Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 38
Min Won và Ji Hoo bị đám du côn trước cửa nhà kho chặn lại. Bọn chúng chính là đám ban nãy bị Raindy đánh. Bọn này xem ra hôm nay có số ăn đòn thì phải. Bọn chúng bị Ji Hoo và Min Won đánh cho nằm ngấp ngoái.
– Mấy anh ấy đánh ma giỏi chưa kìa – Đám trẻ đang núp sau bụi cây gần đó trầm trồ khen.
– Đó hình như là người chứ không phải ma đâu – Một cô bé trong bọn nói.
– Là ma mà. Còn có ma chột mắt nữa kìa – Thằng bé chỉ đường ban nãy nói rồi chỉ vào một thằng du côn có một bên mắt băng gạc (đó chính là cái thằng bị móc mắt đấy)
Đám du côn bị dẹp trong chớp mắt. Min Won và Ji Hoo vội vàng chạy vào bên trong nhà kho.
Không nói một lời nào. Cả hai cùng lao vào đánh 5 thằng du côn đang đánh Raindy.
Năm thằng du côn bị đánh bằng chính cây gậy đánh bóng chày của chúng. Chúng nằm la liệt dưới đất.
Raindy bây giờ nằm im không nhúc nhích. Người bê bết máu. Bên dưới Raindy là Anna. Ban nãy khi Jessica kêu đám côn đồ đánh Anna, Raindy đã lao đến ôm Anna và dùng thân mình che cho Anna.
– Rain! – Min Won hét lên và lao tới đỡ Raindy lên. Nhờ vậy Anna mới chui ra khỏi lòng Raindy được. Raindy đã ôm Anna rất chặt vì sợ Anna trúng đòn.
– Anna, cậu không sao chứ? – Ji Hoo hoảng hốt chạy đến đỡ Anna dậy.
– Tớ… tớ không sao… nhưng… Rain… hình như… bị thương… rất… nặng – Anna òa khóc.
Nhân lúc Ji Hoo và Min Won không để ý, Jessica đã lẻn ra ngoài.
– Ma nữ kìa. Tớ đã nói là ở đây có ma mà – Thằng bé chỉ đường nói. Bọn trẻ nghĩ Jessica là ma vì chúng thấy vết sẹo trên mặt cô.
– Hai anh bắt ma đâu rồi – Một thằng bé khác nói.
– Chắc bị ma nữ bắt mất hồn rồi – Một thằng bé nữa lên tiếng.
– Hai anh ấy đẹp trai vậy mà bị ma nữ bắt hồn. Tớ phải trả thù cho hai anh ấy – Con bé trong bọn nói.
– Phải. Chúng ta bắt con ma nữ đó lại đi – Một bé gái khác ủng hộ.
Cả bọn nhóc hai tay hai cục đá, đứa thì cầm cành cây khô lao ra ném ra và đánh Jessica.
– Cái gì? Mấy đứa nhãi con này ở đâu ra vậy?
– Này bọn mày điên à? Sao đánh tao?
“Ma nữ” Jessica ngay sau đó đã bị cảnh sát gô cổ. Vì hàng xóm thấy ồn ào nên đã báo cảnh sát. Nhưng người bắt được “ma nữ” lại không phải hai chàng hotboy Min Won và Ji Hoo mà là đám trẻ ngây ngô đáng yêu kia. Có lẽ Jessica có nằm mơ cũng không ngờ mình bị bắt như thế này. Cô ả định sẽ đánh Raindy sau đó cho bọn tay chân làm cái trò trước kia đã làm với Anna nhưng kế hoạch đã thất bại.
Bệnh viện.
Mita, Anna, Min Won, Robert, Soo Bin, “mẹ Un Song” và ba Raindy đang lóng ngóng trước của phòng cấp cứu. Nét mặt ai cũng ưu tư lo lắng.
– Anna, cậu cũng đi kiểm tra lại xem có bị thương ở đâu không – Mita nắm tay Anna.
– Tớ không sao. Máu dính trên người tớ toàn là máu của Rain. Tất cả là tại tớ – Anna nói, đôi mắt thất thần.
Từ lúc đưa Raindy tới bệnh viện, Anna cứ như người chết biết đi. Đôi mắt vô hồn.
– Cậu nói cái gì vậy? – Mita dỗ dành Anna.
– Là tại tớ. Rain vì tớ mà trở về mảnh đất đau thương này. Giờ Rain lại vì tớ mà bị thương như thế này.
