Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 127: Phiên Ngoại Diệc Phiền Diệc Hi - Phần 5: Khi nhục


Đọc truyện Đừng Chạy, Lão Sư! – Chương 127: Phiên Ngoại Diệc Phiền Diệc Hi – Phần 5: Khi nhục

Edit: Tiêu Dao Tử

Nam nhân đang nắm tóc cậu hung hăng tặng cậu một quyền vào bụng, Tống Chỉ Hi kêu lên đau đớn, cảm giác dạ dày với ruột cứ như bị xoắn chặt vào nhau.

Từ khi hình ảnh Lạc Dĩ Mạt cùng Khước Diệc Phiền mỗi ngày đều như hình bóng không rời xuất hiện trong trường, cậu, Tống Chỉ Hi đột nhiên trở thành mục tiêu của mấy kẻ không có bạn cùng phòng.

Đám người này, mặc kệ là muốn cùng cậu kết giao hay là muốn bao dưỡng cậu đều bị cậu một mực cự tuyệt, liền trở mặt điên cuồng tra tấn cậu, bắt đầu chỉ là trào phúng trêu chọc ác ý, vì còn ngại thân phận Khước Diệc Phiền nên vẫn chưa có ai dám trực tiếp động vào cậu, tận đến khi có người nhìn thấy Khước Diệc Phiền đi vào trong phòng ngủ của Lạc Dĩ Mạt, hai người vào trong liền khóa cửa lại, vũ nhục từ lời nói chuyển thành hành động giáng xuống thân thể.

Ban đầu chỉ là cố ý tìm phiền toái, sau đó là dùng dao lam giấu trong sách vở, hoặc là lúc đang ngồi học thì ném thứ gì đó vào người, một đống chuyện giống như bọn trẻ con nghịch ngợm ác ý chọc ghẹo mà thôi. Cuối cùng, bọn họ phát hiện vô luận có khi dễ cậu đến mức nào, Khước Diệc Phiền đều không hề hỏi một câu, bọn họ, liền không còn kiêng kị gì nữa……

” Tống Chỉ Hi, ngươi không phải thực kiêu ngạo sao? Chúng ta còn con mẹ nó nghĩ ngươi là cái thứ ba trinh cửu liệt chứ, nguyên lai chẳng qua là cái tên nam nhân đến gái gọi còn không bằng! Trách không được tại sao trước đây ngươi luôn cự tuyệt bọn ta, hóa ra mục tiêu của ngươi là đại thiếu gia a! Thiếu gia vừa có tiền, lại còn có địa vị hiển hách, ngươi con mẹ nó liền tẩy sạch sẽ mông chờ bọn nó thượng!! Tiện hóa! Ta con mẹ nó còn gọi ngươi là cái thứ gì được nữa ni!”

” Súc sinh……” Cắn răng, đối với vũ nhục của tên kia cậu cũng không còn sức lực mà tức giận nữa, cậu còn phải nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, thế nhưng, hôm nay có khi cậu tránh không thoát lần này……

” Nói nhiều với nó làm gì! Mẹ nó! Chúng ta từng người thượng, ta con mẹ nó muốn xem xem, cái thứ lọt vào mắt xanh của bọn công tử kia rốt cuộc con mẹ nó vị gì!”

” Sao phải gấp, nhịn lâu như vậy mà phát tiết nhanh quá thì làm sao thoải mái được!” Nam nhân không hề thương tiếc nắm lấy tóc trên đỉnh đầu, cậy mạnh kéo mặt Tống Chỉ Hi lộ ra, bàn tay còn vỗ vỗ lên hai má hằn dấu tay đỏ ửng vì bị đánh lúc trước của cậu: ” Tống Chỉ Hi, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay a? Thiếu gia của ngươi đâu rồi? Hắn như thế nào lại không đến cứu ngươi?”

Dứt lời, nam nhân nắm chặt lấy tóc cậu dùng sức vung mạnh một cái, Tống Chỉ Hi giống như con rối đứt dây bị ném bay ra, đập mạnh vào cái bàn bên cạnh.


” Nào, mọi người cùng hưởng nào, hưởng cái loại chỉ có tiền mới có thể động……”

” Binh!”

Nam nhân lời còn chưa nói xong, cửa đã bị người bên ngoài đạp bay, chạy vào chính là Khước Diệc còn đang thở hổn hển, cùng Lạc Dĩ Mạt.

Mọi người trong phòng đều ngây cả người, tình thế này là thế nào ni? Khước Diệc Phiền mang theo người yêu mới đến cứu người yêu cũ sao?

Ánh mắt Khước Diệc Phiền quét một vòng căn phòng cuối cùng dừng lại trên người Tống Chỉ Hi đang dựa vào bàn đang nín thở nhịn đau, hắn đi qua, ngồi xuống.” Không sao chứ? Chỉ Hi?”

