Đọc truyện Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi – Chương 61
Sáng sớm hôm sau, Tân Y Dật xuống tầng. Hạ Lâm Tự đã chờ sẵn dưới tầng, cả hai tới nhà ăn cùng dùng bữa sáng.
Tân Y Dật tìm một bàn trống ngồi xuống, Hạ Lâm Tự không ngồi đối diện cô như mọi lần mà đặt hộp cơm xuống ngay cạnh, ngồi sát vào cạnh cô.
“Đàn chị.” Trông cậu tràn trề sinh lực, “Đêm qua ngủ ngon không ạ?”
“Cũng tạm.” Tân Y Dật vươn vai, “Mệt quá, nằm cái là ngủ ngay, chẳng cần uống thuốc ngủ nữa.”
Hạ Lâm Tự nhớ chuyện ngày hôm qua, da dẻ đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường thấy rõ. Hôm qua hai người họ hầu như không rời khỏi phòng, nguyên nhân mệt mỏi, chỉ có thể do vận động trong phòng.
Cậu ngó dáo dác chung quanh, thấy không ai nghe được lời họ nói, tức thì kề sát vào tai Tân Y Dật: “Thế sau này em sẽ cố gắng giúp đàn chị cai được thuốc ngủ.”
Dứt lời chưa đợi Tân Y Dật thế nào tự bản thân đã không chịu nổi, vờ như day mày tiện đà che kín mặt, vành tai còn đỏ hơn cả ban nãy, hệt một con cua bị nấu chín.
Tân Y Dật buồn cười không nhịn được. Tên nhóc này trông thì tự nhiên phóng khoáng lắm, sao mới động đến tình yêu cái da mặt lại mỏng tang vầy? Làm gì có ai ghẹo người ta lại tự xấu hổ trước?
Vất vả lắm Hạ Lâm Tự mới khống chế được biểu cảm của mình, dỡ bàn tay che mặt xuống, cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng. Cậu không giấu được sự xấu hổ, càng không giấu được niềm yêu thích, vừa ăn vừa cười liên tục, không khép được miệng vào.
Tân Y Dật uống hớp sữa bò, cảm giác sữa hôm nay ngọt đến lạ.
Cậu bạn nhỏ của cô đúng là dễ thương quá.
Tình yêu có một ma lực kì lạ, dù rằng trêи lý trí vẫn không muốn cho người ngoài biết về chuyện riêng tư của mình, nhưng về tình cảm cô lại không nhịn được muốn lờ đi mọi ánh nhìn xung quanh, để gần gũi bên người yêu mình.
Dưới bàn, cô chủ động nắn nắn tay Hạ lâm Tự, đang định rút về bỗng bị Hạ Lâm Tự tức tốc nắm ngược trở lại.
Trong nhà ăn nhốn nháo người tới người đi, ồn ã náo nhiệt. Duy bàn ăn họ ngồi lại lặng phắc như tờ.
Xong bữa sáng, mọi người xuất phát tới trường quay.
Công việc hôm nay rất cập rập, từ hơn 6 giờ sáng đã bắt đầu ghi hình, quay suốt tới tận hơn 12 giờ đêm, đấy còn là trong trường hợp thuận lợi.
Tân Y Dật lại coi lịch trình kế hoạch đã in thêm một lần, nhận ra cả ngày hôm nay toàn là cảnh quay của Đoàn Lăng Tinh, lịch trình quay vô cùng gấp rút, gần như không có thời gian để ngơi nghỉ.
Không kìm được mình, cô nhìn sang hướng Đoàn Lăng Tinh một cái, chỉ thấy tay anh đang cầm một cốc cà phê, mắt đọc kịch bản.
Một lát sau, các bộ phận đã chuẩn bị xong xuôi, các diễn viên ra sân bắt đầu ghi hình.
Trải qua việc hôm qua, Hạ Lâm Tự giờ bám người hơn hẳn. Lúc ban ngày cậu chẳng đi đâu, cứ ở mãi cạnh Tân Y Dật, cả hai cùng theo dõi tình hình phim trường, thảo luận về kịch bản, nói mấy lời riêng tư.
