Đọc truyện Đừng Chạy, Lão Sư! – Chương 28: Thư viện (trung)
Lạc Dĩ Mạt lần thứ hai đưa gương mặt đến gần, chiếc lưỡi linh hoạt dễ dàng tiến vào trong đôi môi đang hé mở, hôn sâu.
Những kích thích trên thân thể khiến cho Ân Nhược Triệt gần như tan vỡ. Anh biết, sau khi Lạc Dĩ Mạt buông mình ra, anh nhất định sẽ không giấu được những tiếng rên rỉ ham muốn. Nhưng Lạc Dĩ Mạt không cho anh có cơ hội ấy. Hắn đưa tay đến bên môi anh, vươn ngón tay chen giữa nụ hôn cuồng nhiệt, ấn vào trong miệng anh, khiến đầu lưỡi anh quét qua tay hắn. Khi cảm thấy chiếc lưỡi nhỏ của Ân Nhược Triệt đã không còn uốn éo. Hắn ngừng hôn, ghé sát vào tai anh nhẹ nhàng nỉ non: “Thầy, thấm ướt chúng đi……”
Ân Nhược Triệt quả nhiên nghe lời ngậm tay hắn vào sâu trong khoang miệng, Lạc Dĩ Mạt xoay người anh lại, đưa lưng về phía tấm kính, thân thể đã mệt lả vì chống chịu sức nặng bây giờ dựa hẳn vào tấm thủy tinh phía sau. Hai tay anh vẫn nắm chặt ngón tay của Lạc Dĩ Mạt, chăm chỉ liếm láp. Bởi vì anh rất cần có thứ gì đó để lấp đầy khuôn miệng của mình, nếu không những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia sẽ mãnh liệt thoát ra ngoài.
Lý do Lạc Dĩ Mạt xoay người anh lại, là muốn nhìn rõ gương mặt đang mút mát bàn tay hắn, ngón tay hết ra rồi vào, biểu cảm của anh cũng vô cùng hoàn hảo.
Quả nhiên, đây chính là loại hưởng thụ bậc nhất thế gian!
Lạc Dĩ Mạt vừa muốn ngắm nghía Ân Nhược Triệt vừa muốn được như anh, có thể nuốt toàn bộ dáng điệu kiêu hãnh của anh vào trong cơ thể.
Cảm thấy đầu ngón tay đã đủ ướt, Lạc Dĩ Mạt đem chúng rút khỏi khoang miệng của Ân Nhược Triệt, thưởng cho anh một cái hôn nhẹ.
“Thầy nhất định phải đứng vững đấy!” Nói xong, Lạc Dĩ Mạt liền thay đổi vị trí của cả hai. Bản thân hắn dựa vào tấm kính, đỡ hai tay của Ân Nhược Triệt chống lên bề mặt thủy tinh. Bây giờ giữa thân thể của Ân Nhược Triệt và tấm kính cách nhau một khoảng không lớn. Lạc Dĩ Mạt quỳ ở giữa, hôn lên xương quai xanh rồi trượt lần xuống dưới. Môi hắn đi đến đâu, liền lưu lại những dấu hôn ở nơi ấy, hệt như đang đánh dấu chủ quyền lên cơ thể anh. Bàn tay nhẹ nhàng hướng đến hạ thân của Ân Nhược Triệt.
Ngay khi ngậm lấy thứ dục vọng đang ngẩng cao đầu của anh, ngón tay ướt át của hắn cũng chậm rãi tiến vào trong cơ thể. Không cho anh có cơ hội thở dốc, ngón tay cùng khuôn miệng đã bắt đầu chuyển động. Đôi môi mềm mại của đàn ông cùng ngón tay dài thô ráp khiến Ân Nhược Triệt gần như phải giơ chân lên.
“Không được…… Không… được…… A a…… A… Buông tôi ra…… Ư…… Buông… tôi……”
Đôi vai trần liên tục run rẩy.
Lạc Dĩ Mạt thích nhất là nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy dáng điệu bất lực của Ân Nhược Triệt.
Thứ đàn ông của anh bắt đầu rò rỉ chất dịch mằn mặn. Biết dục vọng của anh sắp sửa đến hồi bùng nổ, Lạc Dĩ Mạt lập tức ngừng kích thích, đứng dậy, một lần nữa ôm lấy anh từ phía sau, hai tay vòng qua cơ thể Ân Nhược Triệt, bắt đầu chậm rãi vuốt ve thân dưới của anh.
“Thầy, bắn ra được không? Em muốn nếm của thầy.”
Cánh tay của Lạc Dĩ Mạt giữ chặt lưng anh, hai bàn tay một lần nữa kích thích dục vọng của Ân Nhược Triệt, đôi môi chần chừ trên lưng anh, từ tốn để lại những dấu răng cùng dấu hôn đậm nhạt.
“Không…… Không được……” Đột ngột thét lên, ham muốn của Ân Nhược Triệt cũng bắn tung tóe trong tay hắn.
