Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 3: Sống Chung


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 3: Sống Chung


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 3: Sống chung
Thế là Liễu Minh mang Nghiêu Nhạc về nhà của mình, cậu mở cửa cho hắn đi vào trước, rồi lại đưa cho hắn một đôi dép mang ở nhà: “Tôi đi dọn dẹp một chút rồi dẫn cậu vào.”
Nghiêu Nhạc gật đầu.

Liễu Minh mang ra cho Nghiêu Nhạc một ly nước rồi đi vào phòng dọn dẹp.

Đem chăn, áo gối, drap giường trong phòng lần lượt thay mới, rồi quét sạch bụi xung quanh phòng sau đó lại lau qua một lần, đến đây thì xem như đã ổn rồi, nếu hắn còn muốn thay đổi cái gì nữa thì cứ thay.

Hơn 20 phút sau Liễu Minh mới ra khỏi phòng, rồi tự hỏi xem là vì sao mình phải cực khổ như vậy, trong khi người ta thì lại hết sức thảnh thơi ngồi trên sofa vừa uống nước vừa xem tivi, còn giống chủ nhà hơn là mình đây.

“Này, ai mới là chủ nhà vậy hả?” Liễu Minh thật sự chỉ có thể trợn trắng mắt.

Nghiêu Nhạc nhướng mày liếc cậu: “Là cậu tình nguyện đi dọn.”
“Vậy cậu mau đưa thêm tiền cho tôi!”
“Được thôi” Nghiêu Nhạc vô cùng thoải mái đáp ứng, sau đó đứng lên: “Phòng tôi ở đâu?”
Liễu Minh ngơ ngác đáp lời hắn, rồi lại ngơ ngác nhìn số tiền trong tay, muốn nói gì đó nhưng bóng dáng của Nghiêu Nhạc đã biến mất ở khúc ngoặt.

Khoảng một phút sau đó, Nghiêu Nhạc đã cất đồ xong đi xuống, nhìn Liễu Minh vẫn còn ngơ ngác đứng đó thì cau mày: “Đã 4 giờ rưỡi chiều rồi cậu tính nhịn đói à?”
Đem hồn đã bay lên chín tầng mây trở về, Liễu Minh vội bỏ số tiền trên tay xuống bàn rồi chạy vào phòng bếp.

Tiếng leng keng do nồi niêu xoang chảo va chạm vào nhau truyền ra bên ngoài, làm căn nhà đột nhiên có sức sống hơn hẳn.


Nghiêu Nhạc cũng không coi mình là người ngoài, hắn nằm trên sofa, bắt đầu xem phim tình cảm sướt mướt, nhưng mặc kệ nữ chính có gào khóc đến mức nào đi chăng nữa thì khuôn mặt hắn vẫn cứ lạnh tanh như cũ.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, kim đồng hồ nhích một chút rồi lại một chút, đến khi kim giờ chỉ đúng vào số năm thì bầu trời bỗng đổ xuống một cơn mưa, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, đánh lộp bộp lên mái nhà.

Liễu Minh ở trong bếp rùng mình một cái, trận mưa này đến quá đột ngột, nhiệt độ hạ xuống chỉ trong thoáng chốc, làm người ta có hơi không thích ứng được.

Liễu Minh đi ra khỏi phòng bếp, đi đến bên cửa sổ, cậu nhìn màn mưa càng lúc càng lớn bên ngoài rồi thuận tay đóng cửa sổ lại, sau đó đi về phía sofa nhìn xuống người nọ.

Nghiêu Nhạc cũng ngước lên nhìn lại cậu, bầu không khí đột nhiên trở nên thật yên lặng, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh phát ra từ tivi: “Tại sao anh lại phản bội tôi?”
Nam chính lạnh lùng nhìn nữ chính, nắm tay cô gái bên cạnh: “Tôi không yêu cô! Tôi yêu em ấy, em ấy đã mang thai con của tôi rồi.”
Nữ chính tức giận chạy ra khỏi nhà, trời mưa như trút nước, một chiếc xe lao vào người cô.

Nam chính vừa chạy ra tới nhìn thấy tình cảnh này thì gào lên tên của nữ chính, rồi ôm nữ chính nói lời ân hận.

Đậu má! Cái quần què gì vậy? Liễu Minh không chịu được nữa nên tắt tivi đi, vẻ mặt bình tĩnh nói với Nghiêu Nhạc: “Ăn cơm thôi.


