Đừng Để Sói Ăn Thịt

Chương 5: Những anh chàng đẹp trai


Đọc truyện Đừng Để Sói Ăn Thịt – Chương 5: Những anh chàng đẹp trai

Vậy là tôi vào làm cho cái công ti chết tiệt này cũng được 2 tuần rồi.

Tên giám đốc biến thái đi công tác một tuần không cần thư kí
làm tôi vui muốn chết. Lần đầu tiên thấy anh ta chủ động tách
xa tôi. Có thế chứ? Anh ta coi tôi là món đồ chơi. khi chơi chán
rồi thì anh ta sẽ tự khắc biến đi thôi.

Sáng chủ nhật đẹp trời. Tôi còn đang mơ về cái bánh bao thơm
nức mũi thì anh trai tôi đã “ăn” mất bằng tiếng đập cửa nhẹ
nhàng muốn rách màng nhĩ.

– Tiểu muội! tiểu muội dậy mau.

Tôi ức chế trùm chăn như không nghe thấy.

– Dậy mau.

Thật là. Không làm cái đồng hồ báo thức thì sẽ không chịu được sao hả anh trai? Tôi quát lên:

– Em không có hứng đùa với anh đâu. Để em ngủ.

Người anh yêu quí chưa vợ của tôi vẫn không ngừng réo rắt ngoài cửa:

– Loạn rồi, tiểu muội không dậy thì đừng để anh phải phá cửa.

Nghe đến đây tôi hốt hoảng bật dậy. Anh tôi là thiên tài đạp
cửa. Nếu để ông ấy đạp thì tôi e rằng đêm nay tôi sẽ ngủ với
cái phòng không cần cửa giả. Tôi chạy ra mở cửa. Đôi mắt vẫn
còn nhắm mở vì ngái ngủ. Anh tôi xông thẳng vào phòng nói với tôi bằng giọng kích động:

– Em gái à? Em thật tài giỏi.

Tôi đang ngái ngủ nên chỉ biết ậm ừ:

– Em gái anh vẫn giỏi mà.

– Sao em lại cưa được anh chàng đó?

Mắt tôi mở từ từ. Lúc này tôi mới nhìn rõ cái bộ mặt phấn

khích của ông anh. Gì chứ? Cái ông khó hiểu này mới sáng ra
đã làm người khác bực mình. Tôi còn chưa có ý định yêu đương
thì cưa cẩm cái nỗi gì? Rõ hấp.

– Anh đang nói cái gì thế?

Anh trai tôi chỉ tay ra phía cửa phóng nói giọng run run:

– Em xuống mà xem. Bạn trai em… Trời ơi, hâm mộ quá. Lamborghini đấy.

Lamborghini? Tôi ngớ người ra rồi tí nữa thì tát vào mặt ông
anh trai cái “chát”. Anh ta đến đây làm cái quái gì thế? Tôi
chạy vọt ra ngoài cửa phòng trong khi anh trai tôi sắp chết vì
sùng bái người ta rồi.

Xuống đến nơi. Tôi mở cổng và thấy Tường Quân đang đứng dựa
người vào thân xe nhìn rất lãng tử. Mấy đứa con gái trong khu
tôi đi qua đều ngoái cổ lại nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Nhìn thấy tôi, anh ta đưa tay ra chào và nói:

– Hi! Người đẹp.

Tôi vừa mới dậy, vội vội vàng vàng xuống xem con quái vật
này. Đầu tóc bù xù, mắt mũi chưa rửa chắc trông kinh lắm đây.
Vả lại chiếc váy ngủ này nguy hiểm quá, nó trễ đến ngực. Tôi đảm bảo anh ta mà không nhìn là tôi đi đầu xuống đất. Nghĩ
vậy tôi liền đóng sầm cửa chạy vào nhà, vệ sinh cá nhân và
thay quần áo. Khổ nỗi anh trai tôi không ngừng réo rắt, nếu để
mẹ nghe thấy thì tôi thề tôi sẽ một mất một còn với ông anh.

Khi xong xuôi. Tôi mở cổng rồi khoanh tay vẻ ta đây là chủ nhà và ta có quyền đuổi khách:

– Anh có thể để cho đám nữ sinh cấp ba ở chỗ tôi nó lớn không?

Tường Quân phì cười trước câu nói của tôi. Anh ta nheo mắt nói:

– Tôi rất vui vì có một thư kí hài hước như cô.

Tôi lẩm bẩm:


– Còn tôi rất không vui vì phải làm thư kí cho một tên vô lại như anh.

Và tất nhiên là anh ta sẽ không thể nghe thấy. Trông mặt anh ta ngây ngô như thế kia cơ mà.

– Cô thay quần áo đi, chúng ta đến sân golf.

Hứ! Bản cô nương là người hầu của anh chắc?

– Tại sao tôi phải đi cùng anh?

Tường Quân nheo mắt nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười:

– Nếu cô không muốn anh trai cô hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta thì cô nên đi với tôi đấy.

Ôi! Anh ta uy hiếp tôi kìa. Tôi muốn băm, tôi muốn thái, tôi muốn ăn thịt anh ta.

– Mặc như thế này được rồi.

Tường Quân nhếch môi cười nhạt:

– Tiểu thư! Đi đánh golf đấy, cô ăn mặc thế này thật không hợp cảnh. Chẳng lẽ cô không có bộ sport nào sao?

– Tôi không bao giờ tốn tiền vào mấy cái bộ đồ đó.

Tường Quân thở hắt một cái rõ to rồi kéo tay tôi lên xe. Thật
là… Vừa mới đi công tác về đã muốn hành hạ tôi. Tôi thề
kiếp sau không bao giờ tôi làm thư kí.

