Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 23: Sáng sớm


Đọc truyện Đừng Chạy, Lão Sư! – Chương 23: Sáng sớm

Sáng sớm. Không biết đã là tia nắng thứ bao nhiêu rọi qua tấm rèm cửa quên kéo đêm trước, uể oái chạm vào chiếc giường ngỗn ngang phía bên trong gian phòng.

Lạc Dĩ Mạt ngáp dài ngồi dậy, tấm chăn trượt nhẹ xuống bụng hắn.

Hắn dụi dụi mắt, chợt nhận ra ngoài tấm chăn là đôi chân thon dài hơi co lại của ai đó, khẽ nghiêng đầu, hắn ngắm nhìn thân thể còn đang say ngủ bên cạnh mình.

Lạc Dĩ Mạt một lần nữa thầm khen ngợi trong lòng: Quả là một tấm lưng khiến kẻ khác phải ngẩn ngơ mê mẫn!

Không hiểu sao đêm hắn lại có thể hành động thô lỗ như vậy với anh. Lạc Dĩ Mạt đặt tay lên môi mình, nhẹ nhàng bật cười.

Đột nhiên, trong đầu nghĩ đến một việc, Lạc Dĩ Mạt nhíu nhíu mày, kéo tấm chăn trên cơ thể cả hai ra, cúi xuống quan sát. Tấm chăn vì thế cũng vô tình rơi tuột xuống sàn nhà.

Lạc Dĩ Mạt chậm rãi tiếp cận nửa thân dưới của Ân Nhược Triệt. Dùng hai ngón tay dài tách ra hai bên, liền nhìn thấy cái hang nhỏ được hắn đặc biệt âu yếm đêm qua. Lạc Dĩ Mạt nghiêm túc quan sát.


Cũng được! Chỉ có một chút…… Ách…… Không phải là một chút, phải nói là đã sưng tấy lên rồi.Tuy nhiên…… Dường như không bị thương nặng lắm.

Lạc Dĩ Mạt yên tâm thở hắt ra, ngón tay vô tình khẽ động.

Giấc ngủ của Ân Nhược Triệt bị hành động đó làm cho bất an. Anh lúc đầu chỉ hơi xoay người một chút. Nhưng sự nhột nhạt bên dưới vẫn còn, vì thế đành miễn cưỡng mở mắt, cúi đầu nhìn xuống xem sao.

Chỉ chốc lát sau, đã nghe……

“A a a a a! Lạc Dĩ Mạt! Tên đốn mạt nhà ngươi! Ngươi muốn làm gì…… Ô…… Đau đau đau đau đau quá!”

Khi anh vừa nhìn xuống đã thấy gương mắt tuấn tú của Lạc Dĩ Mạt cùng với cái mông đáng thương của mình gần như dán chặt vào nhau. Trong vô thức, anh chỉ tha thiết muốn đá hắn lọt giường ngay tức khắc. Nhưng khi chân vừa giơ lên, cơn đau từ hạ thể đã xộc đến đại não, khiến anh đau đớn chết đi sống lại!

“Thầy à, sáng rồi!” Lạc Dĩ Mạt lễ phép chào hỏi.”Không lẽ sáng nào thầy cũng hoạt bát như vậy sao?”

“Tên nhóc chết giẫm!” Ân Nhược Triệt cũng muốn bắt chước dáng điệu đẹp trai của Lạc Dĩ Mạt đêm qua, lao đến nắm lấy cổ áo của hắn. Nhưng anh đột nhiên phát hiện, hai người bây giờ chẳng khác nào trẻ sơ sinh, toàn thân trần trụi không che đậy. Vì vậy đành ấm ức mò lấy tấm chăn dưới giường. Nhưng hành động nhỏ này… không ngờ lại kéo theo một trận thống khổ ghê gớm phía sau.

