Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 22: Biên kịch theo đoàn


Đọc truyện Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi – Chương 22: Biên kịch theo đoàn

Chụp hình tốt nghiệp xong cũng là lúc Hạ Lâm Tự phải dọn khỏi kí túc. Cậu thuê một căn hộ ở gần phòng làm việc của Tân Y Dật, tần suất tới văn phòng vì thế lại càng chuyên cần hơn.

Thứ Hai, Tân Y Dật nộp đề cương chi tiết của mười tập đầu. Tuy trong bụng Hạ Lâm Tự cầu trời khấn phật cho công việc của cô thêm ngập đầu, song vì trước đó khi giao đại cương Tân Y Dật và bên A đã tranh cãi tóe lửa nhiều lần để thống nhất, mà đề cương lần này lại chỉ viết chi tiết thêm từ đại cương nên bên A cũng ngại sửa nhiều quá, đâm ra mười tập này được duyệt rất suôn sẻ.

Tất nhiên, tuy không cần sửa bản thảo song công việc vẫn chẳng vơi bớt.

Hằng ngày Tân Y Dật không viết kịch bản thì cũng bôn ba họp hành với bên duyệt bản thảo, chỉ mới hai tuần trôi qua mà trong tất tật các phim Hoa Ảnh quay chụp, mấy chuyện bên lề như diễn viên nào nhờ phim sinh tình, diễn viên nào vụng trộm léng phéng, diễn viên nào giở thói ngôi sao các thứ Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự đã rõ như lòng bàn tay.

Sau khi giao đề cương chi tiết hai mươi tập đầu, hai người lại bị bên A kéo đi mở họp.

Từ khi đại cương thông qua, Lục Dung Tuyết cứ như mất tăm mất tích. Hiện giờ người phụ trách buổi họp là anh giai Johnson, trợ lý của anh ta và một nhân viên lập kế hoạch mới vào nghề chưa lâu. Cuộc họp theo lệ thường vẫn sặc mùi thuốc súng, suýt thì cãi tới mức nghiêng ghế đổ bàn. Họp xong thì lại lập tức vui vẻ thuận hòa chụm đầu bàn xem tối nên đi đâu ăn.

Em gái kế hoạch hào hứng chuyền điện thoại cho mọi người xem: “Tối nay chúng ta đi ăn lẩu phô mai của tiệm này được không? Tiệm mới mở, lần trước em đi ăn một lần rồi, khá ngon đó!”

Tân Y Dật trông ảnh chụp lớp phô mai dày chảy tràn hướng xuống, nước dãi tự động phân bổ khắp khoang miệng.

Đúng lúc mọi người đều đã ăn ngán cơm Trung món Nhật nên đề nghị của em gái kế hoạch mau chóng được toàn phiếu thông qua, cả hội hưng chí leo lên xe phi tới quán lẩu.

Trêи đường đi, Tân Y Dật nghĩ tới bữa tiệc giàu năng lượng lát nữa sẽ xơi thì lại bất giác thò tay bóp bóp cái bụng thịt mềm mềm của mình. Cô rầu rĩ hỏi: “Tiểu Tự Tử, cậu coi có phải độ này tôi béo lên không?”

Hạ Lâm Tự lia mắt nhìn cô khắp trêи dưới: “Có ạ?”

“Có chớ!” Người bên Hoa Hạ đúng là sành ăn, đề cương chưa viết xong mà tối qua cô leo lên cân đã thấy mình tăng tới kí rưỡi!

Bóp bụng xong xuôi, cô lại vươn vuốt nắn mặt mình. Bữa nay trước khi đi có soi gương, cô cảm giác mặt mình tròn trịa hơn hẳn, rờ thử hình như cũng nhiều thịt hơn rồi.

Hạ Lâm Tự trông cô tự nắn mặt mình, bất giác lòng ngứa ngáy: Trông mặt chị ấy mềm ghê…

Trước khi lý trí kịp kìm chế bản thân, cậu đã thò bàn tay tội ác, hai ngón tay bóp bóp má Tân Y Dật.


Tân Y Dật: “…”

Hạ Lâm Tự: “…”

Mấy lúc thế này ai sợ thì người đó khó xử. Hai giây sau, Hạ Lâm Tự tỉnh queo rụt móng về: “Béo chỗ nào ạ? Không có mà.”

“… Không có thật?”

“Dù sao em cũng cảm thấy đàn chị khá gầy đó.”

