Đừng Để Sói Ăn Thịt

Chương 16: Cầu hôn


Đọc truyện Đừng Để Sói Ăn Thịt – Chương 16: Cầu hôn

Cách sinh nhật của Tường Quân một ngày.

Haizz, chẳng cần phải nói cũng biết mẹ và anh trai tôi chuẩn
bị cỡ nào. Cả ngày đi ra đi vào thử quần áo. Lúc tôi khó
chịu thì họ sửng cồ lên như như thế này:

– Đi đến chỗ thượng lưu, cả nhà ta cũng phải là thượng lưu.

Thôi xin hồn, mẹ định đi taxi đến đấy để làm thượng lưu à? Còn ông bố khốn khổ của tôi. Trông thì có vẻ không quan tâm đến
buổi tiệc này nhưng lại ngấm ngầm đi là áo comple và lau đi lau lại đôi giày cá sấu mới được tên Tường Quân biến thái tặng.
Đúng là loạn cả rồi.

*************

Tan ca.

Tường Quân đến trước bàn làm việc của tôi. Hứ! Anh ta lại định làm gì đây? tôi giả vờ như anh ta là không khí tiếp tục dọn
đồ chuẩn bị về.

Khi bước ra đến cửa tôi biết ngay là Tường Quân sẽ nắm tay tôi lại mà nói:

– Đi với anh một lát.

Tôi lừ mắt rồi hất tay ra:

– Đi đâu?

Không thèm trả lời anh ta kéo tôi đi luôn. Khi đã yên vị trong xe
Tường Quân tôi mới nhìn anh ta đầy khó hiểu. Và tất nhiên la anh ta sẽ giải đáp khúc mắc cho tôi:

– Đi chuẩn bị đồ sinh nhật với anh.

– Đồ hâm. Tôi không có thời gian rảnh với anh.

Trong khi tôi định mở cửa xe thì anh ta nhấn chân ga lao vút đi

khiên tôi hét lên ầm ĩ. Anh ta vẫn không có ý định giảm tốc
độ.

– Trời ơi! Tường Quân xe kìa…

Tường Quân binh thản lách xe qua rất điệu nghệ rồi quay sang tôi cợt nhả:

– Hồi 18 tuổi anh đã học làm một tay đua F1 đấy.

Tôi hét lên không ngừng:

– Yêu cầu anh chú ý vào lái xe và yêu cầu anh giảm tốc độ xuống.

– Nếu anh giảm tốc độ em lại chạy mất thì sao?

Làm ơn đi. Bây giờ tôi đi còn không vững thì chạy cái nỗi gì?

– Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi đi cùng anh.

Chỉ đợi có thế. Tốc độ của xe đã trở lại bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang đánh Tường Quân:

– Đồ chết tiệt. Anh có biết là vừa nãy tôi sợ đến mức nào không?

Rồi Tường Quân nắm chặt lấy bàn tay tôi nhìn âu yếm. Thôi chết
rồi, tôi lại sắp bị anh ta lừa đấy. Nhìn cái ánh mắt anh ta
kìa. Tường Quân hôn chụt một cái vào má tôi rồi tiếp tục lái
xe. Cái hôn này làm tôi ngượng ngùng quay mặt đi. Lần đầu tiên
anh ta hôn nhẹ nhàng thế này, còn nhẹ hơn cả cái hôm xem pháo
hoa nữa. Tường Quân chết tiệt. Anh là đồ quái thai.

– Vừa nãy có phải em đặt cả tính mạng của em vào anh không?

Hứ! Chả thế là gì? anh mà làm một đường cơ bản vào cái
congteno nào đó thì tôi cũng đi gặp Bác Hồ luôn. Tôi không thèm
chả lời anh ta mà ngả người xuống ghế và giả vờ ngủ. Gì chứ giả vờ thì Tuyết Trinh đây có thể vào làm diễn viên được

đấy. Chỉ tiếc là tôi không xinh đẹp như An Kì để bán thân vào
làng nghệ thuật.

Bỗng nhiên xe dừng lại. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy trước mặt
mình là Quảng trường. Đài phun nước to tướng thế kia cơ mà.
Tường Quân đã mở cửa xe từ lúc nào rồi vòng qua xe tôi mở
cửa. Tôi bước xuống hỏi:

– Anh mua đồ sinh nhật ở đây sao?

Tường Quân quả quyết gật đầu. Rồi kéo tay tôi đi về phía tượng đài kia. Anh ta lại định giở trò gì đây? Khi tôi cảm thấy nước của đài kia phun bắn cả vào chân thì trước mặt tôi…Tường
Quân đã quỳ một chân xuống. Con bà nó chứ, anh ta toàn những
hành động khó hiểu. Tôi vội vàng đỡ anh ta nói:

– Tường Quân, đứng lên đi. Mọi người đang nhìn kìa.

