Đọc truyện Đừng Đùa Với Gái Ngoan – Chương 29- Phần 5 (Hết)
Lại nói về Khốt (hầy, nói hoài mệt quá ), tối đó, sau khi cùng 2 sư huynh làm đủ 1 két Sài Gòn, chân phải đá chân trái, vào phòng (trong âm thanh ù ù, vèo vèo, rầm rầm của bà già Khốt chửi vì tội vừa sỉn vừa về muộn). Nhưng lúc này Khốt không có tâm trí để tâm mấy chuyện vặt đó (với lại có nghe được tiếng nào ra tiếng nào đâu). Trong đầu Khốt suy nghĩ miên man, nên tiếp tục hay thôi, nên phấn đâu vì giống nòi hay dừng, “to be or not to be” (câu này chả ăn nhập gì, thấy hay hay nên Khốt nghĩ đến trong lúc sỉn thôi). Nghĩ lung tung một hồi, thêm bia nó hành xác, đầu Khốt nhức như búa bổ, Khốt không nghĩ gì được nữa. Vật vã hồi lâu sau Khốt mới ngủ được..z.z.z……
Tỉnh giấc lúc 10h sáng, Khốt giật mình nhìn đồng hồ “bỏ mịa rồi, trể giờ học mất”….. Khốt lồm cồm bò dậy, nhảy vào nhà vệ sinh, táp nước lên mặt cho tỉnh, rồi đi ra kiếm cái áo hôm qua đang bận khoác lên lại (và tất nhiên, đánh răng là một công việc vô cùng tốt thời gian ). Nhảy xuống nhà với tư thế của một thằng nhếch nhác, áo đầy mùi lẩu dê, miệng chát chát. Nhưng xuống được đến cửa, Khốt nghĩ lại “tại sao phải đi học nhỉ, lên trường cũng chỉ ngồi đánh bài hoặc tán phét, chả được việc gì, cùng lắm mất thêm 1 buổi nữa, mỗi môn được nghỉ 20% số tiết cơ mà, rồi, thì nghỉ vậy”. Lại quay lại với quy trình ngược lại, cởi đồ ra, và leo lên giường (tất nhiên vẫn chưa đánh răng ).
Giờ Khốt mới nhớ lại được những gì hôm qua trong lúc kích động đã mạnh tay tự hứa “em sẽ đưa …..đĩ về trình diện đại ca”. Lúc đó nói mạnh vậy thôi, thực ra giờ Khốt vẫn chưa biết làm gì để tiếp cận. Nhưng lỡ rồi, phải theo thôi. Khốt lên kế hoạc, tối nay Khốt sẽ ra Huyền Trân Công Chúa, rồi …… chọn một em trông hiền hiền một chút…..rồi……rồi……làm sao nữa đây trời.
Nghĩ hoài mà không thể biết cách nào để làm quen một em đĩ, Khốt chán nản lội xuống bếp, pha gói mì, có thực mới vực được đạo
Đúng thật no bụng thì mới nghĩ ngợi tính toán nổi. Khốt nhận ra Khốt đang suy nghĩ theo lối mòn định sẵn, nên không nghĩ ra được là phải rồi. Tại sao Khốt lại phải tìm cách tiếp cận hàng khi hàng đang “làm việc”, sao Khốt không tìm cách tiếp cận vào thời gian hàng đang “nghỉ dưỡng”. Vậy thì đơn giản hơn nhiều. Nhưng giờ việc đầu tiên là phải đi “lựa hàng” đã.
Tối đó, Khốt huỷ tất cả các cuộc rủ rê cafe, bida của đám bạn. Một mình một ….xe, Khốt lên đường lựa hàng. Vòng qua Hai Bà Trưng, rồi quẹo phải xuống Nguyễn Thị Minh Khai, đoạn này Khốt đã thấy hàng “trưng” lác đác ngoài đường rồi. Nhưng nổi tiếng hơn, chất lượng hơn thì phải vào đúng điểm “đất lành chim đậu”, Quẹo trái vào Huyền Trân Công Chúa, mở ra trước mắt khốt là khu cảnh thật huyền ảo, nhộn nhịp mà trong yên lặng của kính thưa các loại hàng, và cả người “mua” hàng. Uhm xem nào, hàng này sao mà ngắn thế, loại, tiếp hàng này……dai quá, loại…….hàng này….được nhưng nhìn mặt dữ quá, loại luôn. Chạy gần ra đến đường Nguyễn Du rồi mà Khốt vẫn chưa ưng ý được món nào. Đang tính quay đầu thì Khốt phát hiện, một hàng tóc vàng hoe, quần áo không hẳn thiếu vải lắm, mặt khá xinh, dáng tương đối chuẩn, nhưng quan trọng hơn, cô em này là cô duy nhất ngậm một điếu thuốc trên con đường này, cá tính, được, duyệt.
