Đọc truyện Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy – Chương 92: Hiến mắc
Ngày hôm sau, Mỹ Lam lén Cảnh Sâm đi làm thủ tục hiến giác mạc cho anh. Mộc Nhi cũng biết, theo cô.
Mộc Nhi và cô ngồi ở phòng chờ, không ai nói gì chỉ im lặng, Mộc Nhi im lặng một hồi rồi nói:”Cậu quyết định chắc chắn chưa!”
“Giác mạc rất hiếm, rất ít người chịu hiến giác mạc lắm, nếu cậu làm như vậy thì có thể mãi mãi cậu không thể thấy anh sáng!” Mộc Nhi lo lắng cho Mỹ Lam nói rất nhiều.
Mỹ Lam nhìn Mộc Nhi nhìn cô chằm chằm, Mỹ Lam cười mạnh mẻ nói:”Cậu đừng lo, sau này khi mình tìm được một người thật sự yêu mình. Anh ấy sẽ là đôi chân chi cuộc đời mình.”
Mộc Nhi ngồi yên rồi lẩm bả nói:”Một người yêu anh đứng sờ sờ ngay trước mặt nhưng anh vờ như không thấy! Một người không yêu anh dù xa ngàn dặm anh cũng muốn tìm….”
Sau khi làm thủ tục, Mỹ Lam phải làm kiểm tra sức khỏe, xét nghiệm để xem có phẫu thuật được không.
May mắn Mỹ Lam phù hợp để hiến mắt cho anh, bác sĩ đưa cho cô rất nhiều thuốc bổ, dặn cô là phải uống thường xuyên. Như vậy khi phẫu thuật kết quả sẽ tốt hơn.
Mỹ Lam quay lại phòng hôm nay cô cũng dẫn anh đi dạo, nhưng lần này là ra ngoài để đi mua sắm lun, coi muốn nghi nhớ những khoảnh khắc này với anh.
Cô dẫn anh đi múa áo, cô với anh còn chụp hình ở máy chụp hình bên đường, cô với anh còn đi dạo phố.
Anh không thể thấy những cảnh đẹp lúc này, nhưng khi nghe cô kể lại từng cảnh từng cảnh anh đã có thể hình dung được nó, anh nắm tay cô rất chặt sợ cô sẽ buông tay ra làm lạc mất anh.
Bông lúc này cô rút ta anh ra, anh hoảng hốt lấy cả hay tay nắm lại. Cô nhìn thấy vậy vui vẻ nắm tay anh cô nói:”Anh ngồi nghỉ ở đây đi, em mua cho anh nước suối.”
Nói xong cô chạy đi, anh mò mẫn chiếc ghế xác định có thể ngồi được, anh ngồi xuống chiếc ghế đó hít thở. Thật lạnh! Thường là vài những mùa đông anh chỉ mặc vets như thường ngày vì mùa đông anh chỉ ở trong công ty, trong xe, trong nhà, gặp khách thì trong quán, đều có lò sưởi ấm áp. Không bai giờ anh ra ngoài, rất ít khi anh đi bộ thế này.
Lúc này anh nghe có người kêu tên anh:”Ô này Hứa tổng! À không nhầm, tên mù Cảnh Sâm!”
Anh tức giận nắm chặt lấy thành ghế, nhưng bây giờ dù anh có phản kháng thì cũng không lại hắn. Hắn ta thấy anh như vậy thích thú, nói thêm:”Từng là một tổng tài tại thượng vậy mà!”
“Cút” Cảnh Sâm tức giận nói. Bọn người kia hả hê cười đùa, chỉ trỏ anh. Bọn họ khinh thường anh, trong đám đó ai cũng ghét anh, nên lợi dụng lúc này, bọn chúng nhào vào đánh anh.
Anh nằm dưới đất bị bọn chúng đánh túi bụi, lúc này hình như là Mỹ Lam đến, anh nghe cô kêu lên:”Cảnh sát tới rồi, cảnh sát tới rồi!”
Bọn chúng cố đánh anh thêm vài phát rồi chửi rủa bỏ chạy. Coi lo sợ chạy tới chỗ anh, đỡ anh dậy, phủi bụi trên người anh, cô dẫn anh về lại bệnh viện.
May là anh không bị trầy xước gì nhiều, cô ngồi sử lý vết thương cho anh, anh bây giờ không phải là Cảnh Sâm mà cô biết. Anh bây giờ không còn có thể phản khán lại ai, bây giờ ai cũng khinh thường anh, những người ghét anh cứ thế mà bắt đầu tìm kiếm anh để trả thù, trong hai tháng lúc trước trong khi anh đang tập đi cũng đã bị tấn công một lần bởi năm người đàn ông, may mắn là anh không bị sao.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!!