Nghiêu Nhạc gật đầu, cũng không để ý đến tivi nữa mà đứng dậy đi vào phòng bếp, đồ ăn cùng chén đũa đã được dọn sẵn trên bàn.

Phòng bếp sạch sẽ vô cùng, đồ dùng cũng rất đầy đủ, nếu để ý có thể thấy hủ muối hủ đường đã vơi đi không ít, điều này cho thấy chủ nhân căn nhà này đã thường xuyên tự nấu nướng.


Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn cơm, Nghiêu Nhạc gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhai vài cái đã hài lòng đến mức híp cả mắt.

Nhìn bộ dạng của hắn Liễu Minh không nhịn được mà cười khẽ: “Cậu đưa tôi tiền, tôi nấu cho cậu ăn.”
Nghiêu Nhạc nheo mắt, đũa vẫn thoăn thoắt lướt trên bàn ăn: “Nhiêu đó là nhiều lắm rồi!”
Liễu Minh gật gật đầu, nghĩ đến số tiền kia lại không nhịn được nói: “Sao cậu lại đưa tôi nhiều tiền quá vậy?”
“Cho cậu tiền cậu còn ý kiến, lúc nãy không phải còn đòi thêm sao?”
Oan cho tôi quá, tôi cũng chỉ đùa thôi mà, ai ngờ cậu lại đưa nhiều như vậy chứ, Liễu Minh nghĩ, rồi lại đột nhiên cảm thấy buồn cười nên không lên tiếng nữa.

Ăn xong Liễu Minh đem chén bát bỏ vào bồn rửa chén rồi đi ra ngoài chọc chọc cái người đã sớm ăn xong, đang nằm dài trên sofa kia: “Cậu đi rửa chén đi.”
Nghiêu Nhạc lười biếng che miệng ngáp dài, chậm chạp đứng dậy, lung lơ như sắp ngã đi vào phòng bếp.

Liễu Minh bất lực nhìn theo, bạn cùng nhà hình như có hơi lười biếng thì phải.

Một lúc sau, nhìn trời vẫn không hết mưa Liễu Minh ôm theo một tấm chăn lông đi đến gõ cửa phòng của Nghiêu Nhạc: “Nghiêu Nhạc?”
Nghe thấy tiếng đáp lại của người trong phòng Liễu Minh mới mở cửa tiến vào, cậu đem chăn đặt lên giường, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy nhiệt độ đang hạ xuống nên đem chăn lông đến cho cậu, cậu đừng có mà để bị bệnh đó.”
Có lẽ xuất phát từ thói quen ở cùng em gái, nên cậu mới không nhịn được quan tâm Nghiêu Nhạc nhiều như vậy, Liễu Minh nghĩ thế.

Nghiêu Nhạc lúc này đang ngồi trên một chiếc sofa đơn gần cửa sổ, một tay cầm bản vẽ, một tay cầm bút, ngón tay thon dài trắng nõn lộ rõ cả khung xương đẹp đẽ.

Hắn nghe Liễu Minh nói liền đáp: “Cảm ơn.”

Liễu Minh biết hắn đang tập trung vẽ nên cũng không quấy rầy nữa, cậu ôm tấm chăn mỏng manh màu trắng lên rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mưa cứ lâm râm lâm râm mãi không dứt, cuối cùng đến tận nửa đêm mới không còn nghe thấy tiếng mưa nữa.

Vì vẫn chưa vào thu nên không khí cũng không lạnh lắm, nhưng do trận mưa này mà nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều, thời tiết như thế này mà vùi mình trong chăn ấm đánh một giấc thì đã biết mấy.

Ngày 17 tháng 8 năm 20xx
Buổi sáng mang theo không khí ẩm ướt còn chưa tan hết của trận mưa đêm qua cùng vầng thái dương bắt đầu ló đầu ra khỏi những đám mây, đánh thức toàn bộ cả phố phường khiến cho những phiên chợ bắt đầu nhộn nhịp, người đến người đi.

Lúc này Liễu Minh cũng đã sớm thức, cậu đã quen với việc thức sớm, tới giờ thì muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, mắt cứ mở thao láo cả lên.

Lúc đi ngang qua phòng của Nghiêu Nhạc, Liễu Minh có dừng lại một chút.

