Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 28
Trường Chun Ja giờ ăn trưa
Sân thượng của trường đang bị hun khói. Và người đứng đây suốt giờ ăn trưa đốt hết 10 điếu thuốc không ai khác chính là Raindy. Cô đang ngồi dựa lưng vào lan can, hai mắt lim dim. Từ ngày về đây. Ngày nào cô cũng lên sân thượng nhâm nhi điếu thuốc và nghiền ngẫm mọi chuyện. Cô đã trở thành “khách mối” của sân thượng rồi.
– Hút thuốc trừ cơm đấy à? – Mita đi đến.
– Hôm nay Ji Hoo không đi học. Anna gọi cho cậu ấy cũng không được – Raindy nói lơ đãng. Hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Mita.
Mita cũng ngồi xuống bên cạnh Raindy.
– Tối hôm đó tớ đã nói tất cả cho Ji Hoo biết – Mita nói. Giọng nói của cô có phần rụt rè như đang thăm dò xem phản ứng của Raindy thế nào.
– Tớ cũng đoán cậu sẽ làm vậy.
– Nếu cậu là tớ, cậu cũng sẽ nói chứ?
– Không.
– …???
– Vì tớ sẽ không có đủ can đảm để nói thật mọi chuyện như cậu.
Nghe xong câu trả lời của Raindy, lòng Mita nhẹ nhõm hẳn.
– Đừng để Anna một mình – Raindy nói.
– Ừ, tớ xuống dưới đây! Cậu cũng xuống nhanh nhé!
Raindy nhìn theo bóng cô bạn mình khuất sau cánh cửa.
– Cậu đã chọn cách đối mặt. Còn tớ, tớ luôn né tránh Mita ạ – Raindy nghĩ thầm.
– Này, định hun chết lá phổi mình đấy à? – Giọng nói của Min Won vang lên và ngày càng gần Raindy hơn.
– Liên qua gì tới cậu?
– Cho tôi một điếu (bó tay!!!)
Min Won cũng ngồi xuống cạnh Raindy. Nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Min Won đang cố thăm dò xem tâm trạng của Raindy hôm nay thế nào nhưng cậu đã thất bại hoàn toàn.
– Khuôn mặt cậu thật thuần khiết và tĩnh lặng. Cậu lại trở về cái vẻ giả dối khéo che đây của mình. Tớ thật sự chán ghét điều đó vì cậu như thế tớ không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Trong đôi mắt kia là một màu phẳng lặng. Không đau khổ, không dày vò – Min Won nghĩ thầm và nhìn Raindy một cách chăm chú.
– Nhìn đủ chưa? – Giọng nói ngang phè của Raindy cắt đứt mạch suy nghĩ của Min Won.
– À… – Min Won bối rối. Mặt nóng ran.
– Tớ xuống canteen nhưng không tìm thấy cậu. Cậu không ăn trưa à? – Min Won hỏi.
– Hồi sáng ăn nhiều quá nên giờ vẫn còn no – Raindy nói dối.
Sáng nay rõ ràng cô chỉ uống một tách café. Nhưng có một điều đáng chú ý ở đây. Raindy đang nói dối để Min Won YÊN TÂM.
Từ trước tới giờ cô luôn tỏ ra không có gì. Tỏ ra là mình ổn trước mặt Anna và Mita để hai người bạn thân được yên lòng. Đây là lần đầu tiên, có một người khác ngoài Anna và Mita làm cô phải nói dối để người đó không lo lắng.
Có lẽ Raindy không nhận ra sự thay đổi này. Phải rồi. Cô còn quá nhiều chuyện để suy nghĩ. Sẽ không có thời gian điểm lại những thay đổi tâm trạng thoáng qua này đâu. Nhưng những điều to lớn vừa nhìn là thấy ngay thì không đáng sợ điều thật sự đáng sợ những gì quá nhỏ bé không thể nhận ra. Nó cứ từ từ hình thành trong lòng ta… lớn dần và cắm sâu rễ vào trái tim. Để đến lúc nào đó khi ta nhận ra thì nó đã không còn là “một thứ gì đó” mà đã thành “một phần”. Khi đó thì không thể loại nó ra khỏi trái tim mình vì nó đã bám rễ quá sâu. Nếu nhổ lên thì sẽ để lại một lỗ hổng giống như nhổ một cái cây khỏi mặt đất.
– Cậu có tâm sự à? – Min Won dò xét.
– Nhìn tôi giống có tâm sự lắm sao?