Mấy nữ sinh đi học qua bắt đầu thích thú đứng lại nhìn chúng
tôi. Tôi xấu hổ quá. Mẹ kiếp. Tường Quân lúc nào cũng làm tôi
mất mặt. Rồi khi tôi tiêp tục kéo anh dậy thì người tôi đã bị
anh ta kéo về phía trước. Đôi môi anh nóng hổi áp lên môi tôi
bất ngờ khiến tôi mở to mắt. Trái tim tôi như bắn ra khỏi lòng
ngực. Trời ơi, chắc chắn là bị chụp hình rồi. Tường Quân từ
từ buông tôi ra và nói giọng khàn khàn:

– Làm vợ anh nhé?

Cái chết mẹ gì thế? Bạn gái tôi còn chưa làm với anh bảo tôi làm vợ anh thì tôi là con điên.

Rồi Tường Quân rút ra một cái hộp nhỏ màu gì thì chắc các
bạn cũng biết. Anh mở ra. Đó là một chiếc nhẫn được đúc kết
từ vàng trắng. Viên kim cương bị ánh mặt trở phản chiếu chói
lòa cả mắt. Chắc là đắt tiền lắm, mẹ kiếp! Đến giờ phút
này tôi còn quan tâm đến cái đó làm gì. Và đưa đến trước mặt
tôi với ánh mặt thành thật.


– Anh yêu em! Làm vợ anh nhé?

Tôi khó thở quá, không phải là do tác dụng của cái nóng đấy
chứ. Tôi quay mặt ra chỗ khác và phát hiện mọi người đã bủa
vây và đứng thành một vòng tròn bao quanh chúng tôi. Có người
quay phim, có người chụp hình…Làm ơn đi, đứng tản ra, nếu để
lão thái hậu và ông anh của tôi nhìn thấy thì họ sẽ nhảy vào đây cho mà xem.

– Không phải anh nói đi mua đồ sinh nhật cho anh sao?

– Em chính là món quà sinh nhật lớn nhất đối với anh.

Tôi chết rồi. Tôi không sống nổi mất. Những lời mật ngọt như
thế này trái tim của tôi không đề kháng được. Tôi nhắm mắt nói bừa:

– Để tôi suy nghĩ đã.

– Cuộc sống là không chờ đợi. Biết đâu ngày mai em lại bỏ đi thì sao? anh đợi em đến bao giờ?

Cái con mẹ nhà anh. Tôi có thể chạy thoát khỏi anh sao? Tôi thở hắt một tiếng rồi lại nghe thấy mấy đứa nữ sinh tung hô:

– Chị gái ơi! Nhận lời đi, đừng để anh ấy quỳ như thế kia.

Mẹ kiếp! Bọn trẻ con bây giờ xem phim tình cảm nhiều quá đâm ra lắm chuyện như vậy đấy.

Rồi đám đông bắt đầu hô to:

– NHẬN LỜI ĐI!!

Tôi đưa mắt nhìn Tường Quân. Ánh mắt anh chưa chan và tình cảm
tựa hồ nước trong xanh. Nói thật là mấy ngày hôm nay tôi cũng
không hiểu nổi tình cảm của mình nữa. Rất hay tức giận khi anh dịu dàng với người con gái khác, rất hay chịu thua khi anh giở trò với tôi và rất hay chạy trốn anh. Đấy có phải là tôi đã
yêu anh rồi không?Tôi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn nhẹ nhàng và
đầy nâng niu.

– Vậy còn đám phụ nữ hay vây quanh anh thì sao?

– Mặc kệ bọn họ. Anh sẽ không quan tâm, em cũng không quan tâm. Chúng ta có nhau thế là được.


Tôi tiếp tục chất vấn:

– Tại sao lại cầu hôn em? Chẳng phải là anh chỉ muốn trêu chọc em sao?

Tường Quân mỉm cười, trong nụ cười có chút ranh mãnh:

– Anh đã thích em ngay từ khi em nộp hồ sơ. Đấy là lí do vì sao em rất bình thường về ngoại hình mà vẫn được anh tuyển chọn.

Mẹ kiếp. Thích thì cứ nói là thích, tại sao lại phải nói vế sau làm gì?

Tôi cuối cùng cũng chịu thua con sói này:

– Em đồng ý cho anh làm phu quân của em.

Tường Quân vui sướng nhảy lên rồi bế thốc tôi lên quay mấy vòng.

Đám đông cũng hò reo quyết liệt. Hứ! Liên quan gì đến các người cơ chứ? Tôi quát nhẹ:

– Thả em xuống em có điều muốn nói.

Tường Quân liền thả tôi xuống và chờ đợi điều tôi sắp nói:

– Em có quyền thay đổi ý định.

– Được.

– Em có quyền bỏ đi mà không có lí do nếu anh lừa dối em?

– Không thành vấn đề.

– Em có quyền…

Khi tôi chưa nói hết thì Tường Quân đã ôm tôi vào lòng rồi nói xúc động:

– Anh đồng ý. Một khi anh đã cầu hôn thư kí Trinh tức là anh đã bán cả linh hồn và thể xác cho cô ấy không điều kiện. Hãy
làm bất cứ việc gì mà em muốn.

Tôi xúc động và khó thở sắp khóc rồi. Không ngờ Tường Quân
biến thái lại đáng yêu và lãng mạn như thế này. Thật là
khiến tôi cảm thấy có chút…có chút…hối hận vi không yêu anh sớm hơn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.