Đọc truyện Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi – Chương 23
“Mặc kệ nó, lão tử chính là muốn ăn, có nôn tới chết cũng ăn.” Như là dỗi, Triệu Tân ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ vừa ăn vừa hỏi, “Hiên Viên Hàn, ngươi không ăn sao? Lẽ nào ngươi hôm nay cũng không đi làm hả?”
“Ân, ta ăn đây, buổi sáng hôm nay chỉ có một ca giải phẫu thôi, buổi chiều ta sẽ trở về cùng ngươi.” Hiên Viên Hàn nói mà trong lòng đầy lo lắng.
“Ta không cần ngươi bồi, hơn nữa lát nữa ta còn muốn đi ra ngoài na, buổi chiều cũng không nhất định sẽ ở nhà.” Chậm rãi nếm thử mùi vị cháo, thấy được Triệu Tân liền chuyển sang vi ngụm lớn ăn.
“Còn chuyện này nữa, ta đã lâu cũng chưa về nhà rồi, ngày hôm qua mụ mụ gọi điện thoại, bảo ta về thăm nhà, nếu như buổi chiều trở về ngươi có thể đi qua bên đó luôn.” Triệu Tân vừa ăn vừa dặn dò Hiên Viên Hàn như một thê tử đích thực.
“Ta đã biết.” nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hiên Viên Hàn cuối cùng cũng yên tâm khi biết địa phương Triệu Tân đến không phải bệnh viện.
Nửa ngày trôi qua, Hiên Viên Hàn lúc làm việc trong lòng rất không an tâm, không biết vì sao, vô cùng hoảng hốt, như là có chuyện gì đó phát sinh, tự giễu bản thân, xem ra chính hắn sau này có thể đi làm thầy tướng số được rồi.
Phẫu thuật xong cho bệnh nhân đã là ba rưỡi chiều, Hiên Viên Hàn gọi điện thoại về gia nhưng không ai tiếp, biết Triệu Tân còn chưa có về nhà, liền đánh ô-tô đến thẳng Triệu gia.
“Tiểu Hàn, ngươi đã đến rồi a. Ngươi hài tử này cũng thật là, vì sao chuyện đại sự như thế cũng không nói cho chúng ta biết na. Sao vậy, chỉ lo hài lòng chính mình, cũng không muốn nhượng ba mẹ hài lòng một chút a.” mẫu thân Lâm Vi nhiệt tình kéo Hiên Viên Hàn lại nói, ngữ khí vô cùng hưng phấn.
“Mẹ, ngươi đang nói chuyện gì a, con không có giấu các ngươi chuyện gì a.” Bị Lâm Vi nói mưa bay đầy đầu, Hiên Viên Hàn có chút hiếu kỳ.
“Ngươi cũng không biết? A, cũng mới có mà, dù sao cũng mới một tháng rưỡi chớ mấy, thân thể Tiểu Tâncũng không có biểu hiện gì cả , ngươi không biết cũng đúng thôi.” Lẩm bẩm nói, Lâm Vi không có phát hiện sắc mặt Hiên Viên Hàn đứng bên cạnh trở nên có chút tái nhợt.
“Mụ, ngươi nói mang thai một tháng rưỡi là chuyện gì? Nhanh lên một chút nói cho con biết đi a.” Sợ là Triệu Tân đã nhận ra vấn đề, Hiên Viên Hàn lo lắng hỏi.
“Không có việc gì đâu, Tiểu Hàn. Tiểu Tân chỉ là đã mang thai rồi, bác sĩ nói đã được một tháng rưỡi, vừa ta đưa hắn đi bệnh viện làm kiểm tra, sức khoẻ cục cưng rất tốt a, bác sĩ nói là…”
Bên này Lâm Vi đang nói về tình huống của Triệu Tân, mà bên kia tai thì nghe Hiên Viên Hàn nhưng đầu lại xoay vòng vòng, nghĩ đến việc lát nữa nhìn thấy Triệu Tân nói muốn bỏ đi hài tử của hắn, lòng hắn đau đến cực điểm.
“Mẹ, con nghĩ trước hết con sẽ lên lầu thăm Tân Tân một chút, có được không?” Cắt đứt dòng lải nhải của Lâm Vi, Hiên Viên Hàn quyết định trước tiên phải đi xem Triệu Tân bây giờ như thế nào đã.
“Ân, ngươi đi đi. Tiểu Tân nói mệt, hẳn là đang ở phòng ngủ nha. Ngươi cũng đã mệt mỏi cả một ngày đêm rồi, bồi hắn cùng nhau nghỉ ngơi đi “
“Hảo.” Giản đơn trả lời lời liễu nhạc mẫu nói một chữ, Hiên Viên Hàn đi tới phòng Triệu Tâns, bình thường chỉ cần đi hơn mười liền có thể tới phòng ngay, mà hiện tại Hiên Viên Hàn mỗi một bước đều đi thật chậm, như địa phương đang tới không phải là phòng Triệu Tân, mà là luyện ngục vô biên.