Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 27: Dì Kim
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 27: Dì Kim
Người kia ngược sáng mà đi tới, đôi mắt nhìn đến Lê Khánh Dương bị Nghiêu Nhạc đạp dưới chân thì có chút kinh ngạc: “Nghiêu Nhạc?”
“Ai?” Nghiêu Nhạc quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô gái đứng trước cửa.
Cô nàng run run, lại liếc nhìn xuống Lê Khánh Dương trên miệng đầy máu, thế là kinh sợ hét rầm lên một tiếng rồi xoay người chạy mất.
Nghiêu Nhạc nghiêng đầu, chả hiểu ra sao: “Điên!”
Cùng lúc, Liễu Minh cách đó không xa lắm đi đến, một bên nhìn Linh Đan sợ hãi chạy đi, một bên nhìn đến thân hình cao gầy ngạo nghễ đạp lên người khác.
Nghiêu Nhạc cũng nhìn thấy Liễu Minh đang đến gần, đợi cậu tới bên cạnh mình rồi hắn mới hỏi: “Ở quán không có việc gì à?”
Nhìn thấy Nghiêu Nhạc, Liễu Minh liền cong lên khóe môi, đáp: “Còn không phải là vì tin nhắn của cậu mà đến.” Dừng lại một chút, cậu lại mang ý cười nói: “Sợ cậu bị lừa.”
Nghiêu Nhạc hừ nhẹ một tiếng: “Thần kinh.”
Liễu Minh cũng không chọc hắn nữa, nhìn Lê Khánh Dương nằm dưới đất: “Cậu ta làm gì?”
“Cấu kết với bạn trai của Tiểu Nhã, lừa tôi đến đấy, nhốt tôi lại để tôi không thể tham gia cuộc thi.
Như vậy học bổng sẽ là của cậu ta rồi!” Nghiêu Nhạc bâng quơ mà nói, dưới chân lại tăng thêm lực đạo làm Lê Khánh Dương kêu lên một tiếng.
“Quả nhiên!” Liễu Minh cũng không phải không đoán được, chỉ là lúc này nghe được Nghiêu Nhạc nhẹ nhàng mà nói ra như thế, cậu vẫn rất tức giận.
“Lần trước tôi có nhờ Gia Họa tìm cách liên lạc với chủ nợ của cậu ta rồi, chút nữa giao cậu ta cho bọn họ đi.” Liễu Minh cười, dịu giọng bảo.
Thế nhưng lại làm Lê Khánh Dương nằm dưới đất sợ run cả lên, cả người lại bắt đầu giãy giụa: “Đừng, đừng, đừng giao tôi cho bọn họ.
Xin cậu đấy!”
“Muộn rồi!” Liễu Minh cười đến ấm áp dịu dàng, nhưng lời nói ra lại chính là từ chối.
Cậu ta đụng đến Nghiêu Nhạc quá nhiều lần, tha thứ cho cậu ta, mơ đẹp phết!
Nghiêu Nhạc nhìn thoáng qua Liễu Minh, ánh mắt không rõ.
Hắn lại nhìn xuống Lê Khánh Dương: “Muốn gặp đồng bọn của mày không?”
“Tới rồi, tới rồi đây.”
Tiếng của Mộc Gia Họa đến trước, rồi mới tới cậu ta, theo sau là Bao Hỉ đang dắt theo bạn trai của Tiểu Nhã, hắn ta cũng mặt mũi bầm dập.
Đi vào cuối cùng là Kiều Khả cùng Tiểu Nhã, đôi mắt Tiểu Nhã sưng húp lên, rõ ràng là cô nàng vừa mới khóc một trận xong.
Kiều Khả vẫn còn tức: “Mày thấy mày cãi tao chưa? Đã bảo rồi không nghe!” Song lại thấy cô nàng như đang muốn khóc tiếp, liền hốt hoảng an ủi: “Thôi thôi, đừng khóc, tao lạy mày.
Khóc cái gì mà khóc, lại lấy dép nhét vô mồm nó cho bỏ tức còn tốt hơn đó!”
Ai ngờ cô nàng thật sự cúi người xuống cởi dép thật, tên bạn trai kia bị dọa tới co rúm cả người, trốn ra phía sau Bao Hỉ.
Kiều Khả cũng vội vàng kéo lại Tiểu Nhã, than ngắn thở dài: “Bà cô của tao ơi, bình tĩnh bình tĩnh!”
Nghiêu Nhạc liếc qua Tiểu Nhã một cái, thấy cô nàng không sao rồi mới yên tâm, gật đầu khen: “Làm tốt lắm! Tốc độ rất nhanh.”
