Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi

Chương 42


Đọc truyện Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi – Chương 42

”Uy, Hiên Viên Hàn, Lê Lê có khỏe không?”Vừa ăn táo, vừa hỏi chuyện.

“Không biết, nàng biến mất rồi.” Không ngờ Triệu Tân sẽ hỏi chuyện Lê Lê, điều này làm cho Hiên Viên Hàn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói cho hắn tin tức nghe được từ mama.

“Nếu nàng biến mất, như vậy ta có thể về nhà không?” Kỳ thật thân thể của hắn đã tốt lên rất nhiều, không nhất thiết phải ở lại bệnh viện nữa, nhưng mỗi lần nói tới vấn đề xuất viện, Hiên Viên Hàn đều tìm cớ qua loa tắc trách hắn, luôn nói thân thể hắn không tốt cần phải phải tu dưỡng nhiều hơn, để cho hắn an tâm nằm viện, Hiên Viên Hàn thậm chí đã đem phòng bệnh trang trí màu sắc rực rỡ, mỗi ngày đều ở bên bồi hắn, chỉ như thế mà có thể làm ta an tâm ở lại bệnh viện ư. Quả thực đúng là ngu ngốc.

“Nhưng mà. . .” Tuy rằng những bộ phận bị thương trên người đều đã lành nhưng Hiên Viên Hàn vẫn là lo lắng.


“Nhưng mà cái gì, thầy thuốc không phải đã nói không có việc gì rồi sao? Hơn nữa bây giờ ta đã mang thai tới tháng thứ bảy rồi, ta còn nhiều chuyện chưa làm lắm. Không còn thời gian để chậm trễ nữa đâu.”

“Chuẩn bị? Hiện tại trong nhà đâu có thiếu cái gì đâu? Cần chuẩn bị cái gì a?” Không rõ ý tứ Triệu Tân, Hiên Viên Hàn ngây ngốc hỏi.

“Ngươi rốt cuộc là có hay là không tính tự giác của phụ thân hả? Đứa nhỏ đã bảy tháng rồi, sắp tới lúc phải sinh ra, ngươi có biết hay không a? Trong nhà còn chưa chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ dùng nữa, bụng ta đã lớn như vầy, sau này ra ngoài sẽ khó khăn hơn nhiều, đương nhiên là phải chuẩn bị trước a.” Trở mình mắt trợn trắng, không ngờ Hiên Viên Hàn lại trở thành như vậy, ngay cả việc này cũng không có nghĩ đến.

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi xuất viện là được rồi a, nếu muốn đi mua đồ thì phải đợi đến khi tháo băng trên người ngươi cái đã, không ta sẽ lo lắng lắm a.”Nghe Triệu Tân nói cũng có chút đạo lý, vốn hắn định là sẽ một mình đi mua sắm, nhưng như vậy Triệu Tân căn bản là sẽ không đồng ý nha.

“Không được, phải mua ngay bây giờ, ta nói rồi, hơn nữa, ta định sẽ không về nhà bố mẹ (chồng) ở nữa đâu. Vẫn ở nhà mình là tốt nhất, thoải mái hơn a.” Không muốn nghe Hiên Viên Hàn nói thêm nữa, Triệu Tân ương ngạnh nói, gần đây Hiên Viên Hàn càng ngày càng lải nhải nhiều hơn trước a. (a Hàn giờ đã trở thành ông 8 chính hiệu rồi a)

“Được rồi.” Cuối cùng Hiên Viên Hàn cũng chịu thua, chỉ có thể thỏa hiệp với Triệu Tân.

Hai người ở trong phòng ăn cơm trưa, vào giờ ngọ (khoảng từ 11h-13h) Triệu Tân mới chính thức xuất viện.


Không có trực tiếp đi thẳng về nhà, mà hai người trực tiếp thẳng hướng trung tâm mua sắm đi tới.

Thời tiết phương Bắc tháng mười một mà nói đã rất là lạnh, tuy rằng Triệu Tân đã mặc mấy lớp dầy quần áo nhưng vẫn bị lạnh đến phát run.

Tay bị nam nhân gắt gao nắm, tuy rằng không thể truyền qua nhiều nhiệt độ lắm, nhưng có nhiệt độ ôn ôn như vậy trong lòng cũng ấm lên.

Một chút thời gian giờ ngọ không phải rất dài, nhưng hai người lại hảo hảo lợi dụng thời gian, mà mua sắm nhiều gấp đôi so với bình thường.


Đồ dùng của trẻ con không phải ít, nào là quần áo, giầy dép, mũ đội, bình sữa, núm vú cao su, bình nước, chăn, đệm giường, mọi thứ mua đều được mua toàn bộ, cũng không biết rốt cuộc là có dùng hay không, hai người chính là mua một đống, chỉ cần là Triệu Tân thích, đều mua về. (e cũng mún đc như vậy a L)

Mặc dù đi mua đồ có điểm mệt, nhưng tinh thần Triệu Tân rất tốt, tuyệt không giống người vừa mới xuất viện. Trong lòng cũng là thỏa mãn nói không nên lời.

Tuy rằng là hai nam nhân cùng nhau đi mua, hơn nữa trong đó còn có một người đang mang thai, sẽ làm người khác thấy có chút kỳ quái, nhưng lúc này Triệu Tân sớm đã không để ý nữa, tay dù bị Hiên Viên Hàn nắm lấy cũng không có buông ra, hai người cứ như vậy nắm tay nhau, từ lúc bắt đầu đến khi về nhà đều gắt gao nắm chặt.

Nếu hiện tại có người hỏi Triệu Tân, có cảm thấy bất mãn hay hối hận với hôn nhân hiện tại không, Triệu Tân sẽ thực thản nhiên nói cho hắn biết: Hắn không hối hận, bởi vì lúc này hắn thật sự đang rất hạnh phúc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.