” Tôi không có việc gì.” Tống Chỉ Hi nở một nụ cười suy yếu, bị người đánh chẳng qua có chút hít  thở không thông thôi, qua một lúc sẽ tốt. Chẳng qua cậu thực không ngờ, Khước Diệc Phiền cự nhiên còn đến, cứu cậu.

” Không sao thì tốt rồi.” Khước Diệc Phiền lấy tay thay lược vuốt lại đám tóc rối của cậu, đầu ngón tay rơi xuống bên má đỏ rực của người kia, nhìn lại từ trên xuống dưới mấy lượt, ôn nhu hỏi:” Chỉ Hi, có thể đi được không?”

Tống Chỉ Hi gật gật đầu, Khước Diệc Phiền cười, thực ấm áp.

” Tốt lắm, về phòng ngủ chờ tôi, không được đi đâu cả, ngoan ngoãn trở về chờ tôi.” Khước Diệc Phiền nâng Tống Chỉ Hi dậy, dìu ra cửa, sau đó đem cửa nhẹ nhàng khép vào, khóa lại.


Lại xoay người, nhìn đám nam nhân trong phòng như hóa thành gà gỗ. Tận đến khi nụ cười luôn hiện diện trên mặt hắn biến mất không còn bóng dáng, hàn ý trong mắt Khước Diệc Phiền khiến bọn hắn theo bản năng xoa xoa cánh tay.

” Ai có thể nói cho ta, có chuyện gì xảy ra vậy?” Thanh âm không hề mang một chút độ ấm, vang lên trong căn phòng im lặng cỡ nào khủng bố.

Trả lời hắn, chỉ là một mảnh yên tĩnh.

” Ai trả lời được, Khước thiếu gia sẽ tha cho hắn một mạng.” Hơi thở đã vững vàng, Lạc Dĩ Mạt nhàn nhã dựa vào bục giảng, nhìn thấy đám nam nhân đến một chút khí thế cũng không còn, cười một cái.

” Khước…… Thiếu gia……” Lại qua một trận trầm mặc, rốt cục, có người khiếp sợ mà mở miệng.” Nếu ta nói, Khước thiếu gia có thật sẽ tha cho ta?”

” Đương nhiên, ta cam đoan, nếu ngươi nói thật, Khước thiếu gia chắc chắn sẽ tha cho ngươi, kia, ta đảm bảo.” Lạc Dĩ Mạt dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.” Nhưng nếu người còn tiếp tục nói mấy câu vô nghĩ nữa, ta cũng đảm bảo ngươi không nói được lâu nữa đâu!”

” Ta nói, ta nói.” Nam nhân gật đầu như gẩy bàn tính. ” Tống Chỉ Hi trong lớp ta có rất nhiều người mến mộ, mọi người điên cuồng theo đuổi cậu ấy, hy vọng có thể cùng cậu kết giao, nhưng Chỉ Hi lại nói không thích nam nhân, rồi cự tuyệt tất cả mọi người…… Tận đến, lần phân phòng năm nay……”

” Cái người từng thề thốt sẽ không cùng nam nhân có bất cứ quan hệ nào, Tống Chỉ Hi, bị người ta bao dưỡng…… Lúc đầu, tất cả mọi người đều xem thường, nhưng bởi vì người bao dưỡng cậu ta lại là Khước thiếu gia, nên không ai dám nói cái gì, cho đến khi, Khước thiếu gia thay đổi bạn ……” Ánh mắt của nam nhân đánh về phía Lạc Dĩ Mạt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Dĩ Mạt huýt sáo một giai điệu nho nhỏ. Hay thật, từ lúc nào hắn lại trông giống một nam nhân được bao dưỡng ni?


” Sau đó, còn có người nói, Tống Chỉ Hi đã bị thất sủng, rất nhanh sẽ bị Khước thiếu gia đá bay, cho nên mọi người mới bắt đầu đối với cậu ta……”

” Các ngươi làm cái gì?” Khước Diệc Phiền đột nhiên ngắt lời, hắn không muốn nghe kẻ kia nói chuyện dài dòng, cái hắn cần, chỉ cần vào thẳng trọng điểm.

” Không có không có, Khước thiếu gia, chúng ta cái gì cũng chưa làm.” Đầu tên kia lắc như gặp bão, đám còn lại cũng không dám thở mạnh, thành thật đứng im nghe bọn họ nói chuyện.

” Chỉ là ngẫu nhiên ngáng chân một cái, thỉnh thoảng giấu dao lam trong sách hoặc là trộn thủy tinh vào trong cơm thôi, hoặc là……”

” Đủ rồi!” Ngón tay Khước Diệc Phiền siết thành quyền chặt đến mức trắng bệch, cái bọn hỗn đản này, cư nhiên dám làm mấy chuyện quá phận như thế với Chỉ Hi! Hắn đã không thể nghe nổi nữa, đáng chết, cậu mấy ngày không có hắn bên cạnh không biết đã chịu khổ đến thế nào, tên ngốc kia tại sao lại không tìm hắn giúp?