Hiện thời tiết đang oi ả, Thâm Quyến lại là cái lò nung khổng lồ. Tới buổi trưa, vầng mặt trời vắt ngang đỉnh đầu, nướng mặt đất sắp tan chảy. Nhaân iên đoàn phim cũng trở nên phờ phạc héo hắt. Nhưng vì nhiệm vụ gấp rút, trưa trờ trưa trật cũng chẳng thể nghỉ ngơi.
Chính trong lúc mọi người rã rời díp mắt, trợ lý của Đoàn Lăng Tinh lái xe con chở mấy thùng đồ uống cà phê mới mua về.
“Mọi người vất vả rồi! Anh Tinh mua ít cà phê lạnh, mọi người tự tới lấy nhé!”
Các nhân viên nghe nói có phúc lợi tức thì hoan hô, nhao nhao tới lấy cà phê. Giờ này mà uống cốc cà phê đá, đúng là lựa chọn tỉnh táo giải nhiệt tuyệt hảo.
Đám Tân Y Dật và Tây Nhiễm ngồi yên không động. Một lát sau trợ lý xách túi đưa tới cho họ.
Trợ lý đưa cà phê cho thành viên tổ đạo diễn trước tiên, khi tới phiên Tân Y Dật, trợ lý đưa tới cốc hồng trà bạc hà: “Cô Tân, anh Tinh nói cô không thích uống cà phê, cái này mua riêng cho cô đấy.”
Tân Y Dật vội nhận: “Cảm ơn nhé, mọi người có lòng quá.”
Hạ Lâm Tự ngồi ngay cạnh, dòm Tân Y Dật, lại ngó trợ lý, không hé răng.
Trợ lý lại đưa cho Hạ Lâm Tự cốc cà phê, Hạ Lâm Tự lịch sự lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần đâu.”
Trợ lý cũng không ép, lại chạy đi đưa cà phê cho giám sát.
Hạ Lâm Tự chun mũi, trong dạ có hơi hơi bực bội. Nhưng nhớ tới lời Tân Y Dật đã nói hôm qua, cậu lập tức lên cơn đắc ý: Hừ, một ly hồng trà có là gì, đằng nào đàn chị cũng chỉ thích mình!
Mấy thùng cà phê nhanh chóng được phân phát hết, khắp trường quay thoảng mùi đăng đắng của cà phê, hun cho người ta tinh thần phấn chấn, mệt mỏi bay sạch.
Tân Y Dật nhìn đằng trước thẫn thờ, Hạ Lâm Tự nhận ra cô không tập trung, huých nhẹ cùi chỏ vào cô: “Đàn chị, chị nghĩ gì vậy?”
Tân Y Dật hoàn hồn: “Tôi đang nghiền ngẫm một vấn đề triết học.”
“Triết học?”
“Đúng. Cậu nói con người thời này điên đảo ngày đêm, nhịp sống thất thường, lúc làm việc dựa vào cà phê, trà đặc với Red Bull để tỉnh táo, lúc ngủ lại dựa vào hương xông, thuốc an thần để ngủ được. Có phải đây là cái giá để xây dựng xã hội văn minh không?”
“…?” Hạ Lâm Tự chẳng hiểu nổi tư duy của vụ này.
“Cậu có từng nghe một câu nói: Văn minh chính là kìm nén bản năng ở một chừng mực. Cậu nói xem con người hiện đại sống mà kìm nén nhiều quá, đồng hồ sinh học sắp bị dồn ép hỏng cả rồi.”
“………”
Quả thật là vấn đề rất triết học.
Cũng chẳng biết Hạ Lâm Tự nghe có hiểu không, ngẫm ngợi một chốc, gật đầu như thật: “Đúng vậy.”
Tân Y Dật không nói tiếp. Vốn dĩ cô cũng không định bàn chủ đề này với ai.
Trêи đỉnh đầu là trời nắng treo cao, ve sầu trêи cây kêu râm ran tẻ ngắt, người trong phim trường tới tới đi đi. Cảnh tượng thế này chẳng hề xa lạ gì với Tân Y Dật. Đôi khi người trong phim trường càng nhiều, cô lại càng cảm thấy những ồn ào này chỉ thuộc về người khác. Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Những suy nghĩ vẩn vô nghĩa cứ vụt lóe trong tâm trí, chỉ giây lát đã bị chính bản thân lãng quên mất ấy, bỗng đâu đã có một người có thể sẻ chia, cũng bởi vậy mà được trao cho ý nghĩa.
