Đọc truyện Đừng Để Sói Ăn Thịt – Chương 1: Tổng giám đốc biến thái!!
8h sáng.
Bước vào cổng công ti với tâm trạng hồi hộp.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Quả thực là tôi
cũng không phải là người nhút nhát gì, nhưng là ma mới nên có chút
bối rối. Cái này thì ai cũng vậy mà. Lạ nước lạ cái! Bảo tôi
thích nghi ngay thì quả là…ác!!
Đúng là công ti lớn. Bước chân vào là đã cảm thấy
máy lạnh phả đến tận lỗ chân lông . Nhìn các nhân viên ở đây người
nào người nấy chỉn chu, lịch sự. Rồi tôi lại quay sang đối chiếu với
mình: Áo phông màu trắng đơn giản, quần jeans ống côn và đôi xuồng
tầm 7 phân. Quả là có chút giản dị. Nhưng tôi vẫn thích đơn giản thế
này hơn. Ít nhất thì cũng không gây sự chú ý lắm. Nhỉ? Rồi tôi bước
đến phía đại sảnh, hỏi một cô trực điện thoại ở đó:
– Xin hỏi phòng tổng giám đốc ở đâu ạ ?
Cô gái trẻ nhìn tôi soi xét làm tôi có chút khó
chịu. Chỉ là hỏi đường thôi việc gì phải nhìn như thế chứ? Cho dù
cô ta có xinh hơn tôi đi nữa thì cũng không nên nhìn tôi với ánh mắt
coi thường ấy.
– Tầng 5. Đi thẳng rẽ trái.
Tôi đi thẳng không thèm cảm ơn. Tôi không muốn tốn calo
với loại người này. Họ đã không tôn trọng mình thì mình cũng không
nên hoài phí sức lực. Chí ít thì tôi cũng cần giữ sức cho cuộc
phỏng vấn sắp tới. Tuy là đã được gọi đi làm nhưng tôi nghĩ vị tổng
giám đốc này sẽ chất vấn tôi ra hồn đây.
Thang máy “ding” một tiếng rõ kêu rồi cửa
cũng được mở ra để lộ khung cảnh của tầng 5. Sạch sẽ. Tôi chỉ có
thể kết luận như vậy. Cả một tầng 5 rộng lớn này dành riêng cho vị
tổng giám đốc tài hoa kia. Có chừng 3 phòng. Phòng nào cũng rộng
lớn, thoáng mát. Một phòng làm việc, một phòng tiếp khách và một
phòng… Cái này nhìn gióng phòng ăn chơi quá. Tôi nghĩ không biết vị
tổng giám đốc kia đi làm hay đi chơi mà thiết kế cả một gian phòng
này? Thôi vậy, tốt nhất là tôi nên làm việc của tôi trước khi là tham
gia vào việc của người khác. Dù sao thì sau này tôi cũng sẽ là thư
kí của tên tổng giám đốc ấy. (quả thật trong lòng có chút bất mãn
trước cách – làm – việc của sếp.)
Đi thẳng và rẽ trái như lời cô nhân viên kia nói. Tôi
đã đứng trước căn phòng có ghi ” Văn phòng Tổng Giám Đốc”.
Cũng hoành tráng ra phết nhỉ?
Đang định gõ cửa thì trong phòng có tiếng vọng ra:
– Đừng!! – Giọng nói của một cô gái. Có chút nũng
nịu.
– Sao? Không thích à? – Tôi nghĩ tiếng này là của tên
giám đốc kia.
Rồi tiếp theo đó là những âm thanh có chút mờ ám
khiến người ta gợi nhiều liên tưởng. Họ đang làm gì trong ấy? Tôi có
nên vào không? Nếu họ đang…. Trời ơi! Nếu tôi vào đúng lúc họ đang
cao trào thì sao? Như thế thì ngại quá. Nhưng đây là nơi làm việc mà.