Cậu tiến lên gõ cửa cùng kêu vài tiếng nhưng bên trong lại im lìm không có chút động tĩnh nào, cậu nghĩ chắc là hắn đã đến trường rồi nên cũng không để ý nữa.

Vậy mà không ngờ lúc đến lớp lại không thấy bóng dáng của Nghiêu Nhạc đâu.

Kì quái, không đến lớp thì hắn đi đâu được chứ? Cứ như vậy từng người từng người đều tới, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự xuất hiện của Nghiêu Nhạc.

Vì buổi chiều hôm nay không có học nên vừa tan học Liễu Minh liền về thẳng nhà, trong lòng cậu vô cùng lo lắng, chỉ sợ bạn cùng nhà mới tới của mình lại xảy ra chuyện gì không may.

Thế nhưng khi Liễu Minh mở cửa vào nhà lại chỉ nhìn thấy Nghiêu Nhạc từ trên cầu thang đi xuống.

Hắn mặc độc một chiếc quần cộc, thân trên thì để trần lộ ra cơ bụng cùng cơ ngực săn chắc khiến cho chàng trai nào cũng phải ước ao.

Nhưng làn da lại trắng đến mức như ngọc sứ, chỉ sợ chạm vào là vỡ.


Mái tóc hơi xoăn vì lăn qua một đêm mà rối loạn lòa xòa phủ lên vầng trán.

Bộ dáng lười biếng đánh ngáp lại như một chú mèo cao quý nào đó.

Nhưng lúc này Liễu Minh chỉ trừng mắt nhìn hắn: “Cậu ngủ nguyên một buổi sáng sao?”
Một bên Nghiêu Nhạc vuốt mái tóc rối của mình, một bên đi vào phòng bếp: “Về rồi à.”
Thấy Nghiêu Nhạc không quan tâm đến mình, Liễu Minh đi theo phía sau hắn càu nhàu: “Sao cậu lại có thể nghỉ học như vậy chứ? Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai đi học thôi đấy.

Tôi còn tưởng là cậu xảy ra chuyện gì, hại tôi lo lắng không công như vậy.

Còn nữa cậu không đi học thì làm sao chuẩn bị cho bữa thi khảo sát được, sao cậu không biết lo gì hết vậy__”
Nghiêu Nhạc chẳng thèm nghe đến một câu, lười biếng ngồi vào bàn, nhàn nhạt nói: “Làm cơm trưa đi, trễ rồi.”
Liễu Minh trợn mắt: “Cậu tưởng tôi là người hầu của cậu à?”
“Sao cậu nói nhiều quá vậy, đã 12 giờ trưa rồi đấy cậu muốn nhịn đói ha gì? Cậu cũng ăn chứ có phải mình tôi ăn đâu! Đừng có đứng ở đó than thở nữa!”
Cứ thế Liễu Minh bị đuổi đi nấu cơm, một bên làm một bên nhìn bạn cùng nhà của mình chống tay ngủ gà ngủ gật trên bàn ăn, thật là không có biện pháp mà…!
Ăn uống xong, Nghiêu Nhạc rất tự giác mà đem chén bát đi rửa sạch.

Nhìn dáng người cao gầy nhưng đầy sexy của hắn lượn lờ ở trước mặt mình, cậu không khỏi bực bội: “Cậu có thể mặc áo vào trước được không?”
Nghiêu Nhạc biểu tình không đổi liếc cậu: “Đều là đàn ông con trai với nhau cậu ngại cái gì?”
“Cậu tôn trọng chủ nhà như tôi một chút đi!!”
Nghiêu Nhạc thở dài: “Thật là khó hầu hạ mà.” Rồi lên phòng lấy một chiếc áo thun trắng mặc vào, xong xuôi mới trở xuống nằm trên sofa mở tivi lên, tiếp tục xem bộ phim dang dở ngày hôm qua.

Lúc này Liễu Minh chỉ biết câm nín, ai hầu hạ ai chứ? Rõ ràng là mình hầu hạ hắn đó có được không? Liễu Minh mang theo vẻ mặt chết không còn gì hối tiếc nữa trở về phòng, từ lúc về tới giờ chỉ lo cơm nước hầu hạ người nào đó, cậu còn chưa kịp tắm rửa thay đồ nữa đây này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.