Mãi lo chăm chú xét duyệt hàng, Khốt không để ý mình đã đến quá gần và bộc lộ như một người tìm hàng thứ thiệt (Khốt tìm để tán, không phải để mua), hàng của Khốt cất tiếng ồm ồm
– Dòm dữ vậy anh trai, đi không.
Tự nhiên bị hỏi bất ngờ, luống cuống thế nào Khốt lại trả lời:
– ơ ơ… Không , cảm ơn. Tôi chỉ coi thôi.
Vừa nói xong biết mình hớ, Khốt phóng xe chạy thẳng, bỏ lại đằng sau một tràng chửi rủa của hàng:
– Bố thằng điên, con này chưa mở hàng nhá, đừng để con này nhìn thấy lần nữa nhá
#$!
………..
Hoảng hồn, hết vía, Khốt chạy một mạch về nhà. Không dám lảng vảng đấy nữa. Thôi đành để bũa sao cho “em nó” quên mặt rồi tiến hành thăm dò tiếp.
Mấy hôm sau, bạn bè Khốt không thể rủ Khốt đi đâu chơi được, gọi cho Khốt thì Khốt toàn nói “bận nhiều việc quan trọng”. Ai biết rằng, Khốt dành mấy ngày trời để quan sát lịch làm việc của hàng. Cuối cùng thời trời không phụ lòng người, ý nhầm, hàng không phụ lòng Khốt mới đúng , Khốt đã tìm ra được chỗ của hàng đang thuê trọ, mà cũng chẳng đâu xa, cũng nằm trong khu nhà trọ của gái cafe ngày trước. May là ca làm việc ca làm việc của 2 “em” khác nhau, không thì có cho thêm tiền Khốt cũng chẳng dám quay lại khu vực này.
Đã biết được lịch làm việc, đã biết được địa chỉ tạm trú của hàng, nhưng mãi Khốt vẫn chưa tìm được cơ hội nào để tiếp cận. Hàng ngày gần đến giờ đi làm của hàng, Khốt chỉ biết đứng đầu ngõ, giả vờ làm xe ôm, để tìm cơ hội.
Hôm nay là ngày thứ 7 Khốt giả làm xe ôm rồi. Hết hôm nay mà không tiếp cận được chắc phải chuyển hướng quá. Khốt đang đứng đó, châm một điếu con Mèo, nghĩ ngợi vớ vẩn. Đột nhiên, phía sau có giọng con gái khều lên:
– Anh trai, cho xin tí lửa.
Khốt quay qua, chút nữa bật ngửa, hàng “của” Khốt đang đứng đó, tay cầm điếu thuốc, và dĩ nhiễn là đang không có lửa
Từ ngày hôm đó, Khốt chính thức làm xế chuyên chở “hàng” đi làm. Buổi tối, đúng 9h, Khốt có mặt tại nhà trọ đón hàng ra HTCC. Đổ hàng xuống bến, Khốt ra ngồi tán phét với các “đồng nghiệp”, đợi khi nào có khách thì hàng lại réo “ê Khốt” là lại lật đật đạp xe (xe Trung Hoa mà, lúc mới mua thì bấm để máy được, giờ chỉ còn đạp thôi ).
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, mà Khốt không cách nào nâng cao được vị trí của Khốt. Hàng của Khốt là hàng lạnh, cực lạnh, tiền bạc xòng phẳng, đi trên đường không nói chuyện, nói chung có phong cách làm việc rất…”công nghiệp”. Làm cho Khốt tìm mọi cách làm thân mà không hiệu quả.
Đến một ngày, Khốt đến đón hàng như thường lệ, đến cửa phòng trọ Khốt gõ cửa:
– Cô ơi, tôi đến rồi đây.
