Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 6: Ấm Áp
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 6: Ấm áp
Liễu Minh loay hoay một lúc trong bếp rồi tháo tạp dề ra treo lên, đi gọi Nghiêu Nhạc đang xem phim, à thì vẫn là loại phim tình cảm sướt mướt đó đó.
Lúc dùng bữa sáng, cậu nói: “Hôm nay tôi phải đến quán làm thêm, cậu ở nhà trông nhà nhé.”
Nghiêu Nhạc vẫn vùi đầu dùng bữa, chỉ hơi hơi gật đầu để Liễu Minh biết là mình đã nghe rồi.
Liễu Minh đứng ở trong quầy của một quán trà sữa, môi mỉm cười chào đón khách hàng.
Mỗi cuối tuần cậu đều đến đây để làm thêm, công việc cũng không nặng nhọc gì mấy, chị chủ cũng rất tốt bụng.
Quán có tên là “520”, có sự kết hợp giữa phong cách cổ trang và hiện đại, dù mâu thuẫn nhưng lại hài hòa đến khó tin, ngoài trà sữa còn là các loại bánh tráng miệng vô cùng thơm ngon do chính tay chị chủ làm.
Bên cạnh việc ăn bánh và uống nước quán còn cho mướn các loại sách để giải trí, nói chung đây là một môi trường rất phù hợp để hẹn hò, thư giản vào những ngày cuối tuần.
“Đinh đinh đang đang”
Cánh cửa quán bị đẩy ra, tiếng chuông gió theo đó nhẹ nhàng vang lên.
“Chào mừng quý khách!” Liễu Minh khẽ cúi người, lúc ngẩng đầu lên thì thoáng ngẩn ngơ.
Trong quán trùng hợp ngân lên một bản hit đang nổi tiếng gần đây…!
Chiều nay qua quán quen
Chẳng biết uống gì? Nghĩ nghĩ suy suy
Cà phê hay nước cam?
Sữa tươi hay trà? Mà thôi mới uống hôm qua.
Rồi em trông thấy anh
Ánh mắt nụ cười làm em bổng lười nghĩ suy
Thôi! Cho em đen đá không đường…!
Nghiêu Nhạc nhìn Liễu Minh không nói.
Liễu Minh cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Tôi bảo cậu ở nhà trông nhà mà?”
“Ở nhà chán lắm.”
Liễu Minh khẽ hừ một cái, rồi cầm menu đưa cho hắn xem: “Cậu muốn uống gì?”
“Trà sữa trân châu đường đen đi.” Nghiêu Nhạc đáp, rồi đi đến bên cạnh giá sách nằm trong góc, lựa chọn một cuốn sách ưng ý.
Liễu Minh quay lại quầy, thấy chị chủ luôn cứ nhìn mình cười cười, nên thắc mắc hỏi: “Chị nhìn em như vậy làm gì?”
Chị chủ vẫn cười, nói: “Chị chỉ muốn biết em và anh chàng đẹp trai kia có quan hệ gì với nhau thôi.”
Liễu Minh nghe thế thì vội vàng quay đi làm trà sữa, như không quan tâm đáp: “Em cùng cậu ấy là bạn cùng nhà.”
“Ồ…” Chị chủ vẫn tiếp tục tươi cười không rõ ý tứ.
Nghiêu Nhạc đã chọn xong được cuốn sách mà mình muốn, nên hắn trở lại chỗ ngồi bên cạnh cửa kính sát đất, chờ đợi ly trà sữa mà bản thân vừa gọi.
Liễu Minh mang trà sữa ra cho Nghiêu Nhạc rồi sẵn tiện đặt mông ngồi ở đối diện hắn luôn, dù sao cũng là chị chủ bảo cậu ngồi nói chuyện với bạn.
Liễu Minh cũng không nói chuyện, chỉ im lặng chống cằm nhìn Nghiêu Nhạc cúi đầu đọc sách.
