Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 15
– Cậu ấy không sao chứ? – Min Won lo lắng.
– Tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô bé! Giờ cô ấy ngủ rồi.
– Cám ơn bác sĩ!
(Vì Raindy cứ ngồi như một xác chết nên Min Won phải gọi bác sĩ gia đình đến tiêm thuốc an thần cho cô)
Min Won bước đến bên giường Raindy, nhẹ nhàng ngồi xuống, quay lưng lại phía cô.
– Tôi xin lỗi! Vì từ trước đến giờ tôi luôn sống và hành động như một ma vương, tôi luôn muốn mọi người sợ mình nhưng vì sự xuất hiện của cậu làm tôi không còn là tôi nữa, nên tôi mới cố tỏ ra độc ác với cậu.
– Raindy à, tôi không biết tuổi thơ của cậu lại như vậy? Tôi đã ép cậu phải nhớ lại quãng thời gian kinh khủng nhất. Tôi xin lỗi!
Giọng Min Won lúc này thật ấm, lại rất dịu dàng.
Min Won quay lại nhìn Raindy bằng ánh mắt thật hiền. Rồi đôi mắt ấy chợt se lại đau đớn. Raindy đang nằm co ro một góc giường, hai tay ôm đầu.
– Ngay cả lúc ngủ mà cậu cũng sợ hãi đến như vậy sao?
– Tôi và cậu biết nhau chưa bao lâu. Ấn tưởng của về nhau cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng hình như… hình như… tôi… tôi đã phải lòng cậu rồi. Tôi biết nói ra điều này rất vô lí. Nhưng tôi thật sự muốn che trở cho cậu.
– Ngay từ cái hôm đầu tiên gặp cậu ở sông Hàn tôi đã để ý cậu.
– Trước giờ tôi không tin trên đời này có tình yêu sét đánh nên có lẽ vì vậy mà tôi bị trời phạt. Để tôi gặp phải cậu, tình yêu sét đánh của tôi.
Trường Chun Ja
Giờ ăn trưa
Shin, Soo Bin, Ji Hoo, Hee Mi, Anna, Mita đang ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ không sôi nổi lắm.
– Hôm nay Rain không đi học sao? – Soo Bin.
– Ừ – Anna trả lời uể oải.
– Rain bệnh à? – Soo Bin
– Haizzz!!! Từ hôm qua tới giờ cậu ấy không về nhà. Điện thoại và xe đều không mang theo – Mita
– Cái gì? Từ hôm qua tới giờ cậu ta không về nhà sao? – Shin đột nhiên đứng dậy quát to làm cả bàn, mà không, cả canteen giật mình và bao nhiêu con mắt đều nhìn về Shin.
– Sao cậu lại phản ứng như vậy? – Ji Hoo ngơ ngác
– Tớ… ờ thì… tại vì tớ thấy con gái mà đi qua đêm như vậy không được hay cho lắm – Shin bối rối.
– Cậu ta “không được hay cho lắm” thì liên quan gì tới cậu? – Hee Mi có vẻ bực bội.
– Chúng ta là bạn học của nhau mà… phải quan tâm nhau chứ – Shin ấp úng.
– Tớ cũng là bạn học của cậu nè mà cậu có quan tâm gì tớ đâu – Hee Mi giận dỗi.
– Cậu đang ở ngay đây có đi đâu đâu tớ quan tâm làm gì?
– Thế nếu tớ đi cậu có lo lắng cho tớ như vậy không?
– Tớ… cậu đi thử đi thì sẽ biết – Shin cáu rồi bỏ đi.
– Cái gì thế này? Thái độ của cậu ấy như vậy là sao? – Hee Mi nghĩ thầm.
Sân thượng
– Bực mình quá! Cái gì mà trước mặt Raindy đừng nhắc tới ba mẹ?
– Soo Bin và Raindy là anh em mà lại bằng tuổi nhau. Sinh đôi sao? Trông họ đâu có vẻ gì là anh em sinh đôi. Là anh em sao không ở chung một nhà nhỉ?
– Nhắc đến nhà lại thêm bực! Làm cái trò gì mà cả đêm không về cơ chứ? Đã vậy còn không thèm mang điện thoại theo để liên lạc nữa.
Shin làm ột chuỗi “liên hoàn cằn nhằn”. Lại còn kèm theo những động tác khua tay múa chân nữa. May là đây là sân thượng không có người chứ nếu là giữa đường người ta đã “nhặt” cậu ta đem nhốt vô căn phòng có bốn bức tường bằng nệm rồi (phòng nhốt người điên)
– Mà xe để ở nhà thì… – Shin đang nói dở câu thì chợt nhớ ra một chuyện gì đó và rồi nửa câu nói còn lại kia bị trôi vào quên lãng (mình cũng không biết nửa câu đó là gì đâu, ai muốn biết thì hỏi Shin ấy nha!)
– Phải rồi! Xe! Xe! – Shin nhảy cẫng lên như trúng số (điên tập hai)