Không nghe tiếng “đợi chút” như thường lệ, phía trong hàng vọng ra tiếng hơi yêu ớt:
– Bữa nay tôi không đi làm, anh về đi.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm, Khốt hỏi:
– Cô bịnh à, có sao không, cô ăn gì chưa, để tôi đi mua cho.
– Không có gì đâu, anh về đi.
– Thì cô cũng cho tôi vào xem cô có sao không đã.
Giọng hàng bực tức:
– Tôi đã bảo anh về mà, tôi không sao.
Biết tính của hàng nóng, Khốt đành quay xe về. Vòng ra đến đầu hẻm, Khốt gập “đồng nghiệp” của hàng, hình như đang mua đồ ăn về cho hàng thì phải, Khốt liền chặn lại hỏi:
– Chuyện gì vậy??
Cô này không phải khó gần như hàng của Khốt, nên đôi lần Khốt cũng đã tiếp chuyện rồi.
– Anh không biết à, thằng Nam béo nó oánh đó.
Nam béo là tên côn đồ khét tiếng của khu gái này, tất cả hàng ở đây đều thuộc quyền quản lý của hắn. Hắn kiểm soát luôn việc làm ăn của các cô, mỗi lần đi khách về hắn lấy 40% và hắn gọi đó là tiền công “bảo vệ”. Lần đầu chở hàng đi làm Khốt cũng phải ra mắt hắn, nhưng lúc đó Khốt nhớ cũng chỉ chào hỏi qua loa thôi, và cũng thất lạ là hắn không hạnh hoẹ gì Khốt nhiều.
– Thằng Nam béo nó nói cô ấy thay người của hắn chuyên chở cũng được, nhưng cô ấy phải trả “phí” thay cho anh. Mấy hôm nay không biết ở nhà có chuyện gì, cô ấy gửi hết tiền về cho nhà rồi, tiền đi khách thì hắn cho nợ, nhưng tiền phí chuyên chở hắn đòi, hắn nói cô ấy không trả thì anh phải trả. Cô ấy trước giờ không cho anh biết điều này, nên giờ cũng đề nghị hắn cho nợ phần đó. Hắn làm sao mà chịu, hắn nói cô ấy gọi anh, cô ấy không gọi. Nên vậy đấy.
Ra là vậy, vậy là sự vô ý của Khốt đã vô tình làm ảnh hưởng đến hàng. Không đợi nói thêm với cô bạn nữa, Khốt quay lại nhà trọ:
– Cô ơi, cô mở cửa đi, việc gì của tôi thì để tôi lo, sao cô lại gánh cho tôi làm gì.
Cửa mở, hàng đi ra, bên mặt trái sưng húp (cái này chắc chắn là 1 đấm khá mạnh đây), nhìn hàng, Khốt hình dung cánh tay của tên du côn, một bên hình con rắn lượn quanh cây thập giá, một bên chỉ 3 chữ “hận đàn bà”. Khốt từng nghĩ “có lẽ thằng này bị gái hành nát lắm đây “.
Hàng cất giọng ồm ồm nói với cô bạn đồng nghiệp:
– Đ m. mày nói với nó làm c… gì chứ.
– uhm… tao ..lỡ.
Từ trước, Khốt chỉ nghĩ đây là bài tập, nhưng vì cái bài tập chết tiệt đó mà Khốt làm cô bị đánh (mà hàng bị đánh hình như là chuyện thường ngày ), nhưng như vậy là không được. Khốt là thằng đàn ông, thằng đàn ông thì không hèn nhát, phải ra nói chuyện phải quấy với Nam béo mới được.
– Cô đi với tôi, qua chỗ nó, chuyện gì của tôi thì để tôi lo, tôi là đàn ông, không để cô phải lo cho tôi.
