôi tại sao tôi lại gọi là Tiểu Thiên.”
Giang Điềm vội gật đầu không ngừng, nói đương nhiên: “Anh vì sao lại kêu là Tiểu Thiên.”
Lục Minh Chu liếc cô một cái, thần sắc bất đắc dĩ, giọng nói hơi ngừng lại, giải thích: “Nghệ danh, tôi lấy nghệ danh đi đưa chuyển phát nhanh rất kỳ quái?”
Giang Điềm cân nhắc nửa giây, ăn ngay nói thật: “Đúng là rất kỳ quái.”
Ngón tay Lục Minh Chu vuốt dọc theo chiếc cốc, anh ngước mắt nhìn về phía Giang Điềm, nhớ tới câu nói của cô tối hôm qua, một lúc sau, anh giống như vô tình hỏi: “Cô còn quen biết Tiểu Thiên nào khác à?”
Ánh mắt Giang Điềm trì trệ, đầu tiên cô cúi đầu, cũng không nhìn Lục Minh Chu, bàn tay cọ qua lại vào quần, bên môi nhếch lên, “Không quen.”
Lục Minh Chu rũ mắt xuống, nhìn về phía bàn tay bất an của cô.
Giang Điềm đứng lên, theo bản năng ôm lấy cánh tay, “Tôi quay về nhà.”
Lục Minh Chu mới đầu bảo trì trầm mặc, một lát sau, anh lại lần nữa giương mắt lên, đôi mắt Giang Điềm vẫn sưng như cũ, một chốc cũng không xẹp xuống, cũng không biết thế nào, anh nhiều chuyện hỏi một câu: “Phát sinh chuyện gì?”
Giọng nói hờ hững nhàn nhạt, nghe không ra cái cảm xúc gì.
Đáy lòng Giang Điềm dâng trào chua xót, chọn cái lý do thường thấy nhất qua loa lấy lệ nói: “Chia tay, khổ sở.”
Lục Minh Chu khẽ nhướng mày, gật đầu vẻ hiểu ý.
Giang Điềm đi tới cửa, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau Lục Minh Chu bỗng gọi cô, “Ớt Nhỏ ——”
Lại là phong cách thường thấy của anh, lời nói một nửa, làm lòng cô bất an.
Giang Điềm xoay người, Lục Minh Chu đan tay gối sau đầu, dựa vào sô pha, áo ngủ lụa tơ tằm lỏng lẻo lộn xộn, lộ ra đầu vai bên phải, cái này là “Tay ôm đàn che nửa mặt hoa”(1) ý nhị.
Giang Điềm muốn chụp lại cái ảnh, lưu cái kỷ niệm, hoặc là, để uy hiếp anh.
Cũng không thể để lúc nào cũng bị bắt nạt, cô cân nhắc trong lòng, trên mặt vẫn ngoan ngoãn như cũ, Giang Điềm chớp chớp mắt, chờ anh nói.
Lục Minh Chu nhướng đuôi mày phải đến càng cao, anh cực nhẹ cong khóe miệng, nói: “Muốn tôi phụ trách sao?”
Giang Điềm: “…..”
Thấy cô sững sờ một lúc, đôi môi Lục Minh Chu cong càng sâu hơn chút, “Tối hôm qua ngủ với nhau…..”
Giang Điềm giả vờ bình tĩnh, vạch trần nói: “Không có làm.”
Đối phương uể oải nói một câu: “Ai nói?”
Giang Điềm nhìn anh cười không có ý tốt, cũng không đoái hoài đến e lệ, nói có sách mách có chứng: “Eo của anh không tốt, lần trước còn không thể nhặt sách.”

“…..”
Cô hít một hơi thật sâu, giây sau lại thở dài một tiếng: “Thử tìm thầy thuốc Đông Y đi, có lẽ hữu hiệu.”
“………”
_______
(1) Tay ôm đàn che nửa mặt hoa (犹抱琵琶半遮面 – tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt): câu thơ trích trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. 
Bạch Cư Dị, biểu tự Lạc Thiên, hiệu Hương Sơn cư sĩ, Túy ngâm tiên sinh hay Quảng Đại giáo hóa chủ, là nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng thời nhà Đường.

Ông là một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc.

Đối với một số người yêu thơ văn thì người ta chỉ xếp ông sau Lý Bạch và Đỗ Phủ.
Năm Nguyên Hoà thứ 10, ông về giữ chức Tư Mã ở quận Cửu Giang.

Qua mùa thu năm sau, đêm ra tiễn khách bên bến sông Bồn, chợt nghe thuyền ai có tiếng đàn tỳ bà vọng lại.

Nghe trong tiến đàn thánh thót, âm vang điệu nhạc ở kinh đô.

Tiếng đàn là lời tâm tình của người chơi đàn và cũng là lời giãi bày tự sự của khách nghe đàn.

Hai con người tưởng chừng như xa lạ bỗng chốc gần nhau hơn chỉ bởi tiếng đàn.

Nhờ thế mà bài thơ “Tì Bà Hành” được ra đời.
_______
Phan: Nhiều khi edit mà đọc truyện xong ngồi cười như điên là chính ý *khụ khụ* Tôi đến chịu với hai ông bà này, suốt ngày chí chóe đâm chọt nhau thôi nhưng mà tôi vẫn thích huhuhu (≧∀≦).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.