Ánh nắng bên ngoài cửa kính hắt vào một bên sườn mặt hắn, làm khuôn mặt bình thường lạnh lẽo của hắn dần trở nên nhu hòa, khuôn mặt này cũng đã thu hút được ánh nhìn của không ít người đi ngang qua quán.
Đột nhiên Liễu Minh nhớ đến bức ảnh ngày đó chụp Nghiêu Nhạc ở thư viện, cũng là hình ảnh như thế này, đẹp đẽ đến lạ lùng.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Liễu Minh, Nghiêu Nhạc dời mắt khỏi trang sách nhìn sang cậu: “Muốn gì?”
Liễu Minh: “Cậu cố tình đi theo tôi đúng không?”
Nghiêu Nhạc nhướng mày: “Mắc gì tôi phải theo cậu?”
“Vậy sao cậu lại trùng hợp xuất hiện ở đây như vậy chứ?” Liễu Minh càng nghĩ lại càng thấy mình đúng.
“Cậu đề cao mình quá rồi!” Nghiêu Nhạc cười nhạt rồi lại cúi đầu đọc sách: “Không có việc gì nữa thì đừng có làm phiền tôi đọc sách!”
“Hôm nay hình như phim kia có tập mới đúng không? Đáng lẽ cậu phải ở nhà mới đúng, lý nào lại ở đây?” Liễu Minh lầm bà lầm bầm nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Nghiêu Nhạc: “Không phải cậu không thích loại phim đó sao? Nhắc đến làm gì?”
Liễu Minh: “Thuận tiện hỏi chút thôi, làm gì căng!”
Nghiêu Nhạc bỗng nhiên khép sách lại đặt lên bàn, rồi cầm ly trà sữa lên hút một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: “Mang giấy bút đến đây.”
“Làm gì?”
Ngón tay thon dài của hắn khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Vẽ.
Nhanh lên!”
“Sao đột nhiên lại có hứng bất chợt vậy trời.” Nói thì nói vậy nhưng Liễu Minh vẫn lạch bà lạch bạch chạy đi lấy giấy bút cho Nghiêu Nhạc.
Lúc Liễu Minh mang giấy bút ra thì phát hiện quán đông lên một cách bất thường, hầu như đa số đều là nữ sinh, họ còn lấy bàn của Nghiêu Nhạc làm trung tâm để xoay quanh nữa chứ, kẻ ngu cũng biết là bị nhan sắc của Nghiêu Nhạc quyến rũ! Liễu Minh đặt giấy bút lên bàn xong thì cũng vội vàng chạy đi phục vụ khách, với bưng bê các thứ, bình thường quán cũng không có đông đến mức độ này đâu.
Lúc quay vào quầy thì chị chủ nở nụ cười hết sức thân thiện với cậu, nói “Nếu được, lần sau em lại kêu bạn em đến đây nhé!”
Liễu Minh có cảm giác vô cùng cạn lời “Chị à…”
Chị chủ cười vỗ vai cậu rồi đi vào trong làm bánh.
Liễu Minh chống cằm đứng ở quầy, cậu nhìn cái người vẫn như đang tách biệt ra khỏi thế giới kia.
Hắn vẫn vẽ, vẫn yên tĩnh làm việc của hắn, người ta muốn nhìn ra sao thì nhìn, hắn một chút cũng không để ý.
Cảm giác giống như hắn không hề để ý đến việc người ta xì xào bàn tán gì về hắn, cũng không để ý người ta nhìn hắn ra sao, phán xét hắn như thế nào, muốn làm gì thì làm, tùy tiện.
Liễu Minh cảm thấy rất thích một người như vậy, vô cùng thích!
Lúc này có một cô gái đi đến, cô hất mái tóc dài của mình ra sao trông có vẻ vô cùng tự tin.