Vùng vằng một hồi thì Khốt cũng lôi được hàng qua nhà tên du côn. Làm “quản lý” nhưng hắn không phải vất vả lắm, tất cả mọi hoạt động của các hàng đều được đàn em hắn coi sóc kỹ lưỡng, hầu hết kiêm luôn nhiệm vụ chuyên chở hàng. Nên giờ này hắn chỉ nằm phởn trên võng, đu đưa xem phim Hàn Quốc, nhưng cứ đến đoạn mùi thì hắn tắt, rồi tự khóc một mình. Tối nay cũng vậy, hắn vừa lỡ xem một đoạn mùi, đang trong cơn rung động thì Khốt đến (xui rồi )
– Anh Nam, tôi qua đây muốn hỏi sao anh đánh khách của tôi . Việc của tôi anh nên tìm tôi mới phải
Ẹo, bữa nay thằng Khốt bị chập rồi, chiều nay nó cũng chỉ uống mỗi ly ….nước mía chứ mấy, đâu bia rượu gì đâu, sao gan thế. Cái sự can đảm của Khốt, cùng với cái sự mùi của phim Hàn, kết quả là Khốt nhận ngay một đấm vào mặt trái (giờ mới rõ, thằng du côn này thuận tay trái, hix, muộn rồi ). Vừa lồm cồm bò dậy, Khốt nhận ngay thêm 1 đạp, văng thẳng vào con đúp lờ vê a vê e của Khốt. Cả người cả xe cứ vậy ngã nhào xuống đường. Nằm dưới đất, đau tê tái, nhưng Khốt vẫn nhận thấy 2 cô gái đang níu Nam béo lại, và hắn dừng lại không phải vì sức mạnh của 2 em hàng, mà vì hắn thấy …đủ rồi.
– M..mày, bữa nay bố mày đang khó ở, mày lại lớn gan đến đây yêu sách à. Mấy đứa như mày tao muốn đánh lúc nào thì tao đánh, làm gì tao nào.
Mặc dù toàn thân tê tái, tay chân cứ run lẩy bẩy, nhưng Khốt vẫn gượng đứng dậy.
– Tôi chỉ qua đây nói rõ, tiền của tôi thì tôi trả, không phải chuyện của cô ấy, anh không được làm khó cô ấy.
Thằng Nam lại sấn tới. Lần này Khốt đã chuẩn bị trước, đưa tay lên che mặt trái, đồng thời với động tác thụt lùi và co mình lại. Nhưng Khốt hơi nhầm, với thằng du côn lâu năm kinh nghiệm đấm đá, Nam béo sử dụng tay trái như tay mặt, hai tay như….nhau. Nên Khốt lãnh thêm một đấm bên mặt phải.
– Đ..M mày già mồm hả. Biết phải trả tiền thì cứ đưa tiền đây, lớn tiếng với tao hả. hả…hả.
Mỗi tiếng hả của Nam béo là một đấm hoặc một đạp. Đòn liên hoàn này làm Khốt nằm duỗi thẳng người trên đường. Giờ thì Khốt chỉ còn nghe được tiếng la chí choé của mấy em hàng, và tiếng lào xào của dân xung quanh “thôi thôi, mày muốn đành nó chết hả, nó chết rồi công an đến rách việc lắm, tha nó đi”.
……………
Khốt cũng không hiểu sao nó nằm đây, trong phòng trọ của hàng, mở mắt ra thấy hàng đang ngồi đó, nhìn Khốt và…khóc. Lần đầu tiên Khốt thấy hàng khóc, cái vẻ mặt lỳ lợm hàng ngày không còn, nhìn hàng giờ chỉ như con nghé lạc mẹ, tự nhiên Khốt thấy….Khốt thấy………bỏ mịa rồi, sao lại thế chứ, Khốt chỉ muốn giả yêu hàng thôi, sao lòng Khốt giờ nó…….nó…….
Tự nhiên, không hiểu sao Khốt ngồi dậy, vòng tay…….ôm em hàng vào lòng. Giờ thì chính Khốt cũng đang khóc. Nó thương em hàng thật……….không phải tập, mà thật. Em hàng cũng ôm nó, càng khóc to hơn……….lâu lắm rồi em hàng mới nhiều tình cảm vậy, không biết là gì, nhưng lâu……..lâu rồi……….
Mấy hôm sau, thấy người hết đau nhức, Khốt chạy qua chỗ hàng. Lúc này chỉ thấy cô bạn hàng đang ở đây:
– Em “hàng” đâu rồi cô??
– Nó đi rồi, chuyển chỗ khác rồi, nó nói không cho anh biết, nó biết tiếp tục gập anh sẽ rắc rối cả hai, nó còn nói nó sẽ kiếm việc khác làm, làm nghề này tủi nhục quá anh ơi. Nhưng làm gì nổi chứ, bọn em đổi nghề mấy lần rồi, cuối cùng cũng về lại với nghề này thôi. Chán quá.
