Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 125: Phiên Ngoại Diệc Phiền Diệc Hi - Phần 3: Sai Lầm


Đọc truyện Đừng Chạy, Lão Sư! – Chương 125: Phiên Ngoại Diệc Phiền Diệc Hi – Phần 3: Sai Lầm

Edit: Tiêu Dao Tử

Cảm giác thân thể Tống Chỉ Hi chậm rãi thả lỏng, ngón tay đang ở bên trong rốt cục có thể thong thả chuyển động.

Khước Diệc Phiền thật cẩn thận mà khuyếch trương nơi kia, tay còn lại vẫn không quên tiếp tục chăm sóc phân thân cậu.

Tống Chỉ Hi tận lực cắn lấy gối đầu, cố gắng thích ứng với xâm chiếm của nam nhân, ngón tay người kia không ngừng đâm vào bên trong. Cảm giác ở đằng sau khiến cậu thực không thoải mái, thế nhưng phía trước được nam nhân chăm sóc lại khiến cậu thập phần hưng phấn.

” Tôi muốn đi vào, Chỉ Hi.” Khước Diệc Phiền từ đằng sau cắn lấy bả vai cậu, xé đi vỏ bao bảo hiểm, mang vào bộ vị sưng nóng của mình.

Hắn để cậu quỳ gối trên nệm, hai tay nắm lấy đầu giường. Tinh khí nóng rực đặt lên địa phương tối mềm mại trên cơ thể người bên dưới, nâng lên phân thân của mình, chậm rãi thôi tiến vào trong mật huyệt sáng ướt kia.

Tống Chỉ Hi nhíu mày ngăn cản dục vọng của nam nhân, cậu lần đầu tiên làm loại chuyện này, cậu thật không rõ làm cái này thì có chỗ nào thoải mái, khoái cảm rốt cục ở nơi nào a?

” Vẫn tốt chứ?” Khước Diệc Phiền dừng lại bên trong thân thể cậu. Cơ thể nam nữ bất đồng, tuy sờ lên hoàn toàn không cảm thấy mềm mại, thế nhưng địa phương hắn đang tiến vào đây so với nữ nhân chỉ càng khiến người thoải mái hơn, ngoài việc chặt chẽ không nói, vừa đẩy vào đã lập tức bao vây lấy khiến hắn hưng phấn đến nhịn không được lập tức muốn cử động.


“…… Ân……” Cắn môi, Tống Chỉ Hi gật gật đầu, phân thân thật lớn của người kia lèn vào cậu đến tràn đầy, cậu không biết nếu người kia cử động có khi nào làm cậu rách luôn không, thế nhưng trong lòng cậu chỉ một mực mong anh nhanh nhanh chấm dứt, cái loại cảm giác này quả thực rất khó chịu đựng.

Hạ thân, bị lửa nóng mang theo mạch đập mạnh mẽ kia tắc vào tràn đầy.

Khước Diệc Phiền bắt lấy thắt lưng cậu, thong thả trừu động.

Thật thoải mái……

Khoái cảm chưa từng có tràn ngập đại não, vừa dao động, Khước Diệc Phiền vừa cúi đầu thưởng thức thịt huyệt nhỏ nhắn kia. Động khẩu kia như thế nào phun ra nuốt vào dục vọng của hắn, nam tính ám sắc đặc thù ở giữa cánh mông trắng nõn của Tống Chỉ Hi ra vào liên tục, khiến hắn có cảm giác thỏa mãn tràn ngập, ngây ngất không thể ngừng lại.

Giữa hai tầng kích thích, tốc độ động thân của Khước Diệc Phiền càng lúc càng nhanh, người con trai dưới thân dù đã cố nén nhưng rốt cục không nhịn được nữa mà bắt đầu rên rỉ.

Khước Diệc Phiền mỗi lần sáp vào đều đâm đến chỗ sâu nhất, phân thân cứng rắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng ở trong cơ thể cậu từng đợt đánh thẳng vào tận cùng, Tống Chỉ Hi đã sắp phát khóc đến nơi.

Tuy đằng sau bị sát nhập không hề thoái mái, nhưng, từng đợt suyễn tức phấn kích của Khước Diệc Phiền lẩn quẩn bên tai như mị dược, dẫn dụ cậu cùng hắn lâm vào trầm mê.

Tưởng tượng nam nhân tên Khước Diệc Phiền đang ở trong người cậu nhanh chậm tiến xuất, tưởng tượng đến bọn họ lại dùng phương thức này kết hợp, tưởng tượng đến hình dáng chính mình đang bao bọc lấy người kia, Tống Chỉ Hi bị mê hoặc đến mức phân thân phía trước càng đĩnh càng rắn.