– Không. Gương mặt cậu không hề có chút biểu cảm nào. Hôm qua cùng đi chơi, tớ để ý gương mặt cậu có rất nhiều tâm trạng. Nhưng hôm nay nó hoàn toàn trống rỗng.
– Thì có nghĩa là tôi không có chuyện gì – Raindy ngồi dậy định bỏ đi.
Nhưng bàn tay khỏe khoán của Min Won đã kéo tay Raindy lại. Kéo cô sát lại mình. Rất gần!!!
– Không đâu. Tôi không cảm thấy như vậy.
– Cậu cảm thấy gì không liên quan đế tôi – Raindy cố giằng tay mình ra khỏi tay Min Won.
– Khi gương mặt cậu biểu lộ tâm trạng. Tớ có thể thấy được cậu đang vui, đang buồn hay đang trăn trở chuyện gì. Nhưng khi nó hoàn toàn phẳng lặng và trống rỗng thì tớ biết cậu đang gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
– Đừng có nói giống như cậu hiểu tôi lắm – Raindy tức giận dùng hết sức để thoát khỏi tay Min Won. Cô không ngờ lần này cậu ta lại buông tay thật. Lỡ đà. Raindy té ra phía sau và. Min Won kéo cô lại nhưng cậu bị Raindy kéo ngã theo.
Và bây giờ Raindy đang nằm bên dưới. Còn Min Won đang ở ngay phía trên cô. Họ chỉ còn cách nhau vài milimet. Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà toát ra từ người Min Won.
– Tim mình… sao thế này? – Raindy nghĩ thầm. Cô cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người. Tim cô nhói lên nhưng không phải là cái cảm giác tê buốt. Raindy còn chưa biết cảm giác này chính là RUNG ĐỘNG!!!
– Hai người đang làm gì vậy? – Tiếng Shin giận dữ.
Cả Raindy và Min Won đều bối rồi. Hai người không dám nhìn thẳng vào nhau nữa. Vụng về đứng dậy rồi quay lưng vào nhau. Người chỉnh lại cổ áo, người vuốt tóc.
Shin tức giận lao tới nắm cổ áo Min Won. Tay cuộn thành đấm, không ngần ngại dáng cho Min Won một đấm đau điếng.
– Thằng khốn. Mày làm gì Rain – Shin gầm gừ như một con mãnh thú.
– Tao làm gì liên quan gì đến mày? – Cũng không vừa. Ma Vương ăn miếng trả miếng. Lao đến đấm Shin một cái làm Shin lùi lại máy bước.
– Rain là của tao – Shin quát lên.
– Cậu ấy đã nhận lời mày chưa hả? – Min Won gằn giọng. Gương mặt đanh lại.
– Dù chưa nhưng mày cũng không được tới gần Rain.
– Tao với mày đúng là có duyên. Luôn thích cùng một người. Lần trước mày đã thắng nhưng lần này tao không thua mày đâu – Min Won nở một nụ cười nửa miệng hút hồn người.
– Mày nói cái gì? Chính mày đã cướp Bo Ra từ tay tao, bây giờ còn nói kiểu đó sao?
– Tao không cướp Bo Ra của mày – Min Won quát lên.
– Ừ đúng! Là Bo Ra tự rời bỏ tao để đến với mày – Shin cười chua chát.
– Thằng ngu! Bo Ra chưa bao giờ bỏ mày để đến với tao cả. Không lâu nữa đâu, mày sẽ biết được sự thật – Min Won nghĩ thầm rồi lẳng lặng bỏ đi.
Hai con mãnh thú gầm ghè cấu xé nhau thế mà Raindy không một chút quan tâm. Dửng dưng đến đáng giận! Cô đang đứng tí tay vô lan can hút thuốc ngon lành.
Shin cũng bắt đầu lúng túng. Vì Raindy đã biết được rằng cậu thích cô.
– Tôi… – Shin ngại chín mặt.
– Cậu thích tôi sao? – Raindy hỏi một cách thẳng thừng.
– Có thể.
Raindy chỉ cười nhạt. Vứt điếu thuốc rồi bỏ đi.
– Tại sao khi nhìn thấy Min Won và Rain như vậy lòng mình lại khó chịu thế này cơ chứ?
– Mình thích Rain sao? Mình đã quên Bo Ra chưa? Đã quên chưa nhỉ?
Shin đứng thẫn thờ hỏi lòng mình. Nhưng vẫn chưa có câu trả lời.