Xe của Tường Quân không đến thẳng sân golf mà đỗ lại ở trung tâm thời trang thành phố. Anh ta lại làm cái quái gì nữa đây?
Tường Quân như đoán được cái vẻ khó hiểu của tôi vội quay sang
giải thích:

– Cô cần một bộ sport.

Tôi cương quyết:

– Tôi không cần.


Tường Quân mở cửa xe rồi đi vòng sang mở cửa xe cho tôi. Anh ta
cúi thấp người xuống. Ôi lại cái mùi nước hoa đáng ghét này!
Sao lúc nào nó cũng quyến rũ cái mũi đáng thương của tôi? Ghé sát vào mặt tôi, Tường Quân nói đầy nhăn nhở:

– Vậy tôi cần. Tôi không muốn mất mặt với bạn bè vì thư kí của mình.

Đồ đểu. Anh ta có ý gì? Bảo tôi làm anh ta mất mặt với bộ đồ này sao?

Nhưng tôi lại không thể không nghe theo. Anh ta là sếp của tôi. Tôi bước xuống xe với bộ mặt không thoải mái. Tất nhiên rồi!
Tường Quân liền khoác lên vai tôi cánh tay rắn chắc của anh ta.
Tôi không thích tí nào, nặng chết đi được:

– Yêu cầu anh bỏ tay xuống.

Anh ta cợt nhả:

– Tôi mỏi tay.

Mỏi tay thì liên quan đếch gì đến tôi? Anh ta chỉ kiếm chuyện gây sự. Tôi không chấp anh ta. Hứ.

Bước vào trong cảm giác mát lạnh khiến người tôi có phần
thoải mái. Bước đến gian hàng thể thao. Tường Quân chọn cho tôi
một bộ màu trắng. Tôi nhíu mày nhìn bộ đồ này, nó không đứng đắn tí nào. Quần thì ngắn tầm 20 phân, áo thì ba lỗ hết
khoét ngực lại đến lưng. Đúng là chỉ làm mãn nhãn cua anh ta
thôi. Tôi gạt phắt cái bộ đồ này đi và với tay lấy một bộ
màu xanh dương. Quần lửng và áo cộc tay vẫn là thích hợp với
tôi nhất. Chẳng thèm hỏi ý kiến của anh ta, tôi đi vào thử
luôn.

Ái chà! Cũng không đến nỗi. Thấy Tường Quân gật gù là tôi
biết anh ta cũng không có ý phản đối rồi. Đang định vào thay ra thì anh ta giữ tay tôi lại:

– Mặc luôn đi. Cô định đến đó và thay ra lần nữa sao?

Ừ nhỉ! Tôi đành cầm bộ quần áo của mình lên và nhét vào túi xách.

Quần ào này chắc là đắt lắm. Nhìn anh ta rút tiền ra trả là
tôi hiểu. Trong thâm tâm có phần áy náy, tôi có là gì của anh
ta đâu. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Anh ta không muốn bị
mất mặt trước bạn bè mà.

Cô bán hàng trẻ đẹp nhìn Tường Quân không chớp mắt. Đúng là
chết vì cái đẹp. Cứ như tôi có phải hơn không. Haha, nghĩ đến
đây là tôi thấy bản thân mình lợi hại quá.


Sân golf rất rộng lớn.

Tôi đi theo Tường Quân đến chỗ bạn bè của anh ta.

Oa!! Nhìn kia, một bầy trai đẹp các bạn ơi. Nhìn người nào ra
người nấy, mỗi người một vẻ. Trời ơi!! Bây giờ tôi thấy lòng
yêu cái đẹp trỗi dậy thật rồi. Một ánh chàng tóc màu hạt dẻ tay cầm ly rượu vang đi đến. Chiếc khuyên mũi có lẽ là kim
cương lấp lánh khiến tôi hoa cả mắt. Anh chàng này rõ ràng là
tự viết lên mặt mình hai chữ “Có tiền” mà.

– Người đẹp này có phải là thư kí của cậu không? Quân.

Tường Quân vỗ vai tên bạn rồi trả lời:

– Phải! Là một viên dạ minh châu đấy.

Châu cái đầu nhà anh!!

Ạnh chàng hạt dẻ ( tạm gọi anh ta như vậy nhé?) nâng bàn tay
tôi lên hôn chụt một cái khiến tim tôi muốn rụng rời. Ôi!! Đây
đúng là một bầy sát gái. Anh chàng hạt dẻ ơi! Em sắp không
thở được rồi.

– Vậy đây là dạ minh châu đen hay trắng?

– Đen!!

Nghe thấy câu này, mấy anh chàng kia cùng anh chàng hạt dẻ cười ồ lên. Có gì đáng cười chứ? Rồi tôi để ý thấy ánh mắt quan
sát của Tường Quân. Anh ta lại định trêu tức tôi sao?

– Mạnh Tường Quân đã xếp cô em vào dạ minh châu đen thì chắc chắn cô em rất đặc biệt rồi.

Phải!! Tôi rất đặc biệt Tôi là người đặc biệt bị anh ta trêu cho tổn thọ đây. Hãy chụp ảnh tôi đi nào.

Tường Quân đi đến khoác vai tôi như kiểu tôi là vật sở hữu của anh ta. Nâng cằm tôi lên rồi nói:

– Không thể đắc tội được đâu. Rất mãnh liệt đấy.

– Ồ!!!

Tiếng ồ của mọi người làm tôi lạnh toát sống lưng. Nhân tiện,
tôi thúc một cùi trỏ vào bụng anh ta. Hứ, đừng tưởng tôi không
nói gì là tôi bỏ qua cho anh. Tôi đang âm thầm trả thù đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.