Mộc Gia Họa kiêu ngạo hất tóc: “Còn không xem là do ai giải quyết!”
Bao Hỉ khinh bỉ liếc cậu ta: “Rõ ràng người là do tao đánh.”
Mộc Gia Họa ngẩng đầu nhìn nốc nhà kho, không nghe không nghe!
Liễu Minh không khỏi xì cười một tiếng, vô cùng cạn lời với đám này.
Cậu nhìn sang Nghiêu Nhạc hỏi: “Tiếp theo làm gì?”
Nghiêu Nhạc rũ mắt suy nghĩ, lúc sau mới nói: “Đánh tiếp.”
“Các em muốn đánh ai?”
Cả đám quay đầu, thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bọn họ.
Liễu Minh thầm nghĩ tiêu rồi, đây là cô Hồng Liên, giám thị trường của bọn họ, đó giờ đều rất nghiêm khắc, ghét nhất là học sinh tụ tập đánh nhau.
Bọn họ lần này thật sự tiêu rồi!
Liễu Minh lại nhìn ra sau cô Hồng Liên, thấy được Linh Đan đang thấp thỏm đứng ở đó, lúc chạm mắt với cậu thì sợ hãi cụp mắt xuống.
Liễu Minh không khỏi nhíu mày, cô gái này rõ ràng rất cá tính, làm sao lúc này lại nhát gan như thế? Đây là có âm mưu gì?
Hay, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là một cái bẫy?
Nhưng làm như vậy, khác nào Lê Khánh Dương muốn từ bỏ cơ hội trả nợ?
Liễu Minh đi đến bên cạnh Nghiêu Nhạc, nhìn hắn.
Nghiêu Nhạc cũng nhìn cậu, hai người đều thấy được trong mắt nhau sự nghi vấn.
Cô Hồng Liên lạnh lùng nói: “Bỏ bạn ra!”
Nghiêu Nhạc và Bao Hỉ vô cùng ngoan ngoãn nghe theo, người dời chân ra, người thì buông tay.
Lê Khánh Dương cùng tên kia hai ba bước chạy ra phía sau cô Hồng Liên, bắt đầu méc.
“Cô, cô phải làm chủ cho tụi em.
Là Nghiêu Nhạc muốn hại em, là do cậu ta không muốn em tham gia cuộc thi, cậu ta muốn dùng cách này để chiến thắng! Cậu ta muốn gian lận!” Lê Khánh Dương tỏ vẻ oan ức nói.
Kiều Khả nghe không nổi, lập tức cãi lại: “Bớt hèn hạ, đừng có đổ oan cho người khác.
Bằng chứng vật chứng có đủ, ai sai ai đúng còn chưa biết–”
“Im lặng hết! Tụ tập đánh nhau là không đúng! Các em đều phải lên phòng đoàn làm việc cho tôi.
Còn có, lập tức gọi cho phụ huynh của các em đến đây!” Cô Hồng Liên từng từ từng từ đánh thép nói.
Nói rồi cô dẫn theo ba người kia đi trước, trước khi đi Lê Khánh Dương còn quay lại nhìn bọn họ, vẻ mặt đắc ý.
Nghiêu Nhạc nhướng máy, dùng khẩu hình miệng nói với cậu ta: “Ngu.”
Sau đó sáu người nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Cha mẹ Kiều Khả, Tiểu Nhã cùng với Bao Hỉ ở xa, không thể tới là đều chắc chắn.
Cha mẹ Liễu Minh và Nghiêu Nhạc thì khỏi cần phải nói.
Nhìn đi nhìn lại thì chỉ còn có Mộc Gia Họa thôi, năm người đồng loạt nhìn sang cậu ta: “Gọi cho dì Kim đi.”
Dì Kim là mẹ của Mộc Gia Họa, là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, cũng đối xử với bọn họ rất tốt.
Mộc Gia Họa lập tức móc điện thoại ra, bên kia vừa bắt máy cậu ta liền kể sơ lược lại sự việc.
Không biết bên kia nói cái gì mà làm cho Mộc Gia Họa sợ tới mức phải để điện thoại ra xa xa, chờ một lúc mới dám để lại gần.
Cúp máy, cậu ta vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ tao bảo sẽ tới ngay.
Sau đó sẽ xử tụi mình sau!”
“Thôi, nhanh nhanh lên phòng đoàn đi.” Kiều Khả thở dài nói.
Phòng đoàn.
“Đây là làm sao hả? Rảnh rỗi nên tụ tập đánh nhau? Đánh tới bỏ luôn cuộc thi?” Từ khi biết cô Tuyết Nhai đến bây giờ, bọn họ chưa từng thấy cô giận dữ tới mức này.
Cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng quạt quay, tiếng giấy bị gió thổi bay bay.
Tiểu Nhã thút thít lên tiếng: “Tụi em xin lỗi.”
Cô Tuyết Nhai gắt gao cau mày, nghiêm túc nói: “Xin lỗi? Các em xin lỗi thì được gì? Có biết việc này có thể ảnh hưởng rất lớn đến việc xét tốt nghiệp cho các em không? Các em bao nhiêu tuổi rồi? Không biết suy nghĩ à???”
Nhìn thấy cô Tuyết Nhai tức đến thở không nổi, cô Hồng Liên liền đưa qua một ly nước, an ủi nói: “Bình tĩnh, chúng ta chờ phụ huynh tới rồi lại nói.”
Không quá 15 phút sau, cửa phòng mở ra, đi vào trước là một người phụ nữ xinh đẹp chững chạc, đó là dì Kim mẹ của Mộc Gia Họa.
Theo sau bà còn có một cặp vợ chồng, cùng với một người phụ nữ khác, chắc ba người này là phụ huynh của Lê Khánh Dương và tên kia.
“Chào hai cô, tôi là mẹ của Mộc Gia Họa.
Tôi sẽ thay mặt phụ huynh của những đứa trẻ này để nói chuyện.” Dì Kim mỉm cười hiền lành nói.
Tiếp sau đó là cặp vợ chồng cùng người phụ nữ kia giới thiệu, cặp vợ chồng là cha mẹ của Gia Vĩ cũng là tên bạn trai cũ kia của Tiểu Nhã, còn người phụ nữ kia thì chính là mẹ của Lê Khánh Dương.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Lê Khánh Dương đã nước mắt như mưa, vừa tức giận vừa lo lắng: “Ai? Là ai đánh con trai tôi ra nông nổi này?”
Mẹ của Gia Vĩ cũng ôm lấy con trai mình mà rơi nước mắt.
Nghiêu Nhạc bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi, nhấp nhấp môi.
“Là tôi!” Nghiêu Nhạc đang tính lên tiếng thì không ngờ đã bị giành trước.
Hắn quay đầu nhìn Liễu Minh, mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
Liễu Minh chỉ nhìn Nghiêu Nhạc mà mỉm cười, không nói gì cả.
Mọi chuyện cậu muốn làm, cậu cứ làm, tôi bảo vệ cậu!
Người phụ nữ kia nhìn về phía Liễu Minh, ánh mắt oán độc, bà ta không xem ai ra gì mà nhào đến muốn thay con trai mình hả giận.
Chỉ là may mắn bị cha của Gia Vĩ kéo lại, nếu không bà ta chắc sẽ cào cấu Liễu Minh mất.
Nghiêu Nhạc kéo Liễu Minh ra sau, bốn người kia cũng căng cứng người chạy ra phía trước Nghiêu Nhạc cùng với Liễu Minh, che chở cho hai người.
Đúng lúc này, giọng nói của dì Kim vang lên, nhẹ nhàng mà đầy khí thế: “Được rồi, chuyện của tụi nhỏ coi như xong đi! Bây giờ là chuyện của người lớn chúng ta.”
“Làm sao mà xong được, con tôi bị đánh đến mức này mà nói xong là xong sao?” Bà ta giận dữ quát.
Dì Kim cười khẽ, nâng mắt nhìn bà ta: “Chị à, người ta đánh mình hông lẽ mình không đánh lại?”
Bà ta quýnh lên: “Sao có thể? Con tôi nó làm sao biết đánh người?”
“Thứ mà chị không biết còn nhiều lắm!” Ý cười đong đầy trong mắt dì Kim, xinh đẹp đến mức như cô thiếu nữ ở tuổi đôi mươi.
Tiểu Nhã thầm thì vào tai Mộc Gia Họa: “Mẹ mày đẹp quá!”
“Mẹ tao lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, chưa từng già!” Mộc Gia Họa đắc ý nói.
“Mày đúng là chả giống mẹ mày gì cả.” Đột nhiên Nghiêu Nhạc lười nhác mở miệng.
Một câu này quả nhiên làm tổn thương sâu sắc đến trái tim yếu đuối mỏng manh của Mộc Gia Họa!
Nhìn bọn họ trong hoàn cảnh này mà còn nhảm nhí với nhau được, bà không khỏi đỡ trán, liếc sáu người một cái, ý bảo liệu hồn.
Cô Hồng Liên lúc này mới ho khan một tiếng, nói: “Vậy thì các em ra ngoài trước đi, để chúng tôi còn làm việc.”.