“Ngoan!” Lạc Dĩ Mạt hôn say đắm người thanh niên vẫn dựa lưng vào tấm kính thở dốc, sau đó hạ phần hông của anh xuống, chân giơ lên cao, tạo thành một góc vuông.”Nếu thầy đứng không được thì để em giúp một tay ”
Lạc Dĩ Mạt lần thứ hai quỳ xuống. Tuy nhiên không phải là trước mặt, mà là phía sau anh. Hắn di chuyển bàn tay đang nắm lấy thứ ấy của Ân Nhược Triệt đến cái động nhỏ sau lưng. Nước bọt mặc dù có thể bôi trơn, nhưng hiệu quả không nhiều. Thế nên lần trước hắn chỉ chậm rãi thâm nhập một ngón để anh dễ dàng thích ứng. Còn lần này, hắn trực tiếp thâm nhập hai ngón tay. Sau khi chậm rãi đẩy nhẹ vài cái, thấy cái động nhỏ kia đã bắt đầu chấp nhận mình, hắn nhẹ nhàng phả từng đợt hơi ấm vào nơi sắp cùng mình gắn kết “Thầy, thầy nhất định phải chịu đựng đấy!”
Ân Nhược Triệt đang gồng mình khống chế tiếng rên, đột nhiên cảm thấy thân dưới truyền lên một cảm giác kì lạ. Ngoại trừ ngón tay vẫn còn trong thân thể anh của Lạc Dĩ Mạt, còn có một thứ mềm mại khác nữa. Lập tức, não bộ của anh tràn ngập sự xấu hổ.
“Trời ạ…… Không được.. Đừng…… như vậy…… Chỗ ấy…… bẩn lắm……”
Cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của Lạc Dĩ Mạt, Ân Nhược Triệt liều lĩnh đứng thẳng dậy. Chỗ ấy, không những bẩn, hơn nữa còn vương lại nước bọt của hắn cùng chất dịch ban nãy của anh!
Lạc Dĩ Mạt đưa tay ấn kẻ có ý định ngọ nguậy xuống dưới, ngón tay bên trong mãnh liệt tiến vào sâu thêm, Ân Nhược Triệt đành ngoan ngoãn trở về tư thế ban đầu.
Lạc Dĩ Mạt rời môi khỏi cái động nhỏ đã ướt đẫm, ngón tay trong ấy đã có thể ra vào tự do. Lạc Dĩ Mạt qua quýt lau miệng, sau đó nhìn từ đầu đến chân người thanh niên đang cắn môi trước mặt mình. Đem ngón tay của tay kia đâm thẳng vào trong, hai tay hai bên không ngừng di chuyển mở rộng, tốc độ cứ thế tăng dần. Cái động nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện một cái khe. Hắn lập tức lại đẩy đầu lưỡi tiến vào……
“Tôi thực sự… không được…… A a… A…… Cậu thả tôi ra đi……”
“Thầy, đừng nóng vội.” Lạc Dĩ Mạt đùa giỡn một chút rồi đứng lên, bàn tay tiến đến bóp nhẹ điểm hồng hồng trên ngực Ân Nhược Triệt, sau đó nắm lấy chiếc cà vạt trên cổ anh kéo mạnh về phía sau. Tiếng rên rỉ của Ân Nhược Triệt theo độ mạnh nhẹ của tay hắn mà to lên.
“Thầy cũng nên nếm thử vị của mình đi.” Lạc Dĩ Mạt đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng anh, kẻ đang cố mở miệng khó khăn hớp lấy không khí, trộn lẫn thứ dung dịch kia vào đầu lưỡi “Thầy, rất ngọt đúng không?”
Bị cà- vạt xiết chặt cổ họng, muốn nói cũng không nói được.
“Đúng rồi! Lần trước em đã hứa với thầy, nếu thầy không đồng ý thì nhất định không được ân ái!” Lạc Dĩ Mạt vờ như không nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt anh, hỏi: “Thầy, bây giờ em có thể làm được không?”
Nói xong, hắn hơi nới lỏng cà vạt, Ân Nhược Triệt chớp lấy cơ hội vội vã hô hấp.
“Trả lời em đi!” Lạc Dĩ Mạt cố tình kéo mạnh cà vạt ra sau lần nữa, rồi lại nhẹ nhàng thả ra.
“Có…… Có thể……” Sợ bị tiếp tục xiết cổ, người thanh niên đành đầu hàng..
“Thầy, em sẽ thỏa mãn thầy! Nhưng thái độ cầu xin của thầy sao lại thiếu thành khẩn như thế?” Nói xong, hắn lại giật cà vạt.
Giọt nước mắt tủi nhục cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh biết mình không thể kháng cự người thanh niên trước mặt. Không biết làm gì khác ngoài cách hạ mình, trở thành con mèo nhỏ lí nhí van xin: “Tôi xin cậu, làm ơn……”
“Tốt lắm! Thế thầy muốn em đâm vào chỗ nào? Có thể chỉ cho em biết không?” Lạc Dĩ Mạt thoả mãn tháo bỏ thắt lưng của mình.
Nước mắt của Ân Nhược Triệt rớt xuống nền đất lạnh, anh run rẩy đưa hai tay từ từ tách mông mình ra, dùng một tư thế cực kì nhục nhã nâng cao thân dưới phô bày trước mặt hắn.
“Đâm vào…… ở đây……”