Do đòn tập kϊƈɦ bất ngờ của cậu mà tim Tân Y Dật nhanh hẳn mấy nhịp, đang hơi bực thì lại bị câu dỗ này làm cho vui như mở cờ.

Thôi vậy, không chấp với tên oắt này làm gì. Tân Y Dật vui vẻ cong môi, lái xe tiếp. Hạ Lâm Tự thì một tay chống cằm, mắt ngó ra ngoài cửa sổ, giấu đi gương mặt ửng hồng.

Tới quán ăn, Tân Y Dật ngửi mùi hương thơm nức của lẩu phô mai là lập tức đá văng chuyện béo lên kí rưỡi tuốt tận chín tầng mây. Cái chuyện giảm cân này ấy, không ăn no thì lấy sức đâu mà giảm được?

Năm người ngồi quây tròn quanh bàn, hào hứng gọi món, đang định gọi phục vụ tới chốt món thì em gái kế hoạch kĩ tính lại đã lướt mắt hết lượt thực đơn, đột nhiên bảo: “Ớ, không được, chúng ta bỏ hai bớt hai món đi.”

Cả hội ngẩn ra, lập tức hoàn hồn: “Hở, qua một ngàn tệ rồi à?”

“Quá rồi, một ngàn sáu chín tệ rồi.”

“À à, thế bỏ đồ uống đi, chúng ta uống trà vậy.”

Mỗi lần đi ăn đều có bên công ty thanh toán, vì thế mà mọi người cũng vui vẻ tìm hết các món ngon của lạ nhét đầy bụng. Nhưng nếu chi phí vượt quá một ngàn tệ, bên kế hoạch sẽ phải ghi lại biên bản cuộc họp. Chẳng ai thích viết biên bản, vì vậy mà khi gọi món cần phải chú ý.

Bỏ đồ uống đi rồi, anh giai Johnson lại lôi điện thoại ra cộng một lượt, chắc chắn giá cả không còn vấn đề gì rồi mới bảo phục vụ đi chuẩn bị.


Trong lúc ăn, cả đám lại bắt đầu tán dóc hóng chuyện.

Sau mấy lần họp hành, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự đã quen thân với người bên A, tất tật các tin hóng hớt lá cải của bên A họ đã biết được gần sạch. Do đó lúc này mọi người chỉ tám chuyện vu vơ, nội dung đại để là mấy chuyện bên lề vô thưởng vô phạt.

Bỗng em gái kế hoạch nói: “Phải rồi, hai hôm trước em có nghe được tin, nói vốn là giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Mặt Trời Vàng năm nay sẽ được trao cho Từ Tiểu Yến đó.”

“Vốn là?” Tân Y Dật thuận miệng hỏi, vừa hỏi vừa gắp một miếng sườn, nhúng một lớp phô mai dày bỏ vào miệng. Cắn một miếng, mùi thơm phô mai tràn ứa khắp khoang miệng.

Giải Mặt Trời Vàng là giải thưởng khá có danh tiếng, song người trong nghề đều biết tính giải trí của nó hơn hẳn độ uy tín, thường đều là kết quả do bàn tay tư bản tác động.

Em gái kế hoạch nói tiếp: “Đúng vậy, nghe bảo vốn đã êm xuôi đâu đấy rồi, mà xui cái là đúng lúc giải Cây Chổi Đen trêи mạng cũng mới “vinh danh” Từ Tiểu Yến hai hôm trước. Em nghe nói đoàn đội của Từ Tiểu Yến với bên Mặt Trời Vàng sắp tức điên luôn rồi, đang rốt ráo bàn xem nên giải thích ra sao đó…”

Tân Y Dật thất thần giây lát.

Giải Cây Chổi Đen là giải thưởng do cấp điều hành và người dùng của một trang web nổi tiếng bình bầu ra, do người dùng bỏ phiếu bình chọn bộ phim và diễn viên tệ nhất hàng năm. Tuy đây chỉ là cuộc bỏ phiếu do người xem tự bầu tự vui, song do đã tổ chức nhiều năm liền nên cũng có ảnh hưởng không nhỏ trêи mạng.

Theo lẽ thường tất nhiên nghệ sĩ không ai muốn nhận giải Cây Chổi Đen. Thì ai lại ưa được bầu là người tệ nhất kia chứ? Nhưng nếu là lúc thường thì cũng thôi đi, bưng cái giải này cùng lắm chỉ bị dân mạng cười cho một vố là xong, chẳng gây được ảnh hưởng quá lớn. Hiềm nỗi giải Cây Chổi Đen và giải Mặt Trời Vàng của Từ Tiểu Yến lại trao cùng một thời điểm, thế thì quả thật không hay ho lắm.