“Lạc Dĩ Mạt, cậu thành thật nói cho tôi biết, ngày hôm qua, cậu đã đánh tôi phải không!?” Ân Nhược Triệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

“Có!” Lạc Dĩ Mạt vô cùng thành thật trả lời anh.”Nhưng mà, vì Dĩ Mạt thấy thầy hưng phấn quá nên mới xuống tay, mỗi lần Dĩ Mạt xoa nắn hay đánh thầy, thầy đều kịch liệt la lên thỏa mãn. Đúng rồi, thầy nhớ không, sau khi em đánh một cái, thầy liền bắn ra?”

“Cái tôi nói không phải chuyện ấy!” Hai má của Ân Nhược Triệt chuyển dần sang màu cà chua.

Tên học trò này đúng là loại không biết xấu hổ. Tự nhiên lại đem vấn đề đáng hổ thẹn kia ra bàn luận nghiêm túc như vậy!


“Tôi hỏi cậu, có phải lợi dụng lúc tôi ngủ say, len lén đánh tôi không?”

“A! Ra là việc ấy!” Lạc Dĩ Mạt cũng ra vẻ rất cộng tác, gật đầu hiểu chuyện, sau đó quả quyết nói cho anh biết: “Không có!”

“Vậy tại sao toàn thân tôi đều đau?! Đau chết đi được!” Ân Nhược Triệt không kiềm được, liền hỏi.

Cơn đau trên người anh không chỉ giống bị người khác đánh qua, mà y như bị xe lửa cán qua.

“Cái này……” Lạc Dĩ Mạt chống cằm ra vẻ suy tư, Ân Nhược Triệt căng thẳng chờ đợi đáp án. Cuối cùng, Lạc Dĩ Mạt trưng bày một nụ cười mê người, thản nhiên nói: “Thầy, cái này là do thầy ‘lao lực’ quá độ!”

Phát hiện bản thân đang bị Lạc Dĩ Mạt trêu chọc. Ân Nhược Triệt liền bằm bẹp xuống giường, kéo chăn trùm đầu. Vì sao tên nhóc này cứ phải nói mấy chuyện xấu hổ ấy chứ?

“Thầy!” Đột nhiên, trên đầu vang lên tiếng nói hăng hái của Lạc Dĩ Mạt “Thầy à! Em nói cho thầy biết! Ban nãy em vừa kiểm tra xong, lần này em không làm thầy bị thương! Xem ra em đã học rất tốt! Thầy không thể khen ngợi em vài câu sao?”

Cút! Khen ngợi cái đầu nhà ngươi! Ai lại khen ngợi kẻ đã cưỡng bức mình hả?

“Thầy?” Thấy người trong chăn không có phản ứng, Lạc Dĩ Mạt lại tự diễn thuyết một mình, “Được rồi, em nghe nói, nếu bên trong không được vệ sinh kĩ lưỡng, sẽ rất dễ bị tiêu chảy. Vì hôm qua hưng phấn quá nên em quên mất. Nếu thầy thấy xấu hổ, cứ để làm rửa ráy giùm cho, thầy cứ nằm yên là được!”


Nói xong, hắn quả thật vén phần chăn bên dưới Ân Nhược Triệt lên.

“Rốt cục cậu muốn gì?!” Ân Nhược Triệt không chịu nổi quát to, kéo chăn xuống, đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của Lạc Dĩ Mạt.

“Tiêu chảy rất khó chịu. Hơn nữa, em đã đẩy vào rất sâu mà.”

“Không cần cậu quan tâm! Tự tôi xử lý được rồi, lần trước cũng là tôi……” Ân Nhược Triệt không còn lựa chọn nào khác, xấu hổ thốt lên. Nhưng chỉ nói được phân nửa thì anh đột nhiên ngừng lại.

Anh vừa nói gì thế này?

Mấy thứ tế nhị như vậy làm sao có thể thốt ra từ miệng anh chứ?

Lạc Dĩ Mạt quả nhiên lập tức khuyến mãi cho anh một nụ cười xấu xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.