Đêm, đoàn phim quay tới rạng sáng mới kết thúc công việc. Tan đoàn, Tân Y Dật lại đi họp đạo diễn, xem thử phần biên tập của Tây Nhiễm, bận rộn tới 2 giờ sáng hơn.
Một ngày Tây Nhiễm nốc tới bảy, tám cốc cà phê, hơi thở ra cũng vương mùi cà phê đắng. Tân Y Dật không uống cà phê, tuy vậy ngửi mùi suốt một ngày cũng cảm thấy miệng mũi đắng nghét.
Về tới phòng, toàn thân cô đã rệu rã, đầu óc vẫn hưng trí lạ lùng. Cô nằm lên giường, nhận ra mình lại mất ngủ.
Cô trở dậy lấy thuốc ngủ, đang định uống chợt nhớ lời Hạ Lâm Tự nói ban sớm, bất giác mỉm cười. Ngần ngừ một lát, nguyên là định nằm lên giường lát nữa coi thử, lại sợ cứ trằn trọc mãi sẽ làm lỡ công việc ngày mai, cuối cùng vẫn uống thuốc.
Cô nằm lại về giường, nghĩ tới điệu cười của Hạ Lâm Tự, quên khuấy hết mớ tâm sự linh tinh phiền lòng, không lâu sau đã ngủ đi mất.
Chiều hôm sau Đoàn Lăng Tinh có hoạt động thương nghiệp do đó xin nghỉ nửa ngày, quay xong phần diễn buổi sáng là lập tức rời đoàn phim.
Tân Y Dật ở lại đoàn phim tới 5 giờ chiều, nhận được tin nhắn từ Địch Tiểu Na.
Địch Tiểu Na: “Y Dật, hoạt động của mình sắp kết thúc, chuẩn bị ra rồi!”
Tân Y Dật: “Được, thế lát nữa gặp ngoài quán.”
Địch Tiểu Na: “Lát nữa gặp.”
Tân Y Dật cất điện thoại, quay sang bảo Hạ Lâm Tự ngồi cạnh: “Tôi phải đi rồi. Đoàn phim có chuyện gì giao cả cho cậu đấy.”
Hạ Lâm Tự biết tối nay Tân Y Dật hẹn ăn cơm với Địch Tiểu Na, cười gật đầu: “Đàn chị cứ yên tâm.”
Tân Y Dật xoa xoa đầu chó ta, về nhà nghỉ thay quần áo.
…
Trong một diễn tiến khác.
Kết thúc hoạt động, Đoàn Lăng Tinh trở ra hậu trường, chưa kịp rời đi đã bị mấy nhân viên nhiệt tình bâu lại.
“Lăng Tinh, em thích anh lắm đó, anh kí tên cho được không?”
“Em thích anh nhiều năm lắm rồi, anh chụp hình chung với em được không?”
“Em cũng muốn chụp hình!”
Hiện Đoàn Lăng Tinh đang lúc nổi tiếng, kể cả trong số nhân viên của bên tổ chức cũng có fan rất nhiều. Ban nãy hoạt động diễn ra không ai dám tới mở lời, bây giờ cuối cùng đã tìm được cơ hội.
Tuy đã hơi mệt, Đoàn Lăng Tinh vẫn lên dây tinh thần, kí tên cho các fan, lại phối hợp chụp hình. Mới tiễn được một nhóm đi đã lại có người sà tới: “Anh Tinh, chúng ta cũng chụp tấm hình nhé.”
Đoàn Lăng Tinh nhấc mắt nhìn, là Địch Tiểu Na mới nãy cùng tham gia hoạt động.
“Được.”
Anh đứng bên cạnh Địch Tiểu Na, nở một nụ cười tiêu chuẩn, trông Địch Tiểu Na chụp lia lịa mấy tấm liền.
Chụp hình xong, Địch Tiểu Na chưa đi ngay mà lại cười: “Anh Tinh, phải giờ anh đang quay phim mới của Tân Y Dật không?”
Đoàn Lăng Tinh ngẩn người một thoáng: “Em quen Tân Y Dật?”