Một là giải tệ nhất do “muôn dân đồng lòng”, một là giải xuất sắc nhất do tư bản ủng hộ, cùng trao cho một người tại cùng một thời điểm thì ai nhìn cũng cảm thấy là một trò cười. Đến lúc đó đoan chắc Từ Tiểu Yến sẽ nhận được cả rừng trào phúng che trời lấp đất, quan trọng hơn độ uy tín của giải Mặt Trời Vàng cũng sẽ bị đặt dấu chấm hỏi.

Mà không nghi ngờ gì nữa, hẳn nhiên bên trao giải còn để ý danh tiếng của mình hơn cả nghệ sĩ, vì mất tiếng rồi thì nó sẽ chẳng tồn tại tiếp được.

Tân Y Dật cắn đũa, hỏi: “Cô nàng nhận giải Cây Chổi Đen, có phải là vì “Tàu bay” không?”

“Chắc là thế rồi,” em gái kế hoạch nói, “Ai bảo trùng hợp “Tàu bay” lại chiếu ngay trước khi Cây Chổi Đen bỏ phiếu chứ? Ấn tượng của người xem với nó là mới nhất luôn.”


“Đúng là xui tám đời…”

Tân Y Dật thấy lòng gai gai. Một bộ phim thành công, cả đoàn phim được nở mặt nở mặt; một bộ phim tệ hại, cả đoàn phim cũng phải gặp vận rủi theo. Từ khi “Tàu bay” công chiếu, gần như ngày nào cũng có người mò vào weibo mắng mỏ, đến giờ cô vẫn chưa dám lên weibo. Hẳn nhiên Từ Tiểu Yến đóng vai nữ chính còn xui hơn cô kha khá.

Trông em gái kế hoạch có vẻ không ưa Từ Tiểu Yến lắm, thái độ khá là hả hê: “Ai bảo đoàn đội của cô ta ham cái thiển cận quá. Bằng với diễn xuất đấy của cô ta, cứ cho không nhận giải Cây Chổi Đen thì cũng còn kém nữ chính xuất sắc nhất xa tít tắp! Nói không chừng bên Mặt Trời Vàng sẽ vì tự bảo vệ mình mà lâm người đổi người, chỉ không biết chuyến này cô ta có chiêu trò mồm mép gì để cứu vãn không đây.”

Tân Y Dật im lặng lắng nghe, từ chối bình luận.

Ăn xong, người bên A về trước, Tân Y Dật thì lái Hồng Bé Bự chở Hạ Lâm Tự cùng về văn phòng. Dẫu đã chẳng sớm sủa gì song buổi họp hôm nay lại thảo luận về rất nhiều nội dung, Hạ Lâm Tự định bụng giúp Tân Y Dật sắp xếp sơ lại rồi mới về nghỉ.

Về đến văn phòng, Giả Thuần Thuần đang ngồi xem phim trong phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, cô nàng vội bấm nút tạm dừng đứng dậy: “Lão đại, Tiểu Tự Tử, về rồi à!”

“Ờ.” Tân Y Dật đổi dép vào nhà, đi qua màn hình máy tính của Giả Thuần Thuần có liếc một cái, lập tức ngơ ngẩn.

Hạ Lâm Tự tới gần, thấy trêи màn hình đang chiếu hình đặc tả của Đoàn Lăng Tinh – Giả Thuần Thuần đang xem phim mới có Đoàn Lăng Tinh tham diễn, khéo sao bấm dừng ngay cảnh này.

Tân Y Dật không tỏ thái độ gì, chỉ ngó thời gian, mới biết đã là hơn 10 giờ tối.

Cô quay lại bảo Hạ Lâm Tự và Giả Thuần Thuần: “Tiểu Tự Tử, cậu sắp xếp lại nội dung hôm nay với Tiểu Thuần Tử trước đi, tôi đi gọi cuộc điện thoại.”

“Dạ…”

Tân Y Dật cầm điện thoại đi khỏi. Giả Thuần Thuần chưa kịp có phản ứng gì thì Hạ Lâm Tự đã bất chợt thò tay bấm nút backspace trêи bàn phím cho phim chiếu tiếp tục. Đợi ống kính rời khỏi Đoàn Lăng Tinh, chuyển sang diễn viên khác Hạ Lâm Tự lại bấm tạm dừng, hình ảnh lại dừng lại.

Giả Thuần Thuần nghệt mặt: “Cậu làm gì vậy?”