Áp chế nội tâm đang quay cuồng, Khước Diệc Phiền thật sâu hít vào mấy hơi, cắn răng nói:” Việc các ngươi đã làm, ta cũng không truy cứu nữa……”

Còn không cho bọn người kia có thời gian thở ra một hơi yên tâm, Lạc Dĩ Mạt nói tiếp lời Khước Diệc Phiền:” Chủ mưu của việc này, Khước thiếu gia chỉ cần chủ mưu.”

Dứt lời, ánh mắt của mấy tên trong phòng đều không hẹn mà cùng tập trung hướng về một tên đứng góc phòng, tên kia lúc này cả người đã phát run, đông một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt thành dòng rơi lã chã. ” Khước, Khước thiếu gia, ta … ta không phải… ta không định….”

Lạc Dĩ Mạt đi qua, thu lại quần áo tên kia ném xuống trước mặt Khước Diệc Phiền, ý cười lúc trước đã hoàn toàn biến mất, hiện tại trên người Lạc Dĩ Mạt chỉ còn lại hơi thở vô cùng nguy hiểm.” Diệc Phiền, cậu định làm thế nào?”

” Không cần cậu, tớ tự đến.” Khước Diệc Phiền nắm lên tên nam nhân đang quỳ mọp dưới chân, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người quăng thẳng hắn vào bảng đen, bảng đen vỡ nát cũng để lại trên quần áo tên kia vô số vết rách, nam nhân rơi trên mặt đất thống khổ mà rên rỉ.

” Ngươi con mẹ nó, giỏi lắm!.” Tao nhã bước đến, Khước Diệc Phiền đi tới, dùng chân dẫm lên mặt tên kia.” Tống Chỉ Hi là người của ta, là người của Khước Diệc Phiền ta.”


Bị chiếc giày da hết sức nghiến lên mặt không chừa đường sống, nam nhân chỉ còn cách uốn éo đầu muốn xin tha, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng mở miệng.

” Uy, Khước Diệc Phiền, cậu trở về xem Tống Chỉ Hi đi, cậu ta trên người còn vết thương đấy, đừng ở đây phí thời gian nữa. Mấy cái tên này, cứ để đó cho tớ, cậu không tin tớ sao?” Lạc Dĩ Mạt nhắc nhở người kia, hắn chưa từng nhìn thấy Khước Diệc Phiền tức giận thành cái dạng này.

” Được, giao cho cậu, tớ trở về xem Chỉ Hi.” Bị Dĩ Mạt nhắc tỉnh táo lại, Khước Diệc Phiền mạnh mẽ nhớ tới cái người thương tích đầy mình kia, càng giận đến mở mắt, hắn thu hồi bàn chân, nam nhân trên mặt đất vội vàng xoay sang hướng khác, thống khổ vuốt vuốt bên mặt đi đạp.

” Tớ muốn hắn sống không bằng chết.” Khước Diệc Phiền đi tới cửa, khi sắp sửa rời đi chỉ để lại một câu như vậy.

“Ok.” Nói với theo bóng lưng Khước Diệc Phiền, Lạc Dĩ Mạt cười cười, chỉnh lại tư thế một chút.

Cửa, lại tiếp tục được đóng vào.

Nụ cười trên khuôn mặt Lạc Dĩ Mạt đã không còn, hắn cởi bỏ cúc áo, đem cà vạt trên cổ nới lỏng.” Khước thiếu gia nói thả các ngươi, Dĩ Mạt ta lại chưa nói cho các ngươi đi.”

Nhìn thấy gia huy đại biểu cho người nhà họ Lạc, phảng phất giống như bị người hút đi khí lực toàn thân, có người chân mềm nhũn ra quỳ thẳng xuống sàn không đứng lên được, có người, cho dù chân vẫn còn đứng được, cũng run rẩy không thôi.

” Các ngươi.” Lạc Dĩ Mạt ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mỗi tên, nói ra mệnh lệnh cuối cùng: ” Thiếu gia ta không muốn nhìn thấy các ngươi tại Phong Dương này thêm một lần nào  nữa, nếu các ngươi còn quý cái mạng của mình thì biến ngay. Nghe hiểu rồi chứ, cút đi.”

Như được đặc xá, bọn trong phòng chạy ù té ra ngoài, chỉ để lại tên chủ mưu giờ phút này có kêu cái gì cũng không nghe thấy.

” Chủ mưu đại nhân, bây giờ, chúng ta tính nợ nào……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.