“Quen chứ, bọn em là bạn học đại học, còn ở chung phòng suốt bốn năm nữa.” Địch Tiểu Na hồ hởi nói, “Lát nữa em hẹn cậu ấy đi ăn cơm này.”
Đoàn Lăng Tinh gật đầu ra chiều ngẫm ngợi: “Thế em cũng học biên kịch à?”
“Dạ.” Địch Tiểu Na le lưỡi, “Thực ra ban đầu em muốn làm diễn viên, nhưng điều kiện hơi kém, thi vào khoa Diễn xuất không đậu nên chỉ đành đi đường vòng.”
“Vậy giờ em đã chạm tới mục tiêu rồi, giỏi lắm.”
Địch Tiểu Na cười gượng gạo. Cô muốn nói giờ mình cũng không thể diễn vai diễn yêu thích, tệ hơn cả là thậm chí còn chẳng có vai nào. Nhưng than vãn nhiều quá có lẽ Đoàn Lăng Tinh cũng không thích nghe, chẳng đành nói nữa.
“Anh Tinh, hình như đây là phim thứ hai của Y Dật mà anh đóng rồi?”
“Ừ, anh thích kịch bản của em ấy.”
Đúng lúc ấy Địch Tiểu Na trông thấy trợ lý của Đoàn Lăng Tinh ló đầu vào cửa phòng. Hẳn nhiên anh chàng đang đợi Đoàn Lăng Tinh đi, tuy vậy Đoàn Lăng Tinh lại ngồi yên trêи ghế không động cựa.
Bóng đèn trong đầu Địch Tiểu Na vụt sáng, hỏi: “À mà anh Tinh, tối nay anh có bận gì không? Thì không phải em hẹn Y Dật ăn tối đó sao? Hay anh đi cả với bọn em nhé?”
Đoàn Lăng Tinh cụp mắt nghĩ ngợi mấy giây, gật đầu nhận lời: “Được chứ.”
…
Nửa giờ sau, Tân Y Dật tới căn phòng riêng trong nhà hàng trước. Đang nghịch điện thoại thì nghe cửa phòng bị đẩy ra, cô lập tức ngẩng đầu.
Đi vào trước tiên là Địch Tiểu Na và trợ lý, Tân Y Dật mới dợm bảo ban nãy mình đã xem rồi gọi trước vài món, đằng sau lại có thêm hai người, cô chợt ngẩn người.
“Hở? Mọi người?”
Địch Tiểu Na cười phớ lớ: “Bữa nay mình tham gia hoạt động chung với anh Tinh. Mình bảo anh Tinh là tối hẹn cậu ăn cơm, vừa hay anh ấy đang quay phim của cậu, bèn gọn anh ấy đi chung luôn.”
Tân Y Dật bừng hiểu: “À, ra cả hai tham gia cùng một hoạt động.” Cô chỉ biết hôm nay hai người đều có hoạt động thương nghiệp nhưng không hỏi kĩ, chẳng ngờ lại trùng hợp như thế.
Cả ba và hai trợ lý ngồi vào bàn, gọi món xong thì trò chuyện.
Thực ra Địch Tiểu Na chỉ mới quen Đoàn Lăng Tinh hôm nay, nhưng sẵn tính dễ thân nên nhanh chóng hâm nóng bầu không khí trêи bàn.
“Anh Tinh,” Địch Tiểu Na tò mò hỏi, “Phải anh còn định đóng phim “Ngắm sao” nữa không? Lúc trước em nghe nói phim đó mời anh đóng vai chính.”
Đoàn Lăng Tinh gật đầu: “Ừm, đầu năm sau vào đoàn.”
“Năm sau? Không phải bảo năm nay là khởi quay sao?”
“Ban đầu là thế. Nhưng anh nhận “Thời đại bứt phá”, không xếp lịch trong năm nay được. Anh không thích đóng nhiều phim một lúc.” Đoàn Lăng Tinh từ tốn đáp, “Về sau nhà sản xuất bèn bảo là sửa tới năm sau.”
Địch Tiểu Na há hốc. Sở dĩ biết tới bộ phim ấy, là do cô từng casting một vai trong phim nhưng đã bị chấm trượt. Song đoàn phim không vừa mắt cô lại vì Đoàn Lăng Tinh mà nỡ lòng dời cả thời gian khởi quay!
So sánh đúng là ngọn nguồn của đau khổ.