………………………………………….. ..
Từ ngày không được gập em hàng, Khốt như thằng mất hồn, chẳng làm ăn gì ra hồn được, về nhà thì tương cả dôi giép lào lên giường, làm bà già Khốt được một phen la mắng, lên trường thì bài không đánh, chuyện không tám, học không tập trung (cái này thì xưa giờ vẫn thế rồi, nhưng giờ nặng hơn ). Lắm lúc Khốt nghĩ “mịa, có mỗi con hàng lặn mất mà làm như vàng bạc gì quý lắm ấy”, nhưng bần thần một hồi Khốt lại thất thiếu mất điều gì đó, điều gì mơ hồ, một cái gì Không định nghĩa được, nó làm Khốt khó chịu. Sau gần 1 tháng làm thằng dở hơi, Khốt quyết định phải gập đại ca để hỏi xem “chuyện gì đang sảy ra với Khốt”. Quả là quyết định đúng đắn, nhưng thời điểm có lẽ không được hợp lý lắm, 12h khuya, Khốt mặc mỗi cái quần đùi, xỏ đôi lào, lên đường qua nhà đại ca.
Nhà đại ca cũng chỉ cách nhà Khốt vài căn, đại ca lại sống một mình (hên xui, có lúc 2 mình ). Khốt đập cửa:
– Đại ca uiiiiiiiiiiii, đại ca. Đại caaaaaaaaa.
Sau cửa đại ca lên tiếng:
– Tao còn thức, mày nhỏ tiếng giúp đi, hàng xóm họ đổ cả ra đường chửi bây giờ.
Cánh cửa sắt được kéo nhẹ nhẹ ra, nhưng vẫn kêu cót két (lão này lười gớm thật, không chịu châm chút mỡ là hết rồi).
– Muốn giề. giờ này chạy qua anh chắc phải chuyện gần chết người hử??
Cũng sắp chết rồi đây đại ca ơi.
Nhìn mặt Khốt, đại ca hiểu ngay thằng này điên tình rồi, liền dịu giọng.
– Thôi, ngồi xuống đi, kể anh nghe coi. Thuốc không
– Dạ, cho em xin điếu
Ngậm điếu con Mèo, Khốt bắt đầu trình bày lòng vòng, từ chuyện săn em hàng, đến vụ thằng Nam béo nó oánh
– …..Rồi nó quay qua móc một đòn tay trái, em lạng qua né………nhưng không được, nó lại đạp em, em lại đỡ……nhưng không được…….blap….blap….. rồi em hàng đi đâu mất tiêu. Giờ thì em thấy…nhớ nó, đại ca thấy em khùng không, em đang nhớ một em …….đĩ.
Châm thêm điếu thuốc nữa, đại ca có im lặng, không phải nãy giờ đại ca không hiểu nó, đại ca đã lắng nghe nó rất kỹ. Cả hai im lặng đến ….vài giây. Bất ngờ đại ca hỏi Khốt:
– Vậy là mày làm được rồi hả.
– Vâng làm rồi
– Vậy là em hàng “yêu” mày hả?
– Vâng, yêu rồi, em nghĩ thế.
Đại ca lại im lặng thêm vài giây. Rồi bất ngờ vỗ vai Khốt một cái rõ đau:
– Đ .m mày hay quá. Vậy cũng làm được hả, hôm bữa anh nói chơi thôi mà…………
Giờ đến Khốt im lặng….vài giây.
– Vậy …..vậy đại ca……..
– Chính xác, anh nói vậy thôi chứ anh……chưa làm được
Ac ac, giờ thằng Khốt muốn xỉu. Mặt nó méo xệch. Nó biết nói gì nữa.
– Nhưng vậy là mày quá giỏi rồi đó Khốt. – Đại ca vực nó dậy.
– Thôi, đại ca chọc em hoài. Dẫu sao không muốn thì cũng làm rồi. Giờ em như thằng dở hơi, lại chẳng dám tâm sự với thằng bạn nào, chẳng lẽ lại nói “tao đang tương tư một em…đĩ”, nói vậy chắc chắn sẽ nhận được đúng một chữ thôi “khùng”.
– Mày không khùng đâu, tình cảm là thứ không kiểm soát được, tình cảm mày đang có là thật, chỉ tội cái là tình đầu của mày lại dành ột em hàng thôi.