Nam nhân phía sau đột nhiên gia tăng tốc độ đĩnh nhập, gầm nhẹ một tiếng, người kia liền đình chỉ hết thảy động tác. Dục vọng cứng rắn vẫn còn chôn trong cơ thể cậu, trong khi Khước Diệc Phiền lại đang đè lên lưng, hé miệng thở dốc.

Tống Chỉ Hi vừa muốn nói anh rút ra, bàn tay Khước Diệc Phiền lại bắt lấy phân thân đang thập phần hưng phấn của cậu bộ lộng lên xuống, cái vẫn còn đang trong cơ thể kia tuy không cứng rắn như vừa rồi lại bắt đầu khởi động chậm rãi di chuyển bên trong.

” Đừng…… Đừng làm nữa…… Buông ra đi……” Tống Chỉ Hi giãy dụa, nhưng dưới sự khống chế của nam nhân mà càng lúc càng trở nên vô lực, cuối cùng, cậu bị Khước Diệc Phiền đè ép đến mức lần đầu tiên đạt đến cao trào.

Khước Diệc Phiền rời khỏi người cậu, đem khăn tay lau qua rồi tiến vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước rơi trong phòng, lồng ngực Tống Chỉ Hi đột nhiên cảm thấy dương dương ấm áp hạnh phúc.


Tiếng nước ngừng, nam nhân mang theo hương vị sau khi tắm rửa trở ra bắt đầu đi về phía cậu, cậu ngượng ngùng không dám nhìn lên Khước Diệc Phiền. Tận đến khi, anh đem cái gì đó đặt xuống bên cạnh giường. Tống Chỉ Hi trộm dùng khóe mắt nhìn qua, khoảnh khắc ấy, cảm giác hạnh phúc vừa rồi hoàn toàn, nhiệt hỏa trong người như rơi thẳng vào đầm băng ngàn năm, từ da thịt bên ngoài đến xương cốt bên trong đều rét buốt lạnh giá.

Đó là tiền, là Khước Diệc Phiền cho cậu tiền.

Cậu vốn tưởng rằng, anh là vì động tâm với cậu nên mới….

Tống Chỉ Hi mờ mịt ngồi dậy, trong đôi mắt đang ngước nhìn Khước Diệc Phiền ngoại trừ bi thương thì chỉ còn khó hiểu.

” Ngủ sớm đi, vãn an.” Khước Diệc Phiền không chú ý đến biểu tình trên mặt cậu, vỗ vỗ đầu người kia, tự động trở lại trên giường mình.

Nguyên lai, anh là đang muốn bao dưỡng cậu.

Anh không hề chú ý đưa lưng về phía cậu đã cho cậu biết, cậu nghĩ nhầm rồi. Cầm lấy số tiền vẫn còn mang theo độ ấm của cơ thể người kia, Tống Chỉ Hi thật muốn ném vào mặt anh mà hét lên, không phải vì tiền……

Thế nhưng, cánh tay có ra lệnh thế nào cũng không hề có chút cử động.

Có lẽ thực buồn cười, thế nhưng, cậu  lần đầu tiên thấy anh, đã chung tình……


Cậu biết, mình là người quật cường, cậu cũng biết, một khi đã yêu, cậu cũng sẽ không còn đường quay lại nữa. Cậu muốn rời đi, cậu muốn đem số tiền ném tung hê lên trời trường tiếu, thế nhưng, Tống Chỉ Hi chỉ im lặng đem số tiền như đang tỏa sáng đến nhức mắt kia thu vào.

Có lẽ sẽ bị người ta xem thường đi!

Tống Chỉ Hi nằm trên giường than nhẹ một tiếng, cậu không cần, cứ để cậu dùng loại phương thức này ở lại bên người anh đi. Cho dù, anh có nghĩ cậu chỉ vì tiền……

Đêm đầu tiên đã mất, nhưng nụ hôn đầu tiên vẫn còn.

Chẳng trách sao hắn không hôn cậu, nghe nói, nữ nhân làm cái nghề kia không được hôn môi khách nhân.

Nguyên lai, anh đem cậu trở thành loại nữ nhân đó……

Nguyên lai, trong cái trò chơi này, cậu phải trả giá chính là tình yêu, mà anh, cũng lại chỉ như đang làm một cuộc giao dịch……

Hai hàng thanh lệ, lặng yên rơi xuống nơi khóe mắt……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.