– Cậu đừng như vậy! Đừng có tự dằn vặt mình nữa. Rain mà biết sẽ buồn lắm đấy.
Đèn phòng cấp cứu tắt. Đoàn bác sĩ và y tá từ trong đi ra.
– Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? – Ba Raindy hỏi một cách khẩn trương.
– Đầu bị trấn thương nặng và bị gãy hai sương sườn. Hiện giờ cô bé đã qua cơn nguy kịch nhưng đang trong tình trạng hôn mê sâu – Vị bác sĩ có gương mặt phúc hậu nói.
– Khi nào thì con gái tôi tỉnh lại?
– Điều này chúng tôi không thể đảm bảo. Cô bé có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Sau câu nói của bác sĩ tất cả đều đứng chết chân. Gương mặt mọi người đều bàng hoàng.
“Mẹ Un Song” và Mita bật khóc. Soo Bin cũng rươm rướm nước mắt. Soo Bin vốn rất thương Raindy. Raindy cũng rất thương anh chai mình.
– Trời ơi, con gái tôi! – Ba Raindy quỳ sụp xuống đất.
Raindy được chuyển qua phòng cao cấp. Khi nhìn thấy chiếc băng ca đẩy Raindy từ trong phòng cấp cứu đi ra, lòng Min Won đau đớn vô cùng.
Anna lững thững đi vô phòng Raindy. Anna không khóc. Đôi mắt trầm tím long lanh không chút biểu cảm.
Ji Hoo cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Anna để xem Anna đang nghĩ gì nhưng hoàn toàn thất bại. Đôi mắt Anna trong suốt như nước. Cứ nghĩ có thể nhìn thấy tất cả nhưng càng nhìn càng không thấy gì.
Anna ngồi xuống bên giường Raindy. Nắm lấy bàn tay đầy những vết bầm tím của Raindy.
– Rain à, cậu đau lắm phải không? Cậu ngủ đi một chút cho đỡ mệt nhé! Nhưng đừng ngủ lâu quá. Nếu không tớ sẽ buồn lắm đấy – Anna thì thầm.
Mita cũng đến ngồi phía bên kia giường, nắm bàn tay còn lại của Raindy.
– Rain, tớ hứa sẽ chăm sóc Anna thật tốt. Cậu mau tỉnh dậy nhé!
Mọi người tranh nhau ở lại chăm sóc Raindy. Vì bác sĩ nói Raindy còn rất yếu, cần được yên tĩnh nên chỉ cần một người ở lại chăm sóc. Bác sĩ gợi ý nên thuê một y tá riêng nhưng mọi người không muốn. Ai cũng muốn ở lại chăm sóc Raindy và người thắng cuộc là “mẹ Un Song”
Mọi người ra về trong lo lắng. Mita thì mãi không nín khóc trong khi Anna lại bình tĩnh một cách khác thường.
Nhà Raindy.
Anna, Ji Hoo, Robert, Mita và Min Won đang ngồi trên ghế sôfa. Mọi người đều im lặng không nói nửa lời.
– Cũng muộn rồi. Để tôi làm món gì đó ọi người ăn nhé – Robert nói.
– Phải đó! Chúng ta cứ như vầy Rain sẽ lo lắng lắm – Mita nói.
– Rain sẽ lo lắng sao? Vậy chúng ta mau đi ăn cái gì đó đi – Anna nói, đôi mắt hoang mang.
– Anna! Cậu đừng như vậy! Muốn khóc thì hãy khóc đi! Đừng cô chịu đựng – Ji Hoo ôm lấy Anna.
– Tại sao tớ phải khóc? Rain chưa chết mà. Cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi – Anna nói rồi đẩy Ji Hoo ra. Không hiểu sao từ lúc Ji Hoo tìm được Anna tới bây giờ, Anna tỏ ra rất xa lạ với Ji Hoo.
– Phải đó. Rain sẽ không bỏ chúng ta đâu – Mita nói.
Robert nấu vài món ăn đơn giản từ những thực phẩm có sẵn trong tủ lạnh ọi người. Sau bữa cơm nặng nề, ai về nhà nấy.
Mita dọn dẹp nhà bếp xong thì đi lên phòng. Đi ngang qua phòng Raindy, thấy sáng điện nên Mita đẩy cửa bước vô. Anna đang nằm cuộn tròn trên giường Raindy. Mita đến ngồi bên giường.
– Anna này… cậu đã…