Cô ngồi xuống trước mặt của Nghiêu Nhạc rồi bày ra nụ cười mà mình cho là quyến rũ nhất: “Anh đẹp trai có thể làm quen không?”
“Không.” Nghiêu Nhạc chỉ lãnh đạm đáp lại.
Cô gái vẫn duy trì nụ cười của mình, một bàn tay lại đưa lên khẽ chạm vào mu bàn tay đang cầm bút của Nghiêu Nhạc, niết nhẹ: “Sao thế? Em không đẹp à?”
Nghiêu Nhạc hơi nâng mi mắt lên, biểu tình vô cùng lạnh nhạt: “Bà chị, năm nay chắc cũng đã 30 rồi nhỉ? Mặt đầy nếp nhăn mà còn dám ra đường dọa người là không tốt đâu!”
“Cậu….” Mặt của cô gái nhanh chóng biến đen, một lời cũng không nói, thẳng thửng xách đít đi ra khỏi quán.
Các cô gái xung quanh được một dịp cười vang, mấy chị nhân viên cũng không ngừng cười ha hả.
À, bạn cùng nhà của cậu miệng mồm cũng không vừa đâu!
Quán đông nên Liễu Minh rất bận rộn, thời gian để chú ý đến Nghiêu Nhạc cũng không có, cậu hết chạy đi đây lại chạy đến đó, mệt như chó!
Làm hì hục từ hừng đông đến tối muộn mới xong, bụng lại đói meo.
Liễu Minh vươn vai, cậu chào tạm biệt chị chủ rồi đi ra khỏi quán, vừa bước ra thì đã thấy một dáng người cao gầy đứng dựa lưng vào cửa quán.
Hai tay người nọ đút vào túi quần, tầm mắt sâu thẳm nhìn về một hướng xa xa vô định, ngũ quan sắc nét bị ánh đèn đường hắt vào tạo thành một hiệu ứng màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Liễu Minh có chút ngây ngốc nhìn cậu trai trước mặt: “Sao cậu còn ở đây?”
“Về thôi.” Cậu trai chỉ nhàn nhạt đáp, rồi dẫn đầu đi trước.
Liễu Minh chạy chậm theo sau: “Này này, cậu sao lại ở đây hả?” Thấy Nghiêu Nhạc vẫn không đáp, cậu lại tiếp tục hỏi: “Này, cậu sao lại ở đây? Cậu quay lại đón tôi hả? Hay là cậu từ sáng đến giờ đều ở đây chờ tôi? Này, Nghiêu Nhạc?”
Hắn nhíu mày, đưa thứ cầm trong tay cho cậu: “Ăn đi rồi câm miệng, ồn ào!”
Liễu Minh đem cái lồng mở ra, là một lồng hấp bánh bao vẫn còn nóng hôi hổi.
Liễu Minh ngước lên nhìn Nghiêu Nhạc, trong mắt đều là sự cảm động: “Cậu thật là tốt quá Nhạc, sao cậu biết tôi đói bụng vậy? Cảm ơn nha!”
“Thật ồn ào!” Nghiêu Nhạc lạnh lùng bảo.
Liễu Minh cũng không để ý, cậu tìm một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống bắt đầu ăn, đôi mắt vui vẻ híp lại.
Nghiêu Nhạc lặng lẽ ngồi ở bên cạnh nhìn Liễu Minh ăn, đôi lúc lại đưa nước cho cậu.
Gió thu hơi se lạnh thổi quét qua, nhưng có một người lại không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.
Cậu vui vẻ đến mức trong đôi mắt tràn ngập ý cười.
Đã rất lâu rất lâu rồi không có người đối xử tốt với cậu như thế.
Một người nhìn bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng, bên trong lại ấm áp đến kì lạ.
Dù rằng bọn họ chỉ mới quen biết nhau không lâu.
Lời tác giả: Như vậy chắc cũng được rồi, Nào có ý tưởng thì lại viết tiếp ha ha~~~.