– Nhưng thật sự em không hiểu, tại sao em lại có tình cảm với em hàng chứ, như bài 2 đại ca nói, em đã xác định rõ việc gì có thể làm với em hàng và không làm cho em hàng. Vì sao em vẫn “dính” chứ.
– Bởi vì bài này và bài trước, mục đính làm việc khác nhau, bài này mày muốn chứng tỏ là mày yêu em hàng, cho dù mày nghĩ là chỉ giả bộ thôi, nhưng khi càng cố sức để chứng tỏ mình thật lòng, thì càng ngày mày càng thật lòng. Đó là cái nguy hiểm mà anh đã nói mày nghe. Nhưng việc này là không thể tránh khỏi. Đối với những người không tin vào tình cảm như em hàng, thì bất cứ tình cảm giả tạo nào cũng bị nhận ra, nó có cái mùi đặc trưng mà người thiếu tình cảm càng nhiều thì càng ngửi ra tốt. Giống như thằng điếc thì nhìn rõ, còn thằng mù thì thính tai vậy. Bởi vậy, muốn em hàng tin mày có tình cảm chân thành thì chỉ còn cách dùng tình cảm chân thành thôi.
Đã hiểu, Khốt lặng im, giờ nhìn nó già khụ, cách nó cầm điếu thuốc cũng khác, không phải như kiểu mấy tên nhóc ngông nghênh phả khói phì phèo, nó đưa thuốc chậm chậm lên miệng, hít một hơi, rồi để khói tự bay ra theo hơi thở chậm chậm của nó…
– Vậy hoá ra em yêu thật à?
– Ừ, mày yêu thật.
– Vậy em phải đi tìm em hàng về à?
– Mày điên à. Em hàng nó còn biết hai đứa mày còn gặp nhau là còn rắc rối, là cùng kéo cả hai chết đuối, mày lại không nghĩ được vậy sao.
– Nhưng em cứ thế này sao em sống. Hàng ngày em chẳng thiết làm việc gì cả, cứ thế này mãi sao được.
– Được, cái cảnh đó không mãi mãi đâu, một thời gian sau sẽ hết thôi. Nhưng nó như một vết sẹo, không đau, nhưng vẫn nhìn thấy. Vết sẹo đó sẽ đi cùng mày, sẽ chỉ đường ày biết đâu mới là tình cảm chân thành, đâu là giả dối.
Khốt ngồi im lặng, nó đang suy nghĩ. Đại ca để nó nghĩ, để nó thấm. Cả hai như 2 cái ống khói nhỏ, nhả khói chăm chỉ. Một lúc lâu sau, Khốt nhìn đại ca nói:
– Em thấy thương em hàng quá đại ca ạ, rồi cuộc đời sẽ còn làm gì em nữa chứ.
– Nói thật với mày, lần đầu tiên anh nghe thấy có một em hàng như vậy đấy. Một em đĩ biết…….suy nghĩ. Nó biết không ở cạnh mày được, nó đi . Với cách suy nghĩ như thế, cuộc đời cũng không bạc đãi em nó lắm đâu. Có lẽ ít nhất em hàng cũng vươn lên làm……..má mì .
Đại ca làm thằng Khốt phì cười, làm gì chứ làm “má mì” thì cũng có khác gì đâu chứ. Nhưng nó tin là em hàng sẽ sống tốt hơn.
– Thôi em về đây – mặt Khốt có tỉnh táo hơn – Em cảm ơn các bài tập của đại ca, ban đầu em chỉ muốn tập để kiếm được một em xinh tươi thôi, nhưng giờ em nghĩ em nên tìm một tình cảm thật, giờ thì em nghĩ em đã biết tìm nó thế nào rồi. Cảm ơn anh nhiều.
Đại ca nhe răng cười .
– Thôi ông Khốt, về ngủ đi.
Tối đó Khốt ngủ ngon, không vật vã nữa, nó đã biết yêu, cho dù là yêu một em đĩ. Đại ca cũng ngủ ngon, đại ca vui vì giúp được một thằng nhóc hiểu được tình yêu là gì. Sau này toà án sẽ giảm được một cái đơn ly dị, sau này ít nhất một đứa nhỏ sẽ có đầy đủ cha mẹ bên nó………….
End