Tôi cũng đến đây để đi làm! Thôi đành phải đắc tội vậy.
Cốc cốc!!
Âm thanh lơ lửng trên không trung và rơi xuống trong yên
lặng.
1 giây, 2 giây, 3 giây…Không có động tĩnh gì.
A! Họ đã đến đoạn nào rồi mà không ra mở cửa cho
tôi?
– Làm ơn đi! Tôi không muốn đứng ngoài này nghe nữa.
Tôi lẩm bẩm khẩn cầu và…
Cửa bật mở. Không phải vị tổng giám đốc mà là cô
gái kia. Trông mặt cô ta vẫn còn đỏ hồng. Khuy áo có lẽ vừa cài xong
nhưng tôi vẫn nhìn thấy vết đỏ trên cổ. ánh mắt tránh né sự dò xét
của tôi rồi chạy qua tôi không quay đầu lại. Ôi! Không nghi ngờ gì nữa.
Chắc chắn là họ đã abcxyz rồi.
Điên mất. Ngày đầu đi làm đã phá hỏng “cuộc
vui” của Tổng giám đốc. Thật tuyệt vời.
Tôi bước vào trong căn phòng mát lạnh vẫn thoang
thoảng mùi nước hoa của cô gái kia. Tôi còn có cảm giác tiếng rên
của cô ta vẫn văng vẳng bên tai. Thật khiến người ta có chút không
thích ứng.
Thật bất ngờ. Tổng giám đốc này trẻ quá. Tôi không
nghĩ là có thể gọi người này bằng anh. Trông anh ta kìa, cà vạt thì
nới lỏng treo trên cổ (chắc chắn là vì cuộc vận động vừa nãy rồi).
Không phải mĩ nam nhưng có thể xếp vào hàng đẹp trai. Đôi lông mày
rậm rạp và ánh mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong đó,
khuôn miệng hình như lúc nào cũng khiến người khác có cảm giác anh
ta đang cười, sống mũi thẳng và cao. Phong thái ung dung.
Nhìn rất nam
tính và có chút gì đó ma mãnh. Chỉ cần có thế và đống tiền đồ
của anh ta cũng không sợ cả đời này phải lấy một vợ. (T.T). Hèn gì
cái cô nhân viên vừa rồi nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Có lẽ con gái
trong công ti này bị anh ta hút hồn cả rồi. Liệu họ có biết anh ta
vừa “ăn” một nàng không? Xin đừng mơ mộng nữa. Tôi thở dài.
Cũng may là tôi biết bộ mặt thật của anh ta rồi. Đừng hòng tôi sùng
bái anh ta. Hứ!
Ý nghĩ này khiến tôi muốn cười.
– Cười gì thế?
Tôi giật mình sau câu hỏi này. Tôi đang cười à? Tôi
cứ tưởng mình đang có ý định thôi chứ? Mẹ kiếp. Rồi tôi quay ra làm
vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Tôi là thư kí mới.
Anh ta chẳng thèm nhìn tôi, tay vẫn nghịch con chuột
di đi di lại rồi đáp bâng quơ:
– Tôi biết.
Thật là vô lễ.
– Cô ra đóng cửa vào đi!
Tôi giật thót mình. Đóng cửa làm gì? Đầu óc tôi có
chút đen tối. Như biết được ý nghĩ của tôi sau vẻ ngập ngừng, anh ta
ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm. (Thật làm muốn tim tôi rụng ra hay
sao?), rồi nở một nụ cười ranh mãnh:
– Cô đang nghĩ gì thế? Phòng này có máy lạnh. Tôi không nói gì luống cuống chạy ra đóng cửa. Xong xuôi, tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện anh ta.
Thời gian lại trôi qua trong yên lặng. Anh ta vẫn lách
cách đánh máy tính một cách chăm chú. Phải nhẫn nhịn, anh ta là
sếp. Phải nhịn!
Dường như biết được vẻ khó chịu của tôi anh ta lại
nhếch môi lên mỉm cười. Nhìn, tôi chỉ muốn lột cái bộ mặt ấy ra.
Đáng ghét quá. Rồi anh ta nhướn mày hỏi:
– Cô ngồi đây làm gì?
Sẹt!! Ầm.
Tiếng sét này lợi hại quá. Nó làm tôi tức điên lên
rồi. Con người ngồi đối diện như bức tranh tương phản. Anh ta hỏi tôi
ngồi đây làm gì? Anh ta chắc chắn là bị ngu rồi, nhân viên mới nào
mà chẳng cần chất vấn. Tôi hít thở thật sâu như hít luôn cái tức giận
vào cho ruột gan gặm nhấm. Thật là một cảm xúc “tuyệt
vời”.
– Anh không định hỏi gì tôi sao?
Như nhớ ra điều anh ta đã quên. Anh ta liền rời mắt
khỏi màn hình máy tính rồi chuyển sang nhìn tôi. Từ đầu đến chân tôi
như bị ánh mắt của anh ta “nướng” sạch sẽ, thật là khó
chịu. Rồi ánh mắt cũng chịu dừng lại ở… ngực tôi. Đồ biến thái,
sói đói… tôi muốn ngắt đầu anh ta để đá bóng. Tức chết đi được.
Nếu không phải vì công việc thì tôi nhất định cho anh ta một bài học.
– Cô tên gì?
Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?
– Tuyết Trinh!!
– Ồ! Nó có ý nghĩa gì?
Anh ta thích thú với cái tên của tôi?
– Tuyết trong từ bông tuyết, trinh nghĩa là trinh
trắng… Một bông tuyết trắng không tì vết và trong sạch.
Rồi anh ta có vẻ gật gù hiểu ra. Tôi vẫn chưa biết tên
anh ta. Tấm biển đặt trước bàn cũng đã giúp tôi giải đáp nghi vấn
” Mạnh Tường Quân”. Tên nghe kêu muốn thủng cả màng nhĩ.
– Vậy… – Quân có chút ngập ngừng – Cô còn trong
sạch chứ?
Ôi! Tôi chết mất. Chắc chắn là tôi chết rồi. Tên
biến thái này. Không thể chịu nổi nữa:
– NÀY!! – Tôi hét lên làm anh ta giật mình bật cả
người ra sau – Anh là cái loại gì vậy? Anh hỏi thế là có ý gì? Đồ
biến thái!
Quân ngoác miệng ra cười nhìn thật đáng ghét. Tôi
muốn đấm vào cái bản mặt của anh ta. Con người này vô lại đến độ vô
đối.
– Thư kí Trinh! – Anh ta cố tình nhấn mạnh chữ Trinh
ở cuối – Cô nóng nảy quá rồi? Cô hiểu ý của tôi là gì nào?
– Anh… anh… có ý gì thì tôi nghĩ như vậy.
– Ồ!! Vậy sao? Cô đã có bạn trai chưa?
Vô lại! Vô lại!
Biến thái! Biến thái không chịu được.
– Anh là đồ thối tha…. – Quả thực tôi không tìm
được câu chửi nào khác ngoài câu này. Uất quá.
– Tôi quan tâm đến đời tư của cô không được sao? Cô
cũng muốn tôi hỏi còn gì?
– Về công việc…- Nói đến đây tôi liền khựng lại.
Không đôi co với hắn nữa. Chắc chắn hắn sẽ không quan tâm gì đến công
việc đâu.
Uổng công hôm qua tôi đã xem đi xem lại mấy cái giáo
trình đau đầu kia. Uổng công tôi đã sợ gặp phải một vị Tổng gíam
đốc nghiêm khắc. Bây giờ thì hay rồi, vị này còn kinh dị hơn những
gì mà tôi sợ. ÔI! Tôi lo lắng cho tính mạng của mình sau này. Liệu
tôi có ức quá mà chết không?