“Làm gì đâu ạ.” Hạ Lâm Tự tỉnh queo, “Chị qua đây sắp lại tài liệu.”

“? Ờ.” Giả Thuần Thuần ngơ ngác đứng dậy đi theo.

Ở đằng kia, Tân Y Dật đi ra cửa, gọi điện cho Lục Dung Tuyết.

Chuông reo mấy hồi, cuộc gọi được kết nối. Giọng nói đon đả của Lục Dung Tuyết vọng tới: “Cưng à, kịch bản của em viết tới đâu rồi?”


Thực ra xong đại cương là Lục Dung Tuyết đã không còn tham dự gì nữa. Tranh cãi sửa đổi kịch bản là công việc tốn cả thời gian sức lực, chị ta chẳng ham mó tay vào. Dù vậy do lần này Tân Y Dật chủ động gọi tới nên vẫn rất tích cực.

“Chị Dung Tuyết, hôm nay em lại họp với đám thầy Johnson…”

Tân Y Dật kể sơ lược mấy điểm đã thống nhất được với nhau trong buổi họp hôm nay, Lục Dung Tuyết cũng ậm ờ vừa nghe vừa gật.

Nói xong rồi, Tân Y Dật đổi tay cầm điện thoại: “Chị Dung Tuyết, ngoài ra còn một việc nữa. Giờ nói thì có lẽ hơi sớm, nhưng đợi tới khi phim này quay chụp, em muốn đi theo đoàn phim.”

“Hả?” Lục Dung Tuyết giật mình.

Khi khởi quay, căn cứ trêи thực tế diễn viên, tình hình sân bãi các thứ mà vẫn phải sửa đổi kịch bản khá nhiều. Nhưng biên kịch nguyên tác thì có người theo đoàn, có người lại không theo. Thông thường biên kịch mới vào nghề sẽ khá tích cực theo đoàn, vì lúc ấy cần phải tích lũy kinh nghiệm, mà biên kịch đã có tí tên tuổi thì chưa chắc. Thật ra trong hai năm trở lại đây Tân Y Dật đã không còn đi theo đoàn phim, chỉ có thi thoáng ghé đoàn phim “đốc thúc giám sát” tí chút gọi là.

Một do theo đoàn là công việc rất cực, cô đã được kí tên đầu tiên trong kịch bản, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, không cần thiết phải vơ thêm mấy việc vất vả nhiều mà lợi lộc tí hin này nữa; hai thì do thường nội bộ đoàn phim sẽ có nhiều vấn đề phức tạp, ví dụ như đạo diễn hoặc diễn viên có tiếng thích dẫn biên kịch riêng theo, bên công ty sản suất cũng sẽ phái biên kịch khác theo đoàn, thành thử tích cực quá lại có khả năng tạo thêm tranh chấp quyền lợi.

Nhưng tối nay, em gái kế hoạch nhắc tới Từ Tiểu Yến đã khiến Tân Y Dật suy nghĩ suốt đường về.

Mấy năm đổ lại đây, tác phẩm của cô đã không ít, nhưng hai bộ phim cô tâm đắc nhất hiện tại là “Tình cờ” và “Một ngày của Bạch tiểu thư” thì lại đều là tác phẩm tạo ra khi cô còn ít kinh nghiệm, được cô chăm chút kĩ càng từ đầu tới cuối. Dẫu có mệt nhưng thành quả rất đáng giá. Ngược lại, quả đắng của “Tàu bay” cô không muốn nếm thêm lần nào nữa, cũng không muốn khiến diễn viên tham gia phải chịu tội theo.

Cô phải chịu trách nhiệm với tác phẩm của mình.

Quan trọng hơn là, kể từ năm ngoái cô đã có quan điểm mới với ngành nghề của mình, giờ là lúc nên thực hiện.

“Em muốn tự theo đoàn thì đương nhiên không gì tốt hơn!” Lục Dung Tuyết hoàn toàn không có ý kiến với việc này, “Có em theo đoàn chị lại càng yên tâm ấy chứ! Thế chị nhớ rồi, tới lúc đó sắp xếp cho em tí là xong.”

“Cảm ơn chị Dung Tuyết.”

“Nên làm nên làm mà.”

Thống nhất ý kiến rồi, Tân Y Dật cúp điện thoại.

Hạ Lâm Tự ngồi trêи sô pha liếc nhìn bóng lưng cô, im lặng thở dài, vuốt mặt rồi lại lên tinh thần tiếp tục sắp xếp tài liệu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.