Địch Tiểu Na không biết nên nói gì, thở phù một hơi, nâng cốc kính Đoàn Lăng Tinh: “Anh Tinh, em mời anh một ly.”
Đoàn Lăng Tinh cũng nâng cốc, nhưng bên trong chỉ có nước trà: “Xin lỗi, mai anh còn phải quay, không thể uống rượu.”
“Không sao không sao, em hiểu, em uống là được.” Địch Tiểu Na dốc một hơi cạn sạch, lại rót đầy cho mình ly nữa.
Sẵn Tân Y Dật đã không phải người nói nhiều, dạo gần đây ăn cơm hộp của đoàn phim sắp phát ói, quán này lại rất hợp khẩu vị cô. Từ đầu tới cuối cô chưa từng ngừng đũa, vừa ăn vừa nghe Địch Tiểu Na kéo Đoàn Lăng Tinh hỏi nọ hỏi kia.
Ăn được một nửa, Đoàn Lăng Tinh với trợ lý đi vệ sinh.
Tân Y Dật gác đũa lại, nhìn Địch Tiểu Na chớp mắt: “Cậu thích Đoàn Lăng Tinh đấy hả?” Cô nhận ra Địch Tiểu Na nhiệt tình một cách lạ thường với Đoàn Lăng Tinh.
Địch Tiểu Na không trả lời ngay, nhìn chằm chặp cái cốc trước mặt mấy giây, cười tự trào: “Thôi đi, cái đùi bự thế này cậu thấy mình ôm nổi không? Vả lại chẳng phải mình đã bảo rồi à, dù có độc thân cả đời mình cũng quyết không yêu đương với người trong giới nữa.”
Lời này quả thật Tân Y Dật đã nghe Địch Tiểu Na nói rất nhiều lần, cả biến cố Địch Tiểu Na đã gặp cô cũng chứng kiến từ đầu tới cuối.
Cô mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.
Một lát sau, Đoàn Lăng Tinh quay trở lại.
Đúng là Địch Tiểu Na có hứng thú với Đoàn Lăng Tinh. Kể cả trong giới giải trí trai đẹp như rơm rạ, mặt mũi Đoàn Lăng Tinh vẫn vô cùng nổi bật. Không chỉ lên hình đẹp, bản thân anh còn có một phong thái dịu dàng lắng đọng, chỉ cần ngồi một chỗ đã đủ sức khiến vô số người khác phái rung động.
Dù chịu sự cám dỗ từ ngoại hình, lý trí của Địch Tiểu Na vẫn không cho phép cô có ý nghĩ vượt giới hạn. Một là sự nghiệp của cô và Đoàn Lăng Tinh có cách biệt trời vực, hai do thất bại một lần khiến cô không muốn lại đi lên vết xe đổ.
Thực tế cô đã gắng kìm nén ý niệm rục rịch trong đầu, tuy vậy đồng thời việc kìm nén lại khiến lòng cô buồn bã: Đã ba mươi tới nơi rồi, nhìn xem người ta phấn đấu như thế nào, lại ngó lại mình xem? Lại nhớ tới mối tình mỗi lần nghĩ là một lần đau đã qua, cõi lòng lại đắng chát như mới nuốt mấy tấn hoàng liên.
Thế là uống hết cốc này tới cốc khác, không lâu sau, Địch Tiểu Na đã say mèm.
Tân Y Dật đang bàn với Đoàn Lăng Tinh về tình tiết ghi hình ngày mai bỗng nghe có tiếng khóc sụt sùi vang trêи bàn. Cả hai ngẩng lên nhìn, thấy Địch Tiểu Na chẳng biết đã khóc nấc lên từ lúc nào, đang rút khăn giấy lau nước mũi.
Tân Y Dật nhảy dựng, tức tốc dịch sang: “Tiểu Na, cậu làm sao vậy?”
Địch Tiểu Na ngả vào lòng cô, khóc hu hu còn lớn tiếng hơn.
Tân Y Dật từng uống rượu với Địch Tiểu Na mấy bận, trông thế này trong lòng tức thì hiểu ngay: Ôi, lại uống nhiều rồi!
Biểu hiện sau khi uống rượu của Địch Tiểu Na mới đầu là khóc, một lát sau là khóc ầm lên, sau nữa lại bắt đầu nói vớ vẩn.
“Tại sao không cho mình diễn? Tại sao cơ chứ? Mình diễn không tốt hay sao? Mình không đủ cố gắng hay sao? Mình chỉ có không đủ nổi thôi mà!” Cô nàng chỉ tay vào Đoàn Lăng Tinh, “Anh nổi tiếng như thế, ai ai cũng mời anh đóng phim, anh sẽ càng ngày càng nổi! Nhưng chẳng ai cho tôi cơ hội, tôi càng không nổi lại càng không có vai diễn, tôi có thể làm gì được!”
Tân Y Dật nhìn Đoàn Lăng Tinh bối rối. Đoàn Lăng Tinh cười bình tĩnh mà bất đắc dĩ. Xem chừng thấy người ta mượn rượu làm càn cũng chẳng phải việc lần đầu anh từng trải.
Người uống say chẳng bao giờ nghe khuyên bảo, Tân Y Dật chỉ biết lẳng lặng đưa giấy cho Địch Tiểu Na lau nước mắt. Mới sểnh ra Địch Tiểu Na đã chợt bổ nhào tới Đoàn Lăng Tinh, túm cổ áo anh lắc mạnh: “Tại sao anh lại tốt số như thế? Tại sao trời sinh ra anh đã đẹp như thế? Tại sao thế giới này lại bất công như thế!”
Địch Tiểu Na hành động quá nhanh, không ai ngăn lại kịp. Phải tới khi áo Đoàn Lăng Tinh đã bị túm nhăn nhúm, hai trợ lý mới mải mốt lao lên kéo cô nàng ra.
Tân Y Dật cũng sợ bay mất hồn, trước là giữ chặt Địch Tiểu Na an ủi một lúc, đợi tâm trạng bạn lắng dịu bớt mới quay sang xin lỗi Đoàn Lăng Tinh: “Thật sự ngại quá, Tiểu Na uống nhiều rồi toàn như thế.”
Đoàn Lăng Tinh lắc lắc đầu: “Không sao.”
Địch Tiểu Na gân cổ gào khóc một hồi, dường như khóc làm bay hơi mất ít cồn rồi nên không còn xúc động như lúc đầu.
Địch Tiểu Na không nhằm vào Đoàn Lăng Tinh nữa, quay sang kéo Tân Y Dật rì rầm lải nhải.
“Y Dật, cậu nhớ lấy, tuyệt đối không được yêu đương với nghệ sĩ! Tuyệt đối không được!”
“Cậu nhớ chưa hả? Rốt cuộc đã nhớ chưa hả?”
Tân Y Dật rất hối hận vì ban nãy đã không ngăn cho Địch Tiểu Na uống ít thôi. Tới mai nhỡ Địch Tiểu Na nhớ lại biểu hiện thất lễ của mình trước Đoàn Lăng Tinh, đoán dám có thể tự đào hố chôn luôn mình mất.
Cô cố nhịn dỗ dành: “Được được được, mình nhớ rồi.”
“Nhớ thật rồi?”
“Nhớ thật rồi.”
“Mình không tin! Kết quả của mình thế này, rõ ràng cậu đã trông thấy hết, tại sao lần trước còn bảo mình là cậu có thiện cảm với diễn viên đóng phim mình viết?”
“Cái gì?” Tân Y Dật chả hiểu mô tê ra sao. Cô nói với Địch Tiểu Na lời này hồi nào? Không phải Địch Tiểu Na uống nhiều rồi nhầm cô thành ai khác đấy chứ?
Địch Tiểu Na lại túm chặt cô không tha: “Cậu, chính là cậu! Lúc đó cậu quay phim nào nhỉ? À… nhớ rồi! “Tình cờ”, là phim đó!”
Tân Y Dật đứng sững, tái lịm cả người.
Quả thật cô từng nói với Địch Tiểu Na như thế, nhưng đó đã là việc của mấy năm về trước.
Chết nỗi, nam chính của “Tình cờ” cũng đang ở ngay đây.
Bất giác cô nhìn sang Đoàn Lăng Tinh. Đoàn Lăng Tinh cũng đang nhìn cô cách chiếc bàn.
Nét mặt anh trầm lặng, tia nhìn thẳm sâu.
————–