Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 9
– Hôm nay tôi không muốn gây chuyện ở đây, nhưng cậu hãy nhớ cho kỹ! Yu Min Won này chắc chắn sẽ trả cậu cả vốn lẫn lời. Nhớ cho kỹ mặt tôi để thấy còn lo trốn đi!
Không khí đang căng thẳng đột nhiên bị phá vỡ vì sự kiện Mita và Anna phì cười.
– Hãy cười đi khi còn có thể! – Min Won nhớn mày nhìn Mita và Anna.
Min Won bỏ đi và đám đàn em cũng đi theo. Canteen lại ồn ào như cũ. Mita và Anna vẫn chưa hết cười.
– Có gì mà hai cậu cười giữ vậy? – Ji Hoo ngơ ngác.
– Cậu ta vừa nói cái gì nhỉ? Bảo Rain nhớ cho kỹ mặt cậu ta à? – Mita nói rồi cười ngất ngưởng.
– Có thật là cậu không thể nhớ mặt con trai không? – Shin tò mò.
– Ừ. Sao?
– Thế mặt ba cậu, cậu cũng không nhớ luôn à?
Mita và Anna đang cười khúc khích bỗng nhiên im bặt, cả hai đều nhìn về phía Raindy.
Raindy nhìn Shin một cái rất nhanh. Gương mặt thoáng quặn lại đau đớn. Đôi mắt toàn một màu u uất, tuyệt vọng. Rồi không nói lời nào, đứng lên bỏ đi.
– Cậu ta sao vậy? Mình nói gì sai à?
– Trước mặt Raindy đừng có nhắc đến ba hoặc mẹ – Soo Bin nói, giọng buồn bã.
Raindy không quay lại lớp học. Cả buổi hôm đó cô ấy bỏ đi mất dạng. Mỗi lần vô tình hay cố ý nhìn vào cái ghế trống nơi Raindy ngồi, lòng Shin lại như lửa đột, bồn chồn, lo lắng nhưng chính Shin cũng không hiểu vì sao mình như vậy.
– Đôi mắt cậu ấy khi nãy có cái gì đó rất xót xa! Cậu ấy sẽ không sao chứ? – Shin nghĩ thầm.
Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, mặt Shin sáng hẳn lên.
– Phải rồi! Hôm đó cậu ta có ình số điện thoại.
Không chần chừ gì nữa. Shin đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài.
– Lee Shin! Em đi đâu vậy? Tôi đang giảng bài cơ mà! – Thầy toán quát lên nhưng Shin đã mất dạng sau cánh cửa lớp rồi.
Nhà Shin
Shin đang bới tung phòng của mình nên để tìm tờ giấy mà Raindy ghi số điện thoại. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ bây giờ không khác gì cái ổ chuột.
– Chết tiệt! Rốt cuộc là ở đâu chứ? Tìm hoài không thấy là sao – Shin lẩm bẩm.
– Lee Shin, con muốn chết à? – Tiếng quát làm Shin giật mình. Quay đầu lại thì nhận ngay được ánh mặt sát thủ của mẹ mình.
Mẹ Shin không một chút thương tiếc sách tai thằng con quý tử của mình.
– Con có biết là tuần này chị giúp việc phải nghỉ để về quê không hả? – Mẹ Shin nghiến